"Mày cho rằng tao sẽ tin sao?"

Lời nói dối rõ ràng như vậy cậu còn lâu mới tin.

Cậu cũng không ngốc, lúc vừa tới cậu đã xác nhận qua Lý Chuẩn căn bản không ở nơi này, thằng cờ hó này lại muốn lừa cậu.

Nhưng không có khả năng bố sẽ mắc mưu.

Nhan Thanh cười nh.ạo ra tiếng, nhìn nhìn Từ Khải, muốn nhìn xem y còn muốn làm gì.

Từ Khải thèm thuồng nhìn càng cua tr.ên tay Nhan Thanh, càng cua này từ khi ở tr.ên bàn y đã bắt đầu thèm thuồng. Nhưng không đợi y động thủ, Nhan Thanh đã xuống tay trước.

"Nhan ca, tao nói thật mà, không tin thì mày muốn cược không?"

"Đánh cược cái gì? Tao đây chưa bao giờ thua."

"Cược càng cua tr.ên tay mày." Từ Khải thèm nhỏ dãi nuốt nước miếng.

Nhan Thanh thấy bộ dáng không có tiền đồ của y, trực tiếp ném càng cua xuống mâm, nói: "Cược thì cược, mau lột cho bố mày ba cân cua."

"Một lời đã định."

Từ Khải sảng khoái đáp ứng như vậy làm trong lòng Nhan Thanh có dự cảm bất hảo.

Ngay sau đó, dự cảm của cậu trở thành sự thật.

Phía sau bị bao phủ bởi một bóng người, cậu cảm giác được một cỗ áp bách. Ngay sau đó, Từ Khải vội vàng xịch qua một bên chừa ra một chỗ cho Lý Chuẩn ngồi.

Lý Chuẩn ngồi xuống.

"......" Nhan Thanh buồn bực, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân, chỉ thấy Tiêu Vân cười vô cùng thiếu đánh, đôi mắt mang theo ý cười, khiêu khích mười phần nhìn cậu.

Quả nhiên, không phải người một nhà không vào một cửa.

Đáng lẽ cậu không nên tới đây.

Rời xa Lý Chuẩn còn chưa được, phải rời xa cả nhà Lý Chuẩn mới tốt.

"Tiểu Chuẩn à, tới nhanh đấy, nhận mấy tờ hoá đơn ph.ạt rồi?" Tiêu Vân nói xong rót cho Lý Chuẩn một ly rượu vang trắng.(*)

(*): Gốc là rượu vang đỏ, nhưng mà tôi thấy hải sản uống vang trắng hợp lý hơn nên mạn phép sửa lại.

Từ Khải ở bên cạnh nhân cơ hội này gặm chân cua đã được Nhan Thanh lột xác, ăn đến cả miệng đầy nước sốt, liế.m liế.m môi, nói: "Hóa đơn ph.ạt? Chuẩn ca đi nhanh lắm sao?"

Tiêu Vân chống cằm, nhìn Lý Chuẩn cùng Nhan Thanh ngồi bên cạnh hắn, nói: "Từ khi chị gửi tin nhắn cho nó chỉ mới qua hai mươi phút, vậy nên nó đi xe chắc chỉ mất có mười lăm phút thôi."

Lý Chuẩn mặt vô biểu tì.nh nhìn Tiêu Vân.

Tiêu Vân cười đến thực vui vẻ.

Nhan Thanh ở bên cạnh, ngón tay dính nước, vẽ lên bàn hình xoắn ốc nguyền rủa.

Ch.ết hết cho bố đi.

"Cũng không biết là vì ai? Đi nhanh như vậy cũng không sợ xảy ra chuyện." Tiêu Vân dùng đũa gắp một con tôm đặt lên tr.ên đĩa Từ Khải, ôn nhu nói: "Em trai, giúp chị lột vỏ được không?"

Từ Khải đỏ mặt, nói năng lộn xộn, "Đương, đương nhiên có thể."

Từ Khải nhai hai ba miếng ăn xong con cua, còn sợ Tiêu Vân để ý, dùng khăn ướt lau tay hai lần, sau đó vui tươi hớn hở lọt vỏ tôm cho Tiêu Vân.

Lột tràn đầy một đĩa.

Nhan Thanh nhìn thấy tôm nhỏ, nuốt nuốt nước miếng, nói: "Khải Nhi, của bố đâu?"

