Chương 28: TIN TƯỞNG

Ánh nắng buổi sáng chiếu vào xuyên qua lớp vải bố dày dặn, ánh sáng tỏa ra dịu nhẹ không chói chang như trước.

Bùi Nguyên dậy trước Bảo Ninh, tay nhéo mũi, chậm chạp mở mắt.

Hắn vẫn chưa tỉnh hẳn, nhìn căn phòng lộn xộn chợt nhíu mày, lại nhìn Bảo Ninh đang nằm sát tường, nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Lông mày hắn chau lại, mắt lộ ra tia hung ác.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sự việc hôm qua đúng là ngoài ý muốn, nếu là bình thường hắn sẽ không để cho tên kia dễ dàng đắc thủ như vậy. Chỉ là hôm qua không biết có phải do hắn dầm mưa, độc tố trong cơ thể bỗng phát tác, trước kia chỉ có chân trái đau, nhưng lần này độc tố lây lan, khiến toàn thân dường như chỗ nào cũng đau đớn.

Mặc dù không đau đến mực chịu không nổi, nhưng vẫn khiến hắn phân tâm, cộng thêm tiếng mưa, làm hắn không phát hiện bên ngoài có người.

Đến khi nghe được một mùi hương lạ mới bừng tỉnh, bên người không có vũ khí, hắn bóp nát chén trà ném đi, tên kia bị đánh trúng nên chạy mất.

Nhưng do phát hiện quá trễ, mùi hương đó quá nồng khiến hắn không khống chế được, nên hắn đuổi Bảo Ninh đi. Lúc ấy, hắn cũng không nghĩ đến đây là hương kích tình, nhưng rõ ràng cảm nhận được cảm xúc bị mất kiểm soát.

Hắn biết rõ bản tính của mình, nếu hắn mà phát điên thật, dù có mười Bảo Ninh cũng kéo không nổi hắn.

Hắn không muốn làm tổn thương nàng, càng không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình.

Nhưng sự việc sau đó...

Bùi Nguyên quay đầu nhìn Bảo Ninh.

Nàng có vẻ mệt mỏi, ngủ không yên giấc, nàng gối đầu lên chân ngồi ngủ, cả người nghiêng nghiêng, tư thế rất không thoải mái. Có lẽ do lạnh, hai cánh tay khoanh trước bụng quấn trong tay áo, chăn mỏng chỉ che đến đầu gối. Cuộn người lại vô cùng đáng thương.

Ánh mắt Bùi Nguyên rơi trên tay nàng, bàn tay trắng nõn, xương ngón tay mỏng manh, hắn cũng không dám nắm mạnh, cứ như sợ chạm vào sẽ gãy.

Lòng hắn mềm nhũn, vươn tay sờ chân nàng dưới lớp chăn, có chút lạnh.

Hắn tiến lại, nhẹ nhàng ôm nàng lên.

Một tay Bùi Nguyên đỡ phần lưng nàng, tay kia giữ bàn chân nàng lại, xoa xoa cho ấm lên.

Bảo Ninh tỉnh. Nàng cảm thấy mí mắt nặng trĩu, mở mắt không nổi, toàn thân đều đau, nhất là phần cổ, dường như bị trẹo cổ rồi.

Nàng không dám động, lại cảm thấy khó chịu, duỗi tay ra đập đập cho đỡ tê, đau tới hít vào. Bên tai có người nói: "Không chịu nằm đàng hoàng, ngồi đó ngủ làm gì, đau rồi phải không".

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau đó, một đôi tay dùng sức xoa xoa bả vai cùng cổ của nàng, thấp giọng hỏi: "Ta lại xoa bóp thêm một chút, nàng chịu được không?"

Bảo Ninh triệt để tỉnh táo.

Bùi Nguyên đối diện nàng, đôi mắt hẹp dài nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt trong veo, ẩn ẩn ý cười. Không biết có phải ảo giác không, Bảo Ninh cảm thấy hôm nay Bùi Nguyên dịu dàng hơn trước rất nhiều.

"Đang hỏi nàng đấy." Ngón cái hắn hơi dùng sức ấn một cái, Bảo Ninh ai nha kêu, đưa tay che cổ, ứa nước mắt.

Lúc này nàng mới ý thức được tư thế này có hơi ngượng ngùng. Nàng thu mình trong vòng tay Bùi Nguyên, giống như một con tôm, chả trách vừa rồi còn cảm thấy lạnh, bây giờ lại nóng.

Bảo Ninh tỉnh táo lại, vội vàng thoát ra, Bùi Nguyên nắm cổ chân nàng lại, không cho nàng động: "Đi đâu?"

Bảo Ninh không biết nên nói với hắn thế nào. Nàng cảm thấy xấu hổ, Bùi Nguyên lại như chả có chuyện gì, một mặt thản nhiên.

Hắn kéo chân nàng về: "Nàng đừng giãy, xương cốt giòn, gãy cũng đừng trách ta."

Bảo Ninh không nghe hắn, nóng lòng muốn thoát ra, tay Bùi Nguyên càng nắm chặt, trong lòng nàng càng hoảng hốt nhớ về ký ức đêm qua, Bảo Ninh chỉ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, không chút suy nghĩ, tung chân đá hắn một cước.

Tay Bùi Nguyên có vết thương, bị nàng đụng một cái đau đến trợn mắt, hơi buông tay, Bảo Ninh tựa như cá chạch giãy ra ngoài, dáng vẻ nàng hốt hoảng, ngồi đối diện hắn, ôm chặt chân mình, sợ bị hắn nắm.

Bùi Nguyên biết, hôm qua đã dọa nàng sợ.

Nghĩ đến đây, giọng hắn dịu xuống: "Lại đây ngồi, ta giúp nàng xoa cổ, nếu không ba bốn ngày sau vẫn đau đấy."

"Ta không đau!" Ánh mắt nàng né tránh, không dám nhìn Bùi Nguyên, muốn xuống đất đi giày.

Dưới đất lộn xộn, nàng quên mất tối qua vứt giày ở đâu, nhất thời tìm không thấy, Bảo Ninh dứt khoát không tìm nữa, muốn đi chân đất ra ngoài.

"Có mảnh sứ vỡ, lỡ đâm vào chân thì phải làm sao." Bùi Nguyên cau mày, quát: "Quay lại!"

Bảo Ninh bị hắn kêu một cái giật mình. Đứng ở đó bất động.

Bùi Nguyên biết mình lớn tiếng, hắn thở dài, tiến đến bắt lấy tay nàng, kéo nàng ngồi bên người, nhỏ giọng hỏi: "Nàng muốn chạy đi đâu, hửm?"

Hắn nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay mềm mại Bảo Ninh, an ủi : "Ta sẽ không tổn thương nàng."

Bảo Ninh quét mắt nhìn căn phòng lộn xộn, cánh cửa sổ bị hắn kéo rớt xuống đất, cái tủ bằng gỗ lim kiên cố ở cửa bị thủng một lỗ lớn.

Bảo Ninh sợ run cả người.

Lúc mới tỉnh, trong lòng nàng nghĩ chuyện hôm qua giúp Bùi Nguyên làm thật xấu hổ, cảm thấy cái này quá tư mật, rất ngại. Bây giờ thì lại càng thêm chút sợ hãi.

Nàng nhớ tới dáng vẻ hôm qua của hắn, ánh mắt phong trần, giống như muốn xé nát nàng, hắn kéo nàng vào từ cửa sổ một cách dễ dàng như vậy, giống như là bắt một con gà con.

Bảo Ninh rốt cục ý thức được rằng Bùi Nguyên là một nam nhân có sức mạnh, có tính công kích.

ắn không còn là một con ma bệnh mệt mỏi nằm trên giường như trước, tùy nàng sắp đặt, nàng cho ăn gì thì ăn đó, cho mặc cái gì thì mặc cái đó.

Sự thật thì, nàng mới là người bị hắn tùy ý sắp đặt.

Bảo Ninh không khỏi suy nghĩ miên man, chuyện hôm qua là ngoài ý muốn, nhưng ai có thể đảm bảo sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Lần này Bùi Nguyên khắc chế được, nếu có lần khác thì sao? Bảo Ninh không biết liệu hắn có làm tổn thương nàng hay không, tính khí hắn vốn thay đổi thất thường.

Khi hắn vui vẻ thì đối xử dịu dàng với nàng, ngộ nhỡ hắn không vui, thì sẽ thế nào?

Bùi Nguyên không hề cho nàng cảm giác an toàn.

Như hiện tại, Bùi Nguyên ngồi trước mặt nàng, Bảo Ninh thậm chí không cách nào đoán được câu tiếp theo của hắn sẽ là gì. Là khen nàng, mắng nàng, hay là lạnh lùng quát nàng: Đi làm cơm.

Bảo Ninh cảm thấy uể oải.

"Đang suy nghĩ gì đó?" Bùi Nguyên nhìn nàng nửa ngày, thấy nàng ngồi nhíu mày không nói câu nào, thực sự nhịn không được đưa tay nâng cằm nàng lên.

Bảo Ninh há hốc mồm, nói không ra lời.

