_________________

"Tôi không thích ăn đùi gà.” Lý Chuẩn nhìn Nhan Thanh tức giận như bị nhục nhã, nhẹ nhàng nói.

Nhan Thanh giãy dụa giữa việc trả về và ăn vào mất một giây đồng hồ, mùi hương và màu sắc của đùi gà vẫn luôn câu dẫn cậu, cuối cùng cậu dựng thẳng đôi đũa lên chọc chọc, cắn răng ăn đùi gà mà đối thủ một mất một còn cung phụng.

Đúng vậy, cung phụng.

Nể mặt cái đùi gà này, cậu quyết định sang năm cho tên Lý Chuẩn này chết thống khoái một chút.

Nhan Thanh vừa ăn vừa dùng khoé mắt liếc Lý Chuẩn.

Cảm thán!

Ba ba thật sự quá nhân từ.

“Bạch Dương, anh yêu em, anh là một Alpha, em hãy cho anh đánh dấu em đi." Đám người rộn ràng nhốn nháo bỗng nhiên một người đàn ông lớn tuổi chen vào, nam nhân ôm một bó hoa hồng tươi đẹp ướt át, thịch một cái quỳ gối xuống trước mặt Bạch Dương.

Nam nhân để lại hàng râu lôi thôi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Dương mang theo một cổ điên cuồng say mê.

Nhìn từ bên ngoài liền thấy người này không giống bình thường, người bình thường khi thổ lộ sẽ không nói hãy cho anh đánh dấu em, kiểu quấy rối tì.nh dục này.

Nhìn người nam nhân này, phản ứng đầu tiên của Nhan Thanh là nghĩ đến một loại người.

Si hán!

Người này hẳn là pháo hôi trong chốc lát bị cự tuyệt, vì yêu sinh hận, muốn giết Bạch Dương rồi tự sát làm một đôi quỷ phu thê.

Nhưng chính là tên pháo hôi chỉ được tác giả dùng có một lần rồi vứt bỏ này lại làm Nhan Thanh phải ăn lỗ nặng. 

Một dao thọc vào eo, thiếu chút nữa đâm thủng thận, bộ phận quan trọng nhất của đàn ông khiến cậu phải nằm trong bệnh viện một tuần.

Nhan Thanh nhìn bàn cơm ở khắp nơi xem có dao linh tinh hay vũ khí sắc bén gì không để nhanh chân mang giấu đi.

"Người này không phải người của trường mình đi?" 

"Hệ thống phân biệt mặt người trước cửa trường hỏng rồi sao?"

"Lớn lên xấu như vậy, gã lấy dũng khí như nào mới dám cầu hôn giáo thảo Omega của chúng ta vậy?"

“OMG, có Lý Chuẩn như châu như ngọc đến trước, lại nhìn người này, chỉ tưởng tượng gã đứng cạnh Bạch Dương một cái thôi cũng làm mọi người nghĩ đến câu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga." 

"Tên này thật là Alpha sao? Lớn lên cũng quá xấu đi.”

Tiểu pháo hôi bị ngôn luận chung quanh chọc giận, vừa bực vừa xấu hổ mà nghẹn đỏ mặt, gã gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Dương, quỳ đến phía trước lại gần vài bước, sốt ruột nói: "Anh thật sự là Alpha.”

Bạch Dương bị gã đột nhiên tới gần làm cơ thể trở nên căng chặt, sắc mặt cũng không tốt lắm, nói: "Anh, anh đừng lại gần đây."

Tiểu pháo hôi đem hoa hồng đẩy đến trong lồng ng.ực Bạch Dương, gấp gáp khó dằn nổi nói: “Bạch Dương, em còn nhớ rõ anh không?"

Bạch Dương có điểm sợ gã, theo bản năng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Nhan Thanh.

Tiểu pháo hôi không chú ý tới ánh mắt Bạch Dương, hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức, rào rạt lải nhải nói: “Hai tháng trước em ở cổng trường đã cứu anh, khi đó anh bị một đám vô lại đánh, là em xuất hiện báo cảnh sát mới doạ đám người kia đi, em còn nhớ không?"

“Từ ngày đó, anh liền không thể quên được em, mỗi ngày nhắm mắt đều nghĩ đến em, mở mắt ra lại muốn gặp em, một ngày 24 giờ mỗi phút mỗi giây anh đều nhớ em."

Nhan Thanh ở bên cạnh nghe được nổi cả da gà.

Mấy kiểu lời âu yếm này mà từ miệng cóc ghẻ phát ra, này không phải canh ngọt mà là canh gà độc."