Từ Khải thấy sắc quên bạn nói: "Nhan ca, nói rồi, ai thua mới phải lột."

Nhan Thanh: "Hừ!"

Dỗi.

Lý Chuẩn liếc mắt nhìn bên cạnh một cái, như suy tư gì, sau đó cũng cầm một đĩa tôm nhỏ đến trước mặt, học Từ Khải lột vỏ.

Ngày thường hắn không thích ăn thứ này, sợ làm bẩn tay, cho nên cũng không giỏi lột xác.

Bất quá, năng lực học tập của Lý Chuẩn vô cùng lớn, chỉ nhìn Từ Khải lột vỏ hai lần là có thể học được.

Lột còn nhanh hơn cả Từ Khải.

Tiêu Vân ăn tôm mà Từ Khải lột cho cô, trong mắt có chút ngoài ý muốn, sau đó theo bản năng nhìn về phía Nhan Thanh, liếc mắt một cái, làm cô lơ đãng nhìn thấy dấu vết màu đỏ dưới cổ áo cậu.

Tuy rằng đã phai nh.ạt, nhưng vẫn còn có thể nhìn ra hình dạng.

Dấu vết như vậy cô rất quen thuộc.

Tiêu Vân cong khóe môi, tươi cười quá mức tà mị.

Cô đứng lên, đi đến chỗ Vĩ Ngư đang ngồi bên cạnh Nhan Thanh, tay đặt lên tr.ên vai y, nói: "Em trai, cùng chị đổi chỗ có được không?"

Vĩ Ngư đỏ mặt nói: "Đương nhiên có thể."

Mỹ nhân sở cầu, đạo nghĩa không thể chối từ.

Tiêu Vân cùng Vĩ Ngư thay đổi vị trí, ngồi ở bên cạnh Nhan Thanh, cô đặt bàn tay trắng nõn lên vai cậu, nhả khí như lan, nói: "Tiểu Nhan Nhan, dấu vết tr.ên cổ em là muỗi đốt hay là do tiểu lưu manh nhà chị cắn đây?"

Thanh âm Tiêu Vân rất nhỏ, chỉ có Nhan Thanh ngồi cạnh mới nghe rõ, nhưng vào tai Nhan Thanh lại giống như phi cơ ở bên cạnh cất cánh nổ vang thật lớn.

Cậu chột dạ nắm thật chặt cổ áo, nói: "Muỗi đốt."

Tiêu Vân cầm ly rượu lên, lắc lắc hướng về Nhan Thanh, nói: "Cụng ly?"

Nhan Thanh bị bắt được nhược điểm, không dám cự tuyệt, cầm ly rượu lên uống một ngụm, vì uống quá nhanh, mặt đều bị sặc đỏ.

Tiêu Vân nhìn Nhan Thanh.

Trong mắt đều là ý cười.

Đúng là một cậu nhóc đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn hung hăng khi dễ cậu.

Tiêu Vân làm lơ ánh mắt cảnh cáo của Lý Chuẩn, nhéo nhéo mặt Nhan Thanh, nói: "Mặt em vừa nhỏ vừa mịn, còn đẹp hơn so với những Omega mà chị đã gặp qua, nếu em là Omega chắc chắn vô cùng hoàn mỹ."

"Em không phải." Nhan Thanh bị mùi rượu Tiêu Vân thở ra huân đến cả người không được tự nhiên.

Nhưng đối phương dù sao cũng là một cô gái, cậu không thể t.hô tục với một cô gái được.

Tiêu Vân vẻ mặt tiếc nuối, "Thật là đáng tiếc, nếu em là Omega, chị nhất định sẽ đoạt em từ trong tay A Chuẩn về."

Nhan Thanh nghe lời này cảm giác không thích hợp, nghiêng mặt đối mắt với Tiêu Vân.

Tiêu Vân mỉm cười, nói: "Tiểu Chuẩn không nói với em chị là Alpha sao?"

Nhan Thanh: "......"

Khóc.

Alpha muội tử.

Cú có gai.

Tiêu Vân ở ngửi ngửi gần cổ Nhan Thanh, nói: "Sao tr.ên người em lại có mùi kẹo sữa dâu tây? Tin tức tố của em là dâu tây sao? Em là Alpha thật sao? Sao chị không cảm nhận được........"

Nhan Thanh khẩn trương đến da đầu tê dại, hận không thể lập tức ch.ạy trốn.