Bùi Nguyên cười: "Qua một đêm, sao lại thành cô nương câm rồi?"

"Không có..." Bảo Ninh mím môi, chợt nhớ tới chuyện quan trọng hơn, hôm qua người kia rốt cuộc là ai. Mặc dù cả đêm qua, nàng vẫn bình an vô sự, nhưng nghĩ tới vẫn thấy sợ, nắm lấy tay áo Bùi Nguyên hỏi: "Người có kẻ thù sao?"

Bùi Nguyên lập tức nhận ra nàng đang nói về điều gì, sắc mặt cũng nghiêm túc lại.

Hắn thản nhiên nói: "Nếu như phải đếm xem ta có bao nhiêu kẻ thù, e là ba ngày ba đêm cũng đếm không hết."

Bảo Ninh nghĩ đến những vết thương trước kia của hắn, nhất thời im lặng.

"Tuy rằng ta có nhiều kẻ thù, nhưng người có can đảm ra tay đối phó ta không có mấy người, huống chi là loại dùng thủ đoạn hạ lưu này."

Bảo Ninh cau mày: "Ta không rõ, nếu muốn hại ngươi sao lại dùng thứ này..."

"Nếu ta đoán không lầm, hắn chính là muốn dùng Nhuyễn Cân Tán, huân hương bán chạy trên chợ đen có hai loại, một là hương kích tình, thường dùng trong lầu xanh. Hai là Nhuyễn Cân Tán, hắc điếm thường dùng. Một là hắn bị người khác lừa, mua nhầm hương, hai là chính hắn đần, cầm nhầm hương. Nhưng dù thế nào đi nữa, tên này cũng là một kẻ ngốc."

Bảo Ninh sững sờ nghe Bùi Nguyên phân tích, cảm thấy những gì hắn nói dường như có lý.

"Người có thể đoán ra kẻ kia là ai không, ai có khả năng làm ra chuyện này?"

Bùi Nguyên lạnh lùng nói: "Ta không tiếp xúc với mấy tên đần." Hắn nói một câu, làm nàng nghẹn họng.

"Còn nữa, người này phản ứng không nhanh, hẳn không phải sát thủ chuyên nghiệp." Ngón tay Bùi Nguyên gõ gõ đầu gối, bỗng đặt một câu hỏi, "Nếu nàng là hắn ta, gặp phải sai lầm của đêm qua, đốt sai hương, nàng sẽ giết ta như thế nào?"

Hắn hướng dẫn từng bước: "Cứ nói đi, đừng sợ."

"Thừa dịp lúc ngươi ngủ, không đề phòng, dễ ra tay."

Bùi Nguyên hỏi: "Sao nàng không chọn bỏ trốn?"

"Ta muốn giết ngươi mà." Bảo Ninh kinh ngạc: "Trải qua sự việc này, ngươi nhất định sẽ cảnh giác, sau này khó mà ra tay, vẫn nên ra tay trừ hậu họa."

Bùi Nguyên cười lên, tán thưởng sờ tóc nàng: "Nàng còn hiểu được đạo lý này, người kia lại không biết, đủ biết hắn đần như thế nào. Hoặc là hắn bị hoảng loạn quá, hoặc là muốn giết ta nhưng không thành. Nhưng nếu phân tích lại thì, kẻ thù trước đây muốn giết ta sao lại không chọn lúc ta đau yếu nhất ra tay, mà lại chọn lúc này?"

Bảo Ninh cái hiểu cái không, nàng cẩn thận nhớ lại những người mà thời gian gần đây nàng và Bùi Nguyên gặp. Hai người họ chỉ ở trong viện, ngoại trừ người nhà của nàng và Bùi Dương, cũng không có tiếp xúc nhiều với ai, ngoại trừ...

Bảo Ninh khiếp sợ: "Chẳng lẽ là Phùng công tử sao, thế nhưng tại sao hắn lại làm thế?"

"Mặc kệ hắn có động cơ gì thì cũng nên đề phòng hắn, hiện tại hắn là người khả nghi nhất, phải đề phòng."

Bảo Ninh ngây thơ gật đầu, có chút không tin nổi, Bùi Nguyên kéo tay nàng qua nhéo nhéo: "Bảo Ninh, lòng người đáng sợ hơn quỷ, nàng vĩnh viễn không biết lòng dạ hắn ẩn giấu điều gì, hắn bị ai sai khiến làm ra chuyện này. Cho nên, tuyệt đối không được dễ dàng tin người."

Hắn đột nhiên nói một cách nghiêm túc, Bảo Ninh cảm thấy không quen, nghe được câu kia của hắn, nàng vô thức hỏi: "Vậy ta có thể tin tưởng người không?"