"Anh nghe được tên em từ bạn học của em, sau đó mua bó hoa này, anh nghiêm túc muốn cùng em sinh hoạt cả đời. Bạch Dương à, em gả cho anh nhé!"

Tiểu pháo hôi cẩn trọng đi theo cốt truyện.

Đọc lời kịch ngay cả dấu chấm câu đều chưa sai.

Nhan Thanh nghe nhiều lần liền muốn phun ra.

Tác giả ngu ngốc, viết toàn mấy nhân vật cùng tình tiết lung tung rối loạn. Ở thế giới bình thường, loại tỏ tình si hán như thế này một ngày phải bị đánh chết bảy lần.

“Xin, xin lỗi, tôi hiện tại vẫn là học sinh, chỉ muốn nghiêm túc học tập, còn chưa suy xét đến việc yêu đương." Bạch Dương nổi lên dũng khí cự tuyệt tiểu pháo hôi.

“Chúng ta có thể không yêu đương, trực tiếp kết hôn.” Tiểu pháo hôi nói thực sự nghiêm túc.

Nhan Thanh:???

Nghe một chút, đây là tiếng người nói sao? 

Nhan Thanh vây xem trận trò khôi hài này, thuận tiện chửi thầm, kết quả còn không đợi cậu ăn dưa xong thân thể bỗng nhiên tự phát hành động.

Rời khỏi chỗ ngồi đi về phía Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn bảo kê của mình đến, đột nhiên cảm thấy an lòng, nói chuyện cũng tự tin hơn.

Cậu nắm nắm tay, lông mi run rẩy vài cái, môi đỏ kiều diễm khẽ mở, nói: “Thực xin lỗi, tôi chỉ muốn kết hôn với người mình thích, cũng cảm ơn anh vì đã thích tôi nhưng chúng ta không thích hợp, chúc anh có thể tìm thấy Omega chân chính phù hợp với mình." 

“Còn có, nơi này là trường học, người ngoài là không thể ở lâu, hy vọng anh có thể nhanh chóng đi ra ngoài......."

“A ——”

Chung quanh không biết ai bỗng nhiên hét lên một tiếng.

Tiểu pháo hôi si hán đột nhiên liền biến thành thân hình mạnh mẽ, ngay khi một đống Alpha vây xem mà vẫn thuận lợi bắt được Bạch Dương, trong tay còn không biết từ đâu lấy ra con dao ăn kề lên vần cổ tinh tế trắng nõn của y. 

Nhan Thanh vừa thấy liền biết đoạn cao trào của màn kịch này sắp tới, cậu chỉ cần nhìn thấy dao ăn sáng choang trên tay tiểu pháo hôi liền cảm thấy đau eo.

Nhưng hiện tại cậu không có biện pháp không chế thân thể của chính mình.

Nhan Thanh có thể cảm giác được chính mình đi đường mang theo gió, còn khí vũ hiên ngang, uy vũ khí phách, chỉ vài bước ngắn ngủi cũng lộ ra phong thái của giáo bá.

Người không biết cốt truyện sẽ cảm thấy đây là mở màn của màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ có Nhan Thanh là người đã xem qua kịch bản ở đây biết, đây không phải anh hùng cứu mỹ nhân mà đây là anh dũng đi chịu chết.

Pháo hôi gấp đến mức đỏ cả hai mắt, giận dữ hét với Bạch Dương: "Anh thích em đến phát điên, nếu em không chịu gả cho anh, chúng ta sẽ phải cùng chết." 

Nhan Thanh lúc này đã tới gần pháo hôi cùng Bạch Dương, ở trong chớp nhoáng, bỗng nhiên chế trụ được cánh tay đang cầm dao của pháo hôi, cậu có thể cảm giác được lực đạo của mình nháy mắt tăng vọt, thuận lợi đem tay pháo hôi đẩy khỏi cổ Bạch Dương.

“Bạch Dương đã nói không thích mày rồi, mày bị điếc à?" Nhan Thanh đấm pháo hôi một quyền, sau đó để Bạch Dương ra phía sau, nói ra lời kịch của chính mình.

Pháo hôi bị đấm một cái khiến khoé miệng xuất huyết, gã dùng ngón tay quẹt máu miệng hung tợn trừng Nhan Thanh, tròng mắt sung huyết, đột nhiên cầm dao nhào về phía cậu.

Nhan Thanh nhìn dao nhỏ đang hướng về phía mình, cậu muốn né tránh nhưng thân thể căn bản không chịu khống chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi dao kia tới gần mình. Mắt thấy sắp đâm vào người thì tay bỗng trầm xuống, cậu bị Lý Chuẩn kéo đi, né qua bên cạnh tránh con dao.

“Choáng váng sao? Nhìn thấy dao còn không biết trốn?” Âm thanh dễ nghe như gió của Lý Chuẩn vang bên tai.

Còn không đợi Nhan Thanh phục hồi lại tinh thần, Lý Chuẩn đã thay thế cậu đi đánh nhau với pháo hôi.

Nắm đấm của Lý Chuẩn cứng hơn Nhan Thanh nhiều, một đấm đánh pháo hôi không rõ đông tây nam bắc, chém dao lung tung, nước miếng trong miệng bay tứ tung.

Pháo hôi biết mình đánh không lại Lý Chuẩn, tức giận muốn hộc máu, lại cầm dao muốn đâm về Nhan Thanh cách đó không xa.

Nhan Thanh sợ hãi, cất bước muốn chạy. Nhưng cậu lập tức phát hiện, chính mình bị cốt truyện an bài đến rõ ràng, dưới chân như mọc rễ không thể bước đi. 

Nhan Thanh chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn bug tinh Lý Chuẩn, nhưng hắn ở khoảng cánh quá xa, chờ đến khi hắn xông tới cậu cảm giác được mũi dao đã đến áo đồng phục.

Eo của bố!

Nhưng ngàn vạn lần đừng thọc đến thận.

Nhan Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng đau đớn đã đoán trước lại không hề phát sinh, bốn phía một mảnh ồ lên, thời điểm cậu mở to mắt ra liền thấy một màn không dám tin.

Cánh tay Lý Chuẩn đổ máu.

Pháo hôi cũng bị chế phục, nằm trên mặt đất run rẩy.

Trong không khí tràn ngập mùi hương chanh tươi.

Đó là tin tức tố của Lý Chuẩn.

Cho nên ——

Nếu tin tức tố có thể áp chế vậy vì sao không làm từ sớm đi? Một hai phải thấy máu mới có vẻ chính mình anh dũng?

Còn có một đám Alpha chung quanh này đều là bài trí sao?

Mới vừa nãy không phải là rất vui vẻ dùng tin tức tố đánh nhau sao? 

Nhan Thanh dùng ngón tay gõ trán.

Quả nhiên vẫn là không thể ôm chút chờ mong về logic của thế giới này.

“Chuẩn ca cậu chảy máu.” Bạch Dương có chút sợ máu, nhìn thấy máu chảy từ miệng vết thương của Lý Chuẩn, còn chưa tới gần chân đã nhũn ra thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may có Từ Khải bên cạnh đỡ lấy.

Nhan Thanh "a"  một tiếng, bước nhanh đi qua đi, nhặt con dao trên mặt đất lên, cắt lấy một mảnh áo đồng phục của mình, muốn băng bó lại cho Lý Chuẩn.

Cậu có chút lo lắng nói: "Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Không là bị cắt phải động mạch chủ chứ?"

“Không có.” Lý Chuẩn nhìn Nhan Thanh cắt áo, định nói là quần áo có rất nhiều vi khuẩn nhưng nhìn bộ dạng gấp gáp của cậu thì lời đến bên miệng cũng nuốt xuống.

Vĩ Ngư vội vàng nói: “Trước tiên đè miệng vết thương lại trước, đưa cậu ấy đến phòng y tế đi." 

Từ Khải cũng phụ họa: “Đúng đúng, chảy máu nhiều như vậy, miệng vết thương cũng sâu nữa, chắc là phải tiêm vắc xin thôi."

Nhan Thanh nghe bọn họ nói, nhìn vết thương hoàn toàn không có dấu hiệu cầm máu, cau mày nói với Lý Chuẩn: "Tôi đưa cậu đến phòng y tế." 

“Được.” Lý Chuẩn gật đầu.

Nhan Thanh duỗi tay đỡ Lý Chuẩn.

Lý Chuẩn quay đầu liếc cậu một cái, nói: "Tôi chỉ là bị thương ở tay, còn có thể đi đường bình thường.”

Nhan Thanh thu lại cánh tay, xấu hổ nói: “ À à, tại, tai tôi khẩn trương quá."

Nhan Thanh đi phía trước, nói với Từ Khả và Vĩ Ngư: “Hai đứa chúng mày ở lại chăm sóc Bạch Dương, thuận tiện gọi cảnh sát luôn." 

Vĩ Ngư chỉ chỉ quang não của mình nói: "Tao đã gọi rồi "

"Tốt lắm.” Cậu nói xong lại nhìn Lý Chuẩn, biệt biệt nữu nữu gọi tên hắn, “Lý Chuẩn, đi thôi, đến phòng y tế cầm máu lại."

“Cảm ơn.”