Chị gái này là thần tiên gì sao?

Vì cái gì tất cả mọi người không p.hát hiện, chỉ có cô p.hát hiện?

Tiêu Vân lại để sát vào ngửi ngửi, nói: "Cảm giác không giống như Alpha, nhưng cũng không phải mùi thuộc tính khác, lần đầu tiên chị gặp được đó."

Nhan Thanh hầu kết lăn lộn, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

"Tiêu Vân, một vừa hai phải thôi!"

Lý Chuẩn nhìn mũi Tiêu Vân sắp đụng đến cổ Nhan Thanh, không nhịn được nữa, duỗi tay kéo cậu về phía hắn, cường ngạnh ngăn cách với Tiêu Vân.

Ngón tay Tiêu Vân phất qua ly rượu trước mặt, đầu ngón tay cảm nhận được chén rượu lạnh lẽo, cười cười, nói: "Đừng khẩn trương như vậy, chị cũng đâu thật sự ăn em ấy đâu."

Nhan Thanh không muốn tiếp xúc tứ chi với Lý Chuẩn, nhưng càng sợ hãi Tiêu Vân tới gần.

Cậu sợ Tiêu Vân không cẩn thận liền lột bỏ áo choàng của mình ra.

Lý Chuẩn là cái bug, nói không chừng chị hắn cũng là bug.

Nhan Thanh đáng thương hề hề p.hát hiện, ở trong thế giới này, rất có thể chỉ có cậu mới bị cốt truyện quản chế.

Để bình an, thôi thì tạm thời dựa vào Lý Đại Đinh đi.

Nhan Thanh cảm k.ích nhìn thoáng qua Lý Đại Đinh, hy vọng hắn nhanh quản chị gái mình, đừng để Tiêu Vân ra ngoài h.ại người nữa.

Hai mắt Tiêu Vân đôi nhíu lại, mưu ma chước quỷ một đống, cô tới gần Nhan Thanh, nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Dấu vết tr.ên xương quai xanh của em trai không nên thân của chị em có biết là ai cắn không?"

Nhan Thanh: "......" Chị gái à, Sao cái gì chị cũng biết vậy? Chị nhìn lén kịch bản à?"

"Chị thấy dấu răng chỉnh chỉnh tề tề, trông rất giống em, cho nên có phải hai hai người......" Tiêu Vân ám chỉ.

Lông tơ tr.ên người Nhan Thanh dựng thẳng, lập tức cầm ly rượu, đánh trống lảng, "Chị ơi, cảm ơn chị mời em ăn buffet hải sản, em mời chị."

Tiêu Vân vừa lòng nhìn Nhan Thanh khẩn trương hề hề, sau đó cầm ly rượu cụng ly với cậu, nhấp một ngụm.

Nhan Thanh uống vài ly rượu, lấy cớ mắc tè, đi toilet.

Lý Chuẩn thực khó chịu, nhưng ở đây nhiều người, không nên trực tiếp mở miệng nói cái gì, hắn lặng lẽ ở quang não, gửi tin nhắn cho Tiêu Vân.

【 Lý Chuẩn: Chị có ý gì? 】

【 Tiêu Vân: Bảo bối đáng yêu như vậy chị có thể làm gì? Đau lòng à?" 】

【 Lý Chuẩn: Đừng đánh chủ ý lên cậu ấy. 】

【 Tiêu Vân: Thu mua chị đi. 】

Lý Chuẩn chuyển khoản hai mươi vạn.

Tiêu Vân vui vẻ nhận.

【 Tiêu Vân: Hào p.hóng vậy sao? Em nghiêm túc à? 】

【 Tiêu Vân: Chị mới thấy dấu vết tr.ên người em ấy, là em để lại à? Ngủ với nhau rồi hả? 】

【 Tiêu Vân: Thật không có tiền đồ, làm cũng làm rồi mà vẫn chưa theo đuổi được, Giang Lí ở bên kia cũng không giúp em sao? 】

Lý Chuẩn đè đè mi tâm, múa bàn phím.

【 Lý Chuẩn: Ai cần chị lo. 】

【 Tiêu Vân: Thật không cần? Được thôi, vốn chị đây định giúp em, nếu em đã nói thế thì chị đây không hỗ trợ nữa. 】

【 Lý Chuẩn: Chị không làm trở ngại đã là giúp rồi, em cám ơn trời đất. 】

【 Tiêu Vân: Thật vậy chăng? Nhưng chị kiến nghị em nên đi toilet nhìn xem, cậu ấy hình như đi hơi lâu~~~】

Phong tao cuộn sóng.

