Chương 15: DƯỢC LÝ ĐỘC THANH

Trên mặt Bảo Ninh còn mang theo nước mắt, cái mũi hồng hồng, ánh mắt ngây thơ, hình như nghe không hiểu hắn đang nói gì.

Hôm nay nàng bị kích thích quá nhiều. Bùi Nguyên búng nhẹ trán nàng, thở dài: "Không nói nữa, đói bụng rồi, nấu cơm đi."

Bảo Ninh từ từ nhìn qua.

Bùi Nguyên trước mặt vẫn là dáng vẻ như lúc trước, một đôi mắt xinh đẹp hẹp dài, biếng nhác ngồi đó, vạt áo trước mở ra một chút, lộ ra xương quai xanh, mắt đen nhìn chằm chằm nàng.

Nhưng cũng không giống lắm

Trong ánh mắt hắn có chút không giống như trước đây, không còn thờ ơ lạnh lùng khi nhìn nàng.

Bảo Ninh không biết nên vui hay không.

"Choáng váng?" Bùi Nguyên nhíu nhíu mày, đưa tay huơ huơ ở trước mắt nàng.

Bảo Ninh lập tức nói: "Không có." Nàng dùng tay áo lau mắt, nhìn xuống dưới đất giống như đang tháo chạy: "Ta đi làm cơm tối."

Nàng thoáng nhìn, nhìn thấy đầu rắn đẫm máu trên mặt đất, nó vẫn há miệng thật lớn, lộ ra hai hàm răng bén nhọn, Bảo Ninh hít vào một hơi, ký ức đáng sợ vừa rồi lại xông tới.

"Đừng nhìn." Bùi Nguyên từ phía sau che kín mắt của nàng: "Nó cũng chết rồi, sợ nó làm gì."

Lòng bàn tay hắn rất nóng, bỏng đến Bảo Ninh muốn co rụt lại, vội vàng đẩy tay hắn ra.

Sắc mặt Bùi Nguyên dần dần trầm xuống. Bảo Ninh quay đầu, thoáng nhìn sự không vui trong ánh mắt hắn thì sợ hãi trong lòng càng đậm hơn, không đợi Bùi Nguyên mở miệng, xách làn váy vội vàng đi ra ngoài.

A Hoàng kêu hai tiếng, đi theo sau lưng nàng.

Trong phòng lại an tĩnh lại.

Bùi Nguyên rủ mắt, xoa xoa ngón tay, trên đầu từng ngón dường như còn cảm xúc mềm mại, ẩm ướt vì dính nước mắt của nàng.

Được rồi, tạm thời tha cho nàng một lần.

...

Bảo Ninh ngồi xổm bên bếp lửa, cầm củi nhìn ánh lửa nổ tí tách trong lò, hồn nàng cũng không biết bay tới nơi đâu.

Đối với Bùi Nguyên, nàng không biết nên có phản ứng gì.

Cũng không hiểu hắn có ý gì. Chỉ là đối diện với sự thân thiết và tiếp xúc của hắn, Bảo Ninh cảm thấy luống cuống, ngại ngùng, muốn né tránh.

 

Ngay từ đầu Bùi Nguyên quá lạnh nhạt, nàng sớm quen với hình thức ở chung như thế, càng không nghĩ tới muốn thay đổi.

Bảo Ninh nhớ lại dự tính ban đầu khi nàng gả cho Bùi Nguyên. Nàng muốn rời xa những tranh đấu lục đục trong phủ Quốc Công, tìm một chỗ yên lặng, sống cuộc sống thanh tịnh. Cho nên lúc ban đầu Bùi Nguyên như thế nào, nghèo túng hay không, tính tình kém đến đâu, nàng đều không quan tâm. Nàng quan tâm chăm sóc hắn, dễ dàng tha thứ cho hắn, chính là hi vọng Bùi Nguyên có thể mau mau khỏe lại, về sau làm bạn cùng nàng.

Một chút thiện lương, một chút ý đồ riêng, còn có một phần là trách nhiệm. Bọn họ là phu thê, mặc kệ có tình cảm hay không, đối với Bảo Ninh mà nói, Bùi Nguyên chính là trách nhiệm của nàng.

Để hắn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hoặc là vết thương thối rữa, hoặc là mặc kệ hắn, thì Bảo Ninh làm không được.

Cho dù bây giờ đã biết ân oán giữa Bùi Nguyên và Bùi Tiêu, vì những hiềm khích đó mà có thể sau này sẽ có phiền phức. Bảo Ninh vẫn không có cách nào nhẫn tâm mặc kệ Bùi Nguyên.

Có lẽ lần đó Bùi Nguyên nói rất đúng, nàng đúng là có chút lòng tốt không đặt đúng chỗ.

Lửa bên trong lò sắp tắt. Bảo Ninh nhanh đi lấy củi khô bỏ vào, thổi vài cái thì lửa đã cháy trở lại.

Cửa không khóa, có gió thổi vào, vừa lạnh vừa nóng, Bảo Ninh run run, chợt cảm thấy lạnh từng đợt, nàng hắt hơi một cái, tưởng rằng mặc ít, lại choàng thêm lớp y phục, tiếp tục nấu cơm.

Ban ngày xảy ra chuyện như thế, ăn uống cũng không được thoải mái, vừa vặn tối hôm qua có chút cơm thừa, Bảo Ninh đánh mấy quả trứng gà chuẩn bị làm com chiên trứng.

Trong lúc đánh trứng gà, nàng lại bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây, trở về chỗ Bùi Nguyên sẽ nói những gì.

Thủ hạ của Bùi Tiêu có người tên là Công Tôn trúc, chuyên về điều chế sử dụng độc... Công Tôn Trúc, Bảo Ninh cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc.

Ngây người một hồi lâu, Bảo Ninh chợt nhớ tới, trước kia Minh Di Nương từng nói với nàng, từ nhỏ Minh di nương có một người thúc phụ, tên là Công Tôn Lan, là đồng môn với cha của di nương, đều là đại phu.

Chỉ là cha của Minh Di Nương - Minh Hòa Dự chuyên về chứng bệnh trúng gió liệt nửa người, Công Tôn Lan am hiểu thanh nhiệt giải độc bên trong cơ thể, nghiên cứu về công hiệu của dược liệu, còn cho ra một quyển sách gọi là « Dược lý độc thanh ».

Trước khi Công Tôn Lan tiên sinh qua đời đã đưa quyển sách này cho Minh Hòa Dự, trước khi Minh Hòa Dự chết vì bệnh đã truyền nó cho Minh Di Nương, về sau Minh Di Nương lại đưa cho Bảo Ninh.

Công Tôn Lan cùng Công Tôn trúc, dòng họ hiếm thấy làm sao lại trùng hợp như vậy?

Bảo Ninh tim đập thình thịch một cái, đặt bát trứng gà nàng đang khuấy lên trên bàn, nhanh chóng đi lật mở rương đồ cưới của mình.

Quyển sách kia nàng nhớ rằng nàng đã mang đến, lúc trước chỉ đọc một nửa, bởi vì quá tối nghĩa, nàng xem không hiểu, chỉ nhớ dành nhiều thời gian viết cách giải độc cho các loại độc.

Cũng không biết đối với chân của Bùi Nguyên có tác dụng hay không. Nhưng vẫn muốn tìm thử!

Ngộ nhỡ trong quyển sách có viết đơn thuốc giải độc thì sao?

Đồ cưới của Bảo Ninh không nhiều, được sắp xếp rất gọng gàng, một chồng sách gấp lại trong một góc, nàng ôