Tác giả: Phù Bạch Khúc.

Chuyển ngữ: June.

Dung Dữ vừa đến thế giới mới, lại đối mặt với cú đấm đang xé gió lao đến.

Hắn hơi nghiêng người, một quyền của người nọ rơi vào khoảng không, xẹt qua tóc hắn đấm vào vách tường cứng sau lưng, đau đến mức gã gào toáng lên. Đối phương nghiến răng chịu đựng, mặt mũi dữ tợn, muốn đấm thêm một cú nữa.

Dung Dữ trực tiếp chặn cổ tay gã lại vặn một cái, tiếng gãy xương vang lên, kèm theo là tiếng thét chói tai như chọc tiết heo của đối phương.

Dung Dữ quật người xuống đất, đạp thẳng lên thắt lưng gã đàn ông, gã định ngồi dậy lại bị đạp ngã sóng soài ra đất, suýt nữa hộc máu.

"Làm gì đấy?" Dung Dữ đạp lên làm gã không thể động đậy, ánh mắt lơ đãng quét qua đám người bu xung quanh.

Đây là một phòng giam, trừ gã bị hắn đạp dưới chân thì còn sáu người đàn ông khác, ai cũng mặc bộ đồng phục màu xám tro của nhà tù. Người nào người nấy cao to thô kệch, mặt mày hung ác cơ bắp cuồn cuộn.

Trêи người hắn cũng mặc bộ đồ tù trông mới toanh. Nguyên chủ cũng là một trong những tù nhân ở đây, nhìn có vẻ như vừa mới tới.

Dung Dữ cúi đầu nhìn tay mình, may mắn chính là đôi tay này thon dài sạch sẽ trắng nõn, mà cơ thể này cũng rất gầy gò. Chuyện này làm hắn thở phào nhẹ nhõm -- Sợ nhất là vật họp theo loài, nếu nguyên chủ cũng là một người lưng hùm vai gấu như thế, hắn sẽ lập tức quẳng gánh không làm nữa.

Thân là một mỹ nhân tuyệt sắc còn tự luyến đỉnh cao, Dung Dữ tuyệt đối không chấp nhận bề ngoài thô kệch như gấu, cái này so với ngồi tù còn làm hắn khó chịu hơn. =))))))

Lần trước mới vào đã ở chợ, lần này thì ngồi tù, nhất thời cũng không biết ở đâu thảm hơn.

Tình hình hiện giờ cũng không tốt lắm, Dung Dữ quật ngã một người, xung quanh còn có sáu cặp mắt bất thiện đang nhìn hắn lom lom, nhưng nhiều hơn là e ngại.

Không ngờ tên ẻo lả này lại hung ác đến thế.

Mà cũng đúng, đã vào nhà tù Vô Tận thì có thể là loại hiền lành gì. Trông mặt mà bắt hình dong không phải là thói quen tốt. .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Có điều, mỹ nhân rắn rết như thế---

ɖu͙ƈ vọng trong mắt các tù nhân càng tăng lên.

Càng muốn thấy dáng vẻ hắn bị chinh phục.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Dung Dữ xoay xoay cổ tay, nở nụ cười diễm lệ, sắc thái tươi đẹp như một con rắn độc: "Còn nhìn nữa tao móc mắt chúng mày."

Một đám ha ha cười to.

"Này người đẹp, có lẽ mày có chút bản lãnh, nhưng khuyên mày không nên quá kiêu ngạo tự đại, người ở đây đều có bản lãnh cả." Một gã đàn ông cười gằn bước lên, "Nếu mày ngoan ngoãn để ông đây chịch, sau này anh trai sẽ bảo vệ mày, thế nào? Nơi này ăn thịt người không nhả xương, xinh đẹp như mày có rất nhiều người thèm thuồng đấy..."

Nghe một tràng dài, Dung Dữ lại biết thêm một tin tức: Nguyên chủ đẹp.

Được, hắn yên tâm rồi.

Gã mặt sẹo không có ý tốt bước đến, muốn nhào qua hôn miệng Dung Dữ. Đuôi mắt Dung Dữ khẽ nhếch, mau lẹ tóm lấy đầu gã đập mạnh vào tường, đập liên tiếp mấy cái, ánh mắt khinh miệt: "Câm miệng."

"..." Mặt sẹo bị đập choáng váng, dần trượt té xuống đất, trán nhuộm đầy máu, bất tỉnh nhân sự.

Nằm chung với gã bị Dung Dữ đạp, tạo thành double kills.

Những tù nhân khác: "..."

Mấy người nhìn nhau, không chần chừ nữa, cùng nhào lên chuẩn bị đánh hội đồng.

Năm phút sau, Dung Dữ đứng, còn trêи đất lại thêm năm tên nằm rạp kêu rêи.

Năm tên đàn ông chung phòng đều bị hắn hạ gục.

"Đừng đánh đừng đánh!" Một tên trong đó ôm đầu đầu gối đã vỡ xương khóc lóc, "Chúng tôi nhận cậu là đại ca!"

Mấy gã khác vừa rồi còn kiêu căng phách lối lúc này cũng run lẩy bẩy, vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, cậu chính là đại ca của chúng tôi."

Mẹ bà, cứ tưởng ma mới này là đóa hoa trắng có thể tùy ý bắt nạt, đéo ngờ lại là hoa ăn thịt đến ăn ngược bọn họ.

Dung Dữ đạp lên tấm thảm thịt người dưới chân, đi đến ngồi xuống cái giường trông có vẻ sạch sẽ nhất --- cũng chỉ là trông có vẻ mà thôi, nhà tù này bẩn thỉu có thừa, thật sự thảm không nỡ nhìn.

Mặt sẹo thều thào nói: "Đây là giường tôi..."

Dng Dữ liếc gã một cái.

Mặt sẹo vội vàng đổi lời: "Bây giờ là của đại ca!"

Dung Dữ cười nhạo một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cái thân thể này tố chất chẳng ra gì, mới đánh một trận đã thấy thể lực cạn kiệt mệt mỏi không chịu nổi.

Dung Dữ: Vòng Nhỏ.

Lần này động tác của vòng Huyết Ngọc vô cùng nhanh nhẹn, không cần Dung Dữ nhiều lời nó đã lập tức truyền bối cảnh tới.

- -

Thế giới này có số 7012, là thời đại tinh tế.

Sau khi đế quốc phong kiến chuyên chế bị lật đổ, các tinh hệ lớn lập ra Liên bang cộng hòa. Vì đảm bảo nhân quyền, luật pháp Liên bang đã bỏ tử tình, xử phạt cao nhất là tù chung chân. Tội phạm vô cùng độc ác đều bị lưu đày đến một hành tinh phế thải, nhốt trong nhà tù Vô Tận, mãi mãi không thấy ánh mặt trời.

Hành tinh này nằm lẻ loi ở một nơi xa xôi, không có chút nhiên liệu, ngay cả được chính phủ đặt tên cũng không xứng. Mọi người gọi nó là hành tinh lưu đày phế thải, vì nơi này là nơi lưu đày tội phạm, là chỗ sản xuất ra nhiều rác thải --- trêи tinh cầu này bất luận là tài nguyên hay là người, đều tuyệt đối là rác rưởi.

Trong nhà tù Vô Tận giữ tất cả đám tội phạm mất trí hung ác đến cùng cực của cả dải ngân hà này, đích thật là nơi tụ tập rác rưởi. Nhưng cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như nguyên chủ.

Nguyên chủ tên Kỷ Thanh Du, 21 tuổi, là trẻ mồ côi. Lúc cậu ba tuổi được một thuyền trưởng của một băng cướp ngân hà cứu ra từ trong ổ trùng tộc, từ đó cũng theo thuyền trưởng nọ sống trêи phi thuyền lớn.

Không giống với các băng cướp giết người cướp của khác, thuyền trưởng cũng cướp, nhưng không giết người vô tội, không tham lam vô độ, chỉ cướp tài nguyên sinh hoạt cần thiết và của cải bất chính của người khác, còn có thể giao chiến sống mái với đám cướp kia, cũng được coi là vì dân trừ hại.

Nguyên nhân bọn họ trở thành băng cướp là vì từng bị quý tộc của Đế quốc hãm hại, không thể làm công dân bình thường được nữa. Dù Đế quốc đã bị lật đổ, bọn họ đã quen sống tạm bợ không thích ứng được với cuộc sống bình thường, vậy nên mới lưu lạc khắp ngân hà.

Thuyền thưởng và con trai thuyền trưởng đối xử với Kỷ Thanh Du rất tốt, bảo vệ cậu vô cùng cẩn thận. Sau khi Kỷ Thanh Du lớn lên mới yêu đương với con trai thuyền trưởng, mà thuyền trưởng cũng vui mừng chúc phúc bọn họ.

Sau đó thuyền trưởng qua đời, con trai ông trở thành thuyền trưởng mới. Hắn muốn cưới trúc mã của mình là Kỷ Thanh Du, cũng định rửa tay gác kiếm không làm tinh tặc (cướp ngân hà) nữa. Tài sản tích góp được bấy lâu cũng đủ để bọn họ cả đời không lo cơm áo gạo tiền, từ đó hai người có thể lãng mạn ngao du khắp dải ngân hà này.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người. Ngay trước đêm hôn lễ, binh lính đột ngột xông vào phòng bắt Kỷ Thanh Du đi, tiếp theo là ra tòa xét xử, bị đưa vào nhà tù Vô Tận, trọn đời không được ra.

Lý do là vì cậu là tinh tặc.

Danh tiếng của tinh tặc ở khắp dải ngân hà rất xấu, một khi bị bắt được chắc chắn sẽ bị phạt nặng. Dù Kỷ Thanh Du chưa làm chuyện gì xấu, nhưng cậu ở chung với tinh tặc đã định trước không thể nào vô can, mà cậu cũng không chịu phủ nhận quan hệ giữa mình và cha con thuyền trưởng. Trong mắt công chúng tội của bọn họ rất nặng, nhưng cậu biết ân nhân của cậu, người thân và người yêu của cậu không hề tồi tệ như vậy.

Kỷ Thanh Du bị giam vào nhà tù Vô Tận mới biết chỗ này đáng sợ thế nào. Tài nguyên trong ngục có hạn, kẻ mạnh là vua, quản ngục cũng không coi bọn họ là con người, những người yếu bị bạo lực chèn ép khổ không thể nói. Bị đánh bị đói còn chưa phải chuyện kinh khủng nhất, mà kinh khủng nhất là ɖu͙ƈ vọng của đám đàn ông.

Trong nhà tù không có đàn bà, đám tù nhân đói bụng ăn quàng, đàn ông cũng chơi. Những tội phạm không có thực lực, mặt mũi chỉ cần không quá xấu đều không thoát khỏi số mệnh bị trở thành công cụ tiết ɖu͙ƈ. Có mắt nhìn biết bám đùi kẻ mạnh, thì trong thời gian ngắn chỉ bị một người chiếm hữu, được khoảng thời gian yên bình, chờ bị chơi chán vứt đi. Còn thê thảm hơn là trở thành đồ dùng chung, không tới mấy ngày đã bị chơi hư. Trong nhà tù này còn thịnh hành một loại khiêu chiến hoang đường --- đó là hai người đánh một trận, người thắng ở trêи.

Từ trước đến giờ nhà tù mặc kệ những chuyện này, chỉ cần không xảy ra án mạng thì chơi tàn phế cũng không vấn đề. Nếu xảy ra án mạng, kẻ giết người sẽ bị nhốt vào phòng phừng phạt chịu phạt. Còn người chết? Chết thì chết, cũng chả sống lại được, cứ vứt thi thể vào đống rác là xong chuyện.

Còn tin nhà tù Vô Tận có nhân quyền ư?

Dáng dấp Kỷ Thanh Du xinh đẹp, vừa vào tù đã như dê con lọt vào hang sói, ánh mắt đám chó sói ấy lập lòe nhìn cậu. Phòng giam tiêu chuẩn có tám người, cậu vừa vào ngày thứ nhất đã bị bảy người còn lại vây quanh, mục đích không cần nói cũng biết.

Kỷ Thanh Du lớn lên cùng đám tinh tặc, có chút võ tự vệ, nhưng cũng không phải đối thủ của nhiều gã cao to thô kệch như thế. Cậu giãy dụa cắn vào tay một gã, gã đó bị chọc giận lập tức đánh cậu. Mấy tên tội phạm bu xung quanh đánh một hồi mới ngừng, kéo người đã đau đến co rúc trêи đất lên tiếp tục chơi.

Kỷ Thanh Du không muốn chịu nhục, gắng sức đẩy ra kiên quyết đập đầu vào tường tự sát.

Nhưng đám chó đó cũng không tha cho thi thể cậu.

Lúc quản ngục xuất hiện, thi thể Kỷ Thanh Du đã vô cùng tàn tạ. Bọn tội phạm như súc vật giải quyết xong thú tính giờ mới tản ra, cậu bị ném vào đống phế thải, chôn vui dưới đống rác, vận may đều tiêu tán vào đất trời.

Rất lâu rất lâu sau đó, người yêu bôn ba mệt mỏi rốt cuộc cũng tra được tin tức tìm đến hành tinh phế thải này, nhưng lại biết được Kỷ Thanh Du đã chết ngay ngày đầu vào tù. Người yêu đào trong đám phết thải đến mức mười ngón tay tóe máu mới đào được di thể của cậu, ôm chầm người vào lòng, đeo nhẫn cưới của bọn họ vào ngón áp út của Kỷ Thanh Du, hôn lên ngón tay đã thành xương trắng.

Nước mắt rơi xuống hốc mắt trống rỗng.

Ngay giây phút ấy, vận may tan biến, thế giới hủy diệt.

- -

Dung Dữ vừa xuyên tới là trước lúc đám đàn ông định đập nguyên chủ một trận sau đó hi*p, nguyên chủ không chịu nhục đập đầu vào tường.

Tất nhiên Dung Dữ sẽ không phải người để bị đánh sau đó chọn cách đập đầu tự vẫn, đều là hắn đánh người sau đó làm người ta đập đầu đi chết.

Nhiệm vụ của thế giới này nhìn thì thấy rõ ràng, sau khi thoát ngục gặp lại người yêu, chính là kết cục mà nguyên chủ muốn nhất.

Nhưng vấn đề ở đây là, thoát khỏi ngục bằng cách nào?

Nhà tù Vô Tận tường đồng vách sắt, có lắp cánh vào bay cũng khó thoát, chưa có ai vượt ngục thành công. Bằng thân thể bây giờ của Dung Dữ, dĩ nhiên cũng không thể.

Dung Dữ: Vòng Nhỏ, hay là mày giải phong ấn cho tao một giây, để tao thiêu rụi cái ngục giam này là được.

Vòng Huyết Ngọc: Khồng, anh làm vậy là phạm quy.

Dung Dữ: Gì mà phạm quy.

Nếu cứng không được thì mềm.

Chứng minh nguyên chủ vô tội, để hắn được thả ra?

Cái này có vẻ cũng rất khó. Tội của tinh tặc đa phần là không thể tha thứ, làm người dân vô cùng oán hận. Dù cha con thuyền trưởng là ngoại lệ, người ngoài cũng không quan tâm nhiều như thế, họ chỉ cảm thấy tinh tặc đáng chết, nguyên chủ làm bạn với tinh tặc cũng không vô tội.

Dung Dữ bỏ cuộc: Tao thật không thích tốn nơron đi suy nghĩ, vẫn là nghĩ xem tối nay ăn gì thì hơn.

Vòng Huyết Ngọc: Ăn cơm tù.

Dung Dữ: Cơm tù ngon không?

Vòng Huyết Ngọc: Không ngon, anh ăn một lần là ói, à không, phải đến trình độ anh vừa nhìn đã ói.

Dung Dữ: Tao là bạn trai của chủ nhân nhà mày, sao mày có thể đối xử với tao như vậy?

Vừa nhắc đến chuyện này vòng Huyết Ngọc lại run lẩy bẩy.

Vòng Huyết Ngọc: Sao anh nhận ra được?

Dung Dữ: Hắn hóa thành tro tao cũng nhận ra.

Vòng Huyết Ngọc: ...

Tôi nghe ra được anh vô cùng hận hắn.

Vòng Huyết Ngọc cũng thành thật nói luôn: Anh có chắn không nhận lầm không? Tôi là thần khí từ khi sinh ra đã đi theo ngài ấy từ cái thời ngài ấy còn là Thần Mặt Trời cho đến khi trở thành Chủ thần đại nhân. Chủ thần đại nhân đó giờ chưa từng đến thế giới 6666, sẽ không phải là Thần Mặt Trời mà anh nói.

Dung Dữ: Ồ.

Vòng Huyết Ngọc: Với lại anh nói... Anh đợi Thần Mặt Trời đó... chín trăm mười hai cuộc bể dâu?

Dung Dữ sửa lại: Là chín trăm bảy mươi hai.

Vòng Huyết Ngọc: Cũng đâu kém bao nhiêu.

Dung Dữ lành lạnh nói: Kém ba ngàn sáu mươi tỷ năm.

Vòng Huyết Ngọc:...Lỗi tôi.

Vòng Huyết Ngọc: Nhưng đã qua lâu thế, anh còn nhớ diện mạo của Thần Mặt Trời không?

Dung Dữ: Không nhớ.

Vòng Huyết Ngọc: Vậy là đúng rồi! Nhất định là anh nhớ nhầm!

Dung Dữ: Vòng Nhỏ, mày coi tao là đồ ngu à? Trừ chủ nhân mày ra còn ai đáng để mày năm lần bảy lượt bảo vệ nữa.

Vòng Huyết Ngọc: Điều đó chỉ chứng tỏ Cố Minh Hoài là chủ nhân của tôi, chứ không phải vì chủ nhân là Thần Mặt Trời đó!

Dung Dữ: Chậc, hành vi của kẻ quen sói.*

Vòng Huyết Ngọc:...

Mẹ kiếp, lại bị lừa!

Dung Dữ nhẹ nhàng rũ mắt, môi gợi lên độ cong mờ nhạt.

Hắn đã quên dáng vẻ của Mặt Trời, nhưng vẫn nhớ rõ hơi ấm của Mặt Trời khi ôm lấy hắn.

Hết chương 27.

*gốc là 认狼行为: Như mấy chương trước từ vụ CMH thì VHN cũng nghi ngờ chủ nhân nó là người lừa tình lừa thân DD nhưng chưa có chứng cứ nên nó theo bản năng bảo vệ chủ nhân. DD nói "trừ chủ nhân mày ra...." rồi VHN đáp lại ý là ẻm bảo vệ vì giải oan cho chủ nhân chứ không phải đang bao che. DD mới nói 认狼行为 thì mình nghĩ ý là chỉ có kẻ quen sói mới bao che cho con sói đó. Không biết mình có hiểu sai không nữa nhưng mình ngẫm chỗ này cũng mấy chục lần rồi 🥲.

Hoặc là DD chỉ đang thử nó thôi. Cái câu "hoá thành tro cũng nhận ra"là đang nói đến Chủ thần để gài VHN, ngay từ đầu DD đâu có chính miệng bảo CMH là người lừa hắn đâu, ai ngờ VHN nó nhanh nhảu biện minh thế là dính bẫy:Đ.