Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 8: Cá chép vượt cửa rồng 7

Tác giả: Phù Bạch Khúc.

Chuyển ngữ: Cuồng dại vì Vann Winston.

Chờ shipper là một quá trình dài đằng đẵng.

Cánh tay Cố Minh Hoài bị Dung Dữ nắm, gỡ mãi cũng không được nên anh đành mặc kệ. Anh nhớ lại lời Dung Dữ nói: "Cậu nói trước kia đều ăn gan rồng tủy phượng, uống quỳnh tương ngọc dịch?"

Dung Dữ đáp: "Tôi là một chú cá quý tộc."

Cố Minh Hoài: "Vậy đúng là tủi thân cậu."

Dung Dữ vô cùng đồng ý: "Ừ tôi tủi thân lắm!"

Khóe mắt Cố Minh Hoài giật giật. Nói cậu mập cậu còn bày đặt dỗi?

Dung Dữ luôn chú ý đến giá trị linh khí, chờ thanh màu đỏ chậm chạp tăng đến 60, lúc này chuông cửa cũng vang lên.

Cố Minh hoài nói: "Thả tay tôi đi xuống lấy đồ ăn."

Lúc này Dung Dữ mới quyến luyến buông ra. Cố Minh Hoài được giải thoát, bước nhanh xuống lầu, còn không quên kéo rèm đóng cửa phòng ngủ.

Dù xung quanh đều là đất của nhà họ Cố, không có hàng xóm nhưng cũng phải đề phòng có người thấy Dung Dữ.

Vừa mới tách ra khỏi Cố Minh Hoài, giá trị linh khí của Dung Dữ đã tụt 1%.

Dung Dữ hỏi: "100% linh khí có thể duy trì bao lâu?"

Vòng Huyết Ngọc: Giá trị linh khí tối đa ở hiện tại có thể duy trì 24 tiếng. Vì dưới 50% sẽ về trạng thái cá chép, không tiêu hao linh khí, nên trạng thái người cá có thể duy trì hơn 12 tiếng. Bất kỳ hành động nào như đi, chạy, đánh nhau, vác vật nặng đều tiêu hao thể lực, làm giá trị nguồn nước và linh khí giảm nhanh hơn.

Dung Dữ: "Hay nhỉ, duy trì còn không được một ngày, ngay cả ra ngoài một mình cũng không được."

Dù có hóa thành người, nếu không ở cùng Cố Minh Hoài, linh khí dần khô cạn, sau khi đi ra khỏi đây lại biến thành người cá giữa đường giữa sá thì lúc đó chắc vui lắm.

Bây giờ hắn chỉ có thể đi loanh quanh trong ngôi nhà này thôi.

Dung Dữ nhạy bén bắt trọng điểm: "Mày nói giá trị linh khí tối đa ở hiện tại? Chẳng lẽ sau này tối đa này còn tăng được nữa?"

Vòng Huyết Ngọc im lặng chớp mắt vô cùng khả nghi.

Dung Dữ: "Này Vòng Nhỏ, nói chuyện coi."

Vòng Huyết ngọc đang do dự.

Dung Dữ mỉm cười giơ tay đeo vòng lên muốn đập vào tường ------

Vòng Huyết Ngọc: Tôi nói tôi nói!!!

Mặc dù nó có bị đập cũng không bể, nhưng đập và tường cũng đau mà! Cái giá phải trả khi dùng toàn bộ sức mạnh để phong ấn Đại ma vương chính là hệ thống tự phòng hộ của Vòng Huyết Ngọc bị vô hiệu, không có vỏ ngoài cứng rắn, thủy tinh bên trong mong manh như vậy, bị đập cũng rất đau.

Trêи ý nghĩa nào đó, bọn họ đang kiểm soát lẫn nhau.

Vốn là Vòng Huyết Ngọc có thể dùng lửa Xích Kim Diệu Nhật Hỏa để hăm dọa Đại ma vương, nhưng bây giờ nhìn thái độ của Chủ thần đại nhân, nó không thể nào hiểu được...

Có trời mới biết Chủ thần đại nhân nghĩ gì.

Huyết Ngọc Trạc bất đắc dĩ nói: Mức độ thân mật khác nhau có thể nâng cao mức tối đa của linh khí. Ví dụ nắm tay là một tiếng, ôm là một ngày, hôn môi là một tuần, lên, lên giường là một tháng.

Câu cuối cùng ngay cả Vòng Huyết Ngọc cũng phải đập đầu ba cái. Nó không tưởng tượng ra được cảnh Chủ thần đại nhân chíp chíp với Đại ma vương.

Đừng nói là chíp chíp, ngay cả hôn môn nó còn không tưởng tượng được nữa kìa.

Thật sự kinh khủng lắm biết không!

Dù Chủ thần đại nhân cũng không phải chưa từng hôn Đại ma vương...

Có thể lần đó là Đại ma vương vô liêm sỉ đùa giỡn Chủ thần nhà nó! Cố ý hôn Chủ thần đại nhân để có cơ hội chạy trốn!

Vòng Huyết Ngọc lại bắt đầu sỉ vả Dung Dữ là cái đồ bất chấp thủ đoạn.

Dung Dữ chỉ cười nhạt: "Đây là cái ý kiến tệ hại gì vậy."

Vòng Huyết Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Này mới đúng, dù Đại ma vương mất liêm sỉ đến thế nào cũng sẽ không làm chuyện này đâu, uổng cho Vòng Nhỏ nó lo bò trắng răng... À không, là Tiểu Hoàn lo bò trắng răng mới đúng.

(Tên bạn ấy là Xích Kim Diệu Nhật Hoàn =)))))

Dần dần lại quên mất tên cũ, kinh khủng thật sự.

Dung Dữ lại nói: "Chỉ có điều cũng không phải không thể."

Vòng Huyết Ngọc hết cả hồn: Anh chịu nằm dưới á?

Không phải Đại ma vương vẫn luôn không muốn khuất phục dưới người khác à? Ở thế giới 6666 hắn đã trêи vạn người nhưng vẫn không muốn bị số phận trói buộc. Cả thiên hạ này hắn cũng chẳng thèm, chỉ muốn lên chín tầng mây, duy ngã độc tôn. Vô cùng hung hăng, cũng vô cùng ngạo mạn tùy ý.

Không ai có thể chinh phục được kẻ mạnh như thế.

Còn Chủ thần đại nhân, Vòng Huyết Ngọc không tưởng tượng ra được cảnh ngài bị đè.

Chủ thần đại nhân chắc chắn là tổng của tổng của tổng công!

Dung Dữ giễu cợt: "Tao vốn là như thế, nằm hưởng thụ người khác phục vụ, sao, có vấn đề gì à?"

Lười biếng giống như hắn, còn thích được cưng chiều, thích hưởng thụ, không muốn làm bên 'ra sức' thì chẳng phải bình thường lắm à?

Vòng Huyết Ngọc nghe như sét đánh ngang tai.

Sau khi biết Dung Dữ không có chút tình cảm với nữ chính, Cục Quản Lý Thời Không đã cử không ít nữ thần đến công lược hắn, mà Dung Dữ chẳng buồn để ý. Cục Quản Lý Thời Không bèn suy xét đến xu hướng tính ɖu͙ƈ của Dung Dữ, sau đó mới cử mấy nam thần qua.

Nhưng cũng vì khi đó hành động của Dung Dữ quá đỗi phách lối hung ác, Cục Quản Lý mới xếp hắn vào hàng 1, người được cử đi đều là 0.

Nó cứ tưởng rằng 108 người kia thất bại là vì năng lực chưa đủ, bây giờ ngẫm lại, hoàn toàn là do đụng số mà!

Đại ma vương là 0, lại cử một đám 0 đi công lược, thành công mới lạ đấy!

Dung Dữ cất giọng lành lạnh: "Có phải mày đang cảm thấy hối hận, khi đó phải phái một công tới công lược tao?"

Vòng Huyết Ngọc: Phải... Không phải, không hề!

Đại ma vương ghét nhất là bị người lừa dối sắp đặt, lời này đúng là chạm đến vảy ngược của hắn.

Dung Dữ miễn cưỡng cười, vậy mà không tức giận: "Không sao. Lần này mất trí nhớ, xem như không phải lừa gạt."

"Dù mày và hắn có giở trò gì, tao cũng rất sẵn lòng chơi đùa với hắn một chút."

- -

Cố Minh Hoài xách một đống bồ ăn ngoài lên lầu, vào phòng ngủ, lấy đồ trong túi đặt lên tủ đầu giường.

Nếu là lúc trước anh tuyệt đối sẽ không cho người nào ăn trêи giường, nhưng nhớ lại đuôi cá của Dung Dữ, đến phòng ăn còn phải ôm...

So tới so lui, thôi thì nhịn một chút.

Giới hạn của Cố Minh Hoài lại rộng ra một xíu.

Dung Dữ thấy một bàn đồ ăn ngon, lập tức cầm đũa gắp một miếng thịt kho cho vào miệng.

Cổ tay trắng nõn đeo chiếc vòng ngọc đỏ óng ánh, ngón tay thon dài cầm đôi đũa, trêи người chỉ mặc mỗi áo sơ mi cỡ lớn, từ eo trở xuống là đuôi cá vảy ánh đỏ. Dáng vẻ chàng tiên cá cúi đầu ăn cơm hết sức ưu nhã lại an tĩnh, nom vô cùng đẹp mắt.

Nhưng mà điểm chú ý của Cố Minh Hoài chỉ có những món ăn dầu mỡ trêи bàn.

Trong đầu đều là một chữ, bẩn.

Nhiều chữ hơn thì là bẩn bẩn bẩn bẩn bẩn bẩn bẩn bẩn bẩn....

Trong đầu anh toàn là một chữ này chạy qua chạy lại. Làm người khác vô cùng mất khẩu vị.

Dung Dữ ăn được nửa, thấy Cố Minh Hoài vẫn không ăn gì, hắn không khỏi hỏi: "Sao anh không ăn?"

Cố Minh Hoài: "Tôi ăn không vô."

Nhìn một bàn toàn món mặn, anh làm gì có tâm trạng mà ăn.

"Ồ." Dung Dữ uống một hớp canh huyết vịt làm người thèm nhỏ dãi, cũng không quan tâm Cố Minh Hoài có ăn hay không.

Cố Minh Hoài vừa nhìn thấy màu của món canh liền cảm thấy buồn nôn, quay đầu che miệng nôn khan.

Dung Dữ ngẩng đầu hỏi: "Anh có thai hả?"

Cố Minh Hoài xoay người: "Tôi đi lấy thuốc cảm." Sau đó nhanh chân ra khỏi phòng.

Anh thật sự không chịu nổi cái mùi này.

Chờ Cố Minh Hoài quay lại, trong tay bê một chén nước đen thùi lùi.

Dung Dữ vừa mới uống xong canh huyết vịt, thấy chén trong tay Cố Minh Hoài, tò mò hỏi: "Cái này ngon không?" Vừa nói xong đã cầm chén uống một hớp.

Cố Minh Hoài bất ngờ bị cướp chén thuốc: "Cậu không bị cảm cậu uống làm gì---"

"Phụt---" Dung Dữ mới ngậm vào đã phun hết ra ngoài, "Đây là cái gì, sao lại đắng thế?"

"..."

Cố Minh Hoài chậm chạp mở mắt, vẻ mặt bình tĩnh lau nước thuốc trêи mặt.

Đúng là sai lầm khi chọn quay lại căn phòng này.

Dung Dữ nhìn Cố Minh Hoài, dè dặt đưa chén thuốc cho anh: "Xin lỗi nha, tôi chưa từng bị bệnh, nên muốn nếm thử chút thôi."

Cố Minh Hoài giận đến cười, nhẹ giọng cắn răng nghiến lợi nói: "Không sao."

Chẳng qua là, phải đi tắm, rửa mặt mười lần, mà thôi.

Cố Minh Hoài vào phòng tắm, đóng cửa rầm một cái, hoàn toàn không giống vẻ 'không sao' anh nói.

Dung Dữ nhàn nhã ăn tiếp, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Vòng Huyết Ngọc nhìn không nổi nữa: Anh ăn của người ta ở nhà người ta, lại đối xử với người ta như vậy, không ổn lắm đâu nhỉ?

Dung Dữ ung dung thong thả ăn cơm: "Dù sao anh ta cũng chung bọn với mày, sao tao phải khách khí."

Đừng hòng hắn nhìn vừa mắt cái bọn chó má Cục Quản Lý kia.

Vòng Huyết Ngọc: Xã hội hiện đại không có tội liên đới.

(Tội liên đới: nôm na là vì một người mà cả họ chịu tội chung, như tru di tam cửu tộc)

Dung Dữ húp miếng cháo: "Vậy tao thì có tội gì?"

Vòng Huyết Ngọc: Anh đóng băng thế giới 6666, còn làm muôn vàn thế giới xuất hiện lỗ hổng thời gian, khiến cho sinh linh đồ thán, Chủ thần đại nhân bắt anh là phải.

Dung Dữ bưng chén cháo, tay cầm muỗng khựng lại, rũ mắt cười nhạt: "Ngu xuẩn."

Vòng Huyết Ngọc:...

Tự nhiên không biết đang mắng nó hay mắng Chủ thần đại nhân, hoặc là mắng cả hai.

Đề tài lại kết thúc ở đây.

Cái tính không coi ai ra gì, nghĩ sao nói vậy này của Đại ma vương sẽ không tốt lên được.

Hết chương 8.

Cái đoạn 0 với 1 buồn cười quá =))))))). Thế là thêm một anh nằm dưới vì lười, bạn Dung Dữ yêu kiều lắm thích hưởng thụ thôi.