Lý Chuẩn mí mắt nhảy lên, nhanh chóng kéo ra ghế dựa, đứng lên, tìm cái cớ đi về hướng toilet.

......

Nhan Thanh bị nhốt ở trong toilet.

Cậu vừa mới vào một phòng toilet, bên ngoài tiến vào hai người con trai, ban đầu khắc khẩu, ồn ài vô cùng. Nhưng bởi vì họ nói tiếng địa phương nên Nhan Thanh không hiểu họ đang nói gì.

Nhan Thanh bị ồn ào đến đau cả đầu, vừa định mở cửa đi ra ngoài, thanh âm cãi nhau bên ngoài nhanh chóng dừng lại.

Ngay sau đó một loại tiếng nước ái muội vang lên.

Nhan Thanh ngay từ đầu còn không chú ý, nhưng thanh âm kia càng lúc càng lớn làm cậu không chú ý cũng khó.

Chờ đến khi cậu nghe ra đó là thanh âm gì, Nhan Thanh p.hát hiện mình không có biện pháp đi ra ngoài.

Hai người này đang hôn môi.

Tin tức tố hỗn loạn, p.hóng thích ra ngoài, cường thế bay vào các gian phòng làm ảnh hưởng đến cậu.

Ngay từ đầu Nhan Thanh còn có thể nhẫn nại, nhưng đến khi hai người kia p.hát ra tin tức tố ngày càng nồng đậm, nhiệt độ cơ thể của cậu cũng không chịu khống chế lên cao.

Đậu má.

Đi WC cũng có thể gặp mấy người động d.ục.

Mới vừa còn cãi nhau ồn ào, hiện tại thân thể lại khó chia lìa, hơn nữa hai người p.hóng tin tức tố quá nồng.

Làm loại chuyện này ở WC công cộng thật sự thích hợp sao?

Thân thể Nhan Thanh khó chịu, nhưng vẫn ở trong ph.ạm vi có thể chịu đựng, chỉ là tin tức tố của hai người kia khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Thời điểm Nhan Thanh không thể nhịn được nữa, định gửi tin nhắn cho Từ Khải, để y đến đây cứu cậu, sau đó liền nghe được âm thanh có người mở cửa WC.

Ngay sau đó hai người kia có một người hét lên một tiếng rồi ch.ạy.

Dư lại một người cũng hùng hùng hổ hổ đi theo.

Nhan Thanh thở ra một hơi, chuẩn bị chờ người bên ngoài vào WC khác hoặc liền đi ra ngoài, chờ mãi không thấy lại nghe thấy tiếng bước chân kia ngừng ở cửa gian của mình.

Cậu nhìn qua khe hở dưới cửa, thấy được một đôi giày thể thao màu trắng.

Có chút quen mắt.

"Cốc cốc."

"Nhan Thanh, cậu ở bên trong sao? Có thể ra rồi đấy."

"......"

Nhan Thanh từ toilet đi ra, cùng Lý Chuẩn một trước một sau trở về, sau khi trở lại vị trí, các bạn học đã đi gần hết.

Ngay cả Ngụy Hướng Viễn cũng đi rồi, nghe nói là nhận một cuộc gọi rồi đi luôn.

Chỉ còn lại ba người Tiêu Vân, Từ Khải cùng Vĩ Ngư.

"Nhan ca, sao mày đi lâu thế?" Từ Khải ăn đến mức miệng đầy nước sốt.

Nhan Thanh nghĩ đến chuyện vừa rồi, l.ỗ tai phiếm hồng, nói: "Táo bón."

Từ Khải: "......"

Vĩ Ngư: "......"

Lý Chuẩn: "......"

"Đi, về đây." Nhan Thanh đến đây chỉ là muốn thả lỏng một chút, nhưng hiện tại cậu chẳng thoải mái chút nào, tất nhiên cũng không muốn tiếp tục ở lại.

Dứt khoát về nhà đi.

Lý Chuẩn nghe nói cậu phải về nha, nói là tiện đường nên đi cùng nhau.

Nhan Thanh định cự tuyệt, nhưng khi ch.ạm mắt với Tiêu Vân, ma xui quỷ khiến đáp ứng hắn.

Hai người đã lâu không cùng nhau về nhà.

Lý Chuẩn lái xe tới, Nhan Thanh ngồi tr.ên ghế phụ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, không cho Lý Chuẩn một chút sự chú ý nào.

Lý Chuẩn lâu lâu liếc mắt nhìn cậu một cái, trong lòng thực hụt hẫng.

Hắn không hối hận quyết định của hôm đó, nhưng lại khổ sở vì quan hệ của họ trở thành như vậy.

Xe ch.ạy đến tiểu khu của bọn họ, tiến vào hẻm nhỏ đến nhà Nhan Thanh.

Nhan Thanh mở cửa xe xuống xe, chuẩn bị đi.

Lý Chuẩn ch.ạy nhanh đi xuống, vòng qua đầu xe, bắt lấy tay Nhan Thanh, nói: "Chúng ta thật sự phải như vậy sao? Vì sao cậu cứ xa cách tôi vậy? Là cậu nói chuyện kia không đề cập nữa, nếu xí xoá, vậy chúng ta không thể trở lại như trước sao?"

Thanh âm Lý Chuẩn như ủy khuất, ánh mắt cũng có chút đáng thương.

Loại thần thái này, Nhan Thanh chưa từng thấy xuất hiện tr.ên mặt hắn, giống như một chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ.

Không đúng.

Nếu là Lý Chuẩn, cho dù ngoan ngoãn thì cũng phải là một con chó săn được thuần hoá.

Nhan Thanh biết chính mình có chút giận chó đánh mèo.

Nhưng tưởng tượng đến cậu có khả năng mang thai con của hắn khiến cảm xúc cậu trở nên hỗn loạn, cho nên theo bản năng kháng cự tiếp xúc với Lý Chuẩn.

Nhưng chuyện này, kỳ thật Lý Chuẩn nói đúng, nếu cậu đã nói xí xoá, vậy không thể nhắm vào một mình Lý Chuẩn.

Dù sao chuyện kia cũng không phải Lý Chuẩn cưỡng ép cậu, hắn chỉ là đang giúp cậu mà thôi.

Nếu cậu không đột nhiên đến kỳ p.hát tì.nh, lại chủ động nhào lên người Lý Chuẩn cũng sẽ không p.hát si.nh chuyện này. Xong việc cậu lại không có kinh nghiệm, quên mất phải uống thuốc tránh thai dẫn tới hiện tại thấp thỏm lo âu.

Nghĩ kỹ một lúc, Nhan Thanh bỏ qua khúc mắc, nhưng lời xin l.ỗi lại không thể nói ra khỏi miệng, cậu xoay người trở về nhà.

Khi đóng cửa, dùng thiết bị đầu cuối cá nhân gửi tin nhắn cho Lý Chuẩn.

【 Sáng mai nhớ qua đánh thức tôi đi ch.ạy bộ. 】

Bởi vì những việc này, việc hai người cùng rèn luyện liền trở nên gián đoạn.

Lý Chuẩn ngồi tr.ên xe, đai an toàn cũng chưa cài, hốc mắt đỏ lên, dùng sức đập vào tay lái.

Ngay khi nước mắt suýt nữa rơi ra, quang não ở tr.ên tay vang lên, hắn vu.ốt vu.ốt mặt, mở tin nhắn ra.

Cảm xúc tr.ên mặt nhanh chóng chuyển đổi.

Nhếch miệng cười thành một kẻ l.ỗ mãng.

Lý Chuẩn k.ích động tới tay run, nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời cho Nhan Thanh.

【 Ngày mai chờ tôi. 】

......

Buổi sáng ngày hôm sau, bọn họ lại cùng nhau đến trường, hai người ở cổng trường gặp phải bọn Từ Khải, Vĩ Ngư và mấy người khác.

Từ Khải cùng Vĩ Ngư kề vai sát cánh nói mấy lời đáng khinh, trọng điểm đều là vẻ đẹp của Tiêu Vân.

Nói nói, hai người vừa ngẩng đầu liền thấy được Nhan Thanh và Lý Chuẩn.

Hai người ch.ạy vội bước tới trường học, tr.ên mặt còn có một lớp mồ hôi hơi mỏng.

Tổ hợp như vậy nếu là ở nửa tháng trước, bọn họ đã tập mãi thành quen. Nhưng sau khi hai người tách ra nửa tháng, hiện tại lại cùng nhau ch.ạy bộ buổi sáng.

Ngày hôm qua hai người thoạt nhìn còn xa cách.

Vậy mà hôm nay lại làm lành rồi.

Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong đầu Từ Khải vang lên một câu: Phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa.

Đại khái chính là tối qua bọn họ làm gì nên liền làm hoà đi.

Từ Khải cho rằng chính mình tìm được đáp án, cười cười đắc ý của fan CP, đi qua bên kia, tùy tiện nói: "Nhan ca, Chuẩn ca, chào buổi sáng."

Vĩ Ngư cũng đi tới, "Nhan ca, Chuẩn ca, chào buổi sáng."

Nhan Thanh ngáp một cái, nói: "Chào buổi sáng."

"Nhan ca, tối hôm qua Chuẩn ca đưa mày về nhà hả?" Thời điểm Nhan Thanh và Từ Khải đi sát nhau, y lặng lẽ hỏi.

Y hỏi thật sự hàm súc, tận lực biểu đạt uyển chuyển nhưng nội tâm đã sớm điên cuồng nhảy nhót.

"Khải Nhi, hôm nay mày ngứa đòn à? Cười thiếu đánh như vậy, muốn bố mày thương hả?" Nhan Thanh giơ nắm đấm lên vẫy vẫy trước mặt Từ Khải.

Từ Khải ngửa đầu ra sau, nói: "Nhan ca, đầu sau này súc, nói: "Nhan ca, trường mình quyết định thi tháng xong sẽ tổ chức cuộc thi ca nh.ạc, mày muốn tham gia không?"

Nhan Thanh quay đầu nhìn Từ Khải, nói: "Mười đại tiếng ca? Mày thấy tao giống người sẽ tham gia sao?"

Từ Khải gật đầu nói: "Mày hát dễ nghe như vậy mà không tham gia sao? Đây là hoạt động lớn của năm cuối trong thời học si.nh đấy, mày không thật tham gia sao?"

"Không...... Tham gia."

Nhan Thanh vừa định nói không tham gia, miệng gáo một chút, nói thành tham gia.

"Thật sao? Thật tốt quá, tao còn tưởng phải hao hết miệng lưỡi để khuyên mày, tao với Vĩ Ngư vừa đánh cược, nếu tao có thể khuyên bảo mày tham gia thì tiền si.nh hoạt phí tháng sau của nó sẽ là của tao, ha ha ha Vĩ Ngư, mày thua rồi." Từ Khải cười hì hì quay đầu nói với Vĩ Ngư.

Vẻ mặt Vĩ Ngư như thiếu nước, đáng thương hề hề nhìn Nhan Thanh nói: "Nhan ca, không phải mày không thích ca hát sao? Sao mày lại đồng ý rồi? Hu hu hu, tiền của tao, sắp bay rồi, tháng sau tao chỉ có thể mang cơm ở nhà đi ăn."

Từ Khải nói: "Dù sao mẹ mày ngày nào cũng chuẩn bị cơm tì.nh yêu cho hai bố con nhà mày mà, sợ cái gì."

Ánh mắt Vĩ Ngư càng thêm u oán.

Nhan Thanh nhìn Vĩ Ngư, trong lòng cũng thực buồn bực.

Không phải cậu muốn tham gia, mà con mẹ nó đây là tì.nh tiết trong cốt truyện.

Cậu không thể phản kháng lại cốt truyện được.

Trong sách《 Dẫn lửa thiêu thân 》, tuyến thời gian kéo đến rất nhanh, sau lần bóng rổ đó, chủ yếu là xoay quanh hai người Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn triển khai. Một thời gian dài không có đất diễn của cậu và Lý Chuẩn, mãi đến lần này tổ chức cuộc thi 《 Thập đại ca sĩ vườn trường 》, cậu và Lý Chuẩn mới có suất diễn.

Không có cốt truyện cưỡng chế, Nhan Thanh có thể muốn làm gì thì làm, muốn làm cái gì cũng được.

Qua thời gian lâu như vậy, cậu thiếu chút nữa quên đi mình chỉ là một nhân vật trong sách.

Lần này trong cốt truyện《 Dẫn lửa thiêu thân 》 là một điểm cao trào.

Trường học vì giúp học si.nh được thả lỏng, bình chọn ra mười ca sĩ, sau đó ghép thành năm cặp ngẫu nhiên, sẽ song ca hát tì.nh ca.

Dưới sự an bài của tác giả, Bạch Dương cùng một đội với Ngụy Hướng Viễn, trở thành đội được mọi người hoan nghênh nhất.

Hai người song ca trở thành giai thoại trong trường, cũng làm cho họ càng được hoan nghênh.

Nhưng là một điểm cốt truyện trong cao trào, chỉ như vậy còn chưa được, cho nên thằng bạn cậu mới tạo một nguy cơ lớn.

Trước trận chung kết, video Bạch Dương ca hát bị truyền đi, trêu chọc một số kẻ bi.ến thái si mê mỹ mạo của y.

Tr.ên đường Bạch Dương trở về nhà, bị đám người nay chắn đường, bọn họ lợi dụng thuốc ép Bạch Dương tiến vào kỳ p.hát tì.nh, ý đồ mạnh mẽ đánh dấu Bạch Dương.

Suýt nữa gây thành đại họa.

Sau khi Nhan Thanh biết, ch.ạy nhanh đi tới, một mình đánh năm thằng bi.ến thái, bi.ến thái bị cậu đánh ch.ạy mất nhưng cậu vẫn phải nằm bệnh viện.

Mẹ nó.

Công cụ người thật sự một chút nhân quyền cũng không có sao?

Ngay cả báo cảnh sát để doạ bi.ến thái ch.ạy cũng không thể sao? Tại sao cứ phải tự mình động thủ rồi vào bệnh viện nằm?

Cậu không thể tung tăng nhảy nhót hay sao?

Thằng bạn tác giả ngu ngốc của cậu lúc trước còn dám vọng tưởng cậu thưởng cho sách của y sao?

Cờ hó.

Nhan Thanh càng nghĩ càng tức giận, nhưng tức giận cũng không làm được gì.

Hi vọng duy nhất có thể ký thác chỉ có tên bug Lý Chuẩn. Theo kinh nghiệm từ việc p.hát si.nh ở nhà ăn, chỉ cần có Lý Chuẩn ở bên cạnh cậu sẽ có thể hoá nguy thành an.

Nhưng là, làm sao để Lý Chuẩn có thể tham gia thi đấu "Thập đai ca sĩ" được?

Nhan Thanh ngồi ở vị trí nghĩ về chuyện này, nâng quai hàm, ánh mắt lia qua lia lại tr.ên người Lý Chuẩn.

Nhiều lần đều bị Lý Chuẩn chú ý tới.

Lý Chuẩn trong lòng có chút khô nóng.

Cậu ấy đang nhìn mình?

Lại nhìn mình.

Còn đang nhìn mình.

Lần thứ tư nhìn mình.

Là có chuyện muốn nói gì với hắn sao? Nói cái gì đó?

Nhan Thanh không nói lời nào, Lý Chuẩn ở bên này đã não bổ vô số loại khả năng, thậm chí ngay cả những thứ không có khả năng như tỏ tì.nh lung tung cũng đều nhịn không được nghĩ nghĩ.

Lý Chuẩn rốt cuộc có thể ca hát hay không?

Nếu như hát không hay, vậy cậu bảo hắn đi thì có phải không tốt lắm hay không?

Dù sao cũng là nhân vật nam thần cấp bậc vườn trường, nếu bị người ta biết hắn hát không hay, có khả năng sẽ hát cực kỳ khó nghe, chẳng phải sẽ đập tan ảo tưởng của đám người theo đuổi hắn sao?

Làm như vậy, giống như có chút không nhân đạo.

Hai người tiếp tục giằng co, cuối cùng vẫn là Lý Chuẩn không đủ bình tĩnh, mở miệng hỏi trước: "Có việc? Có việc gì cứ nói thẳng?"

Nhan Thanh đắn đo xem cách dùng từ một chút, tận lực uyển chuyển nói: "Lý Chuẩn, cậu hát hay không?"

Lý Chuẩn: "......?? Ca hát? Cậu muốn mời tôi tham gia thi đấu "Thập đại ca sĩ" sao?"

Lý Chuẩn rất nhanh đoán được dụng ý của Nhan Thanh, là biểu hiện có chút ngoài ý muốn.

"Ừm."

Lời đầu tiên nói ra, những lời phía sau liền sẽ dễ dàng.

Nhan Thanh nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề, cười tủm tỉm nói: "Một mình tôi tham gia rất nhàn chán, cậu muốn đi thi cùng tôi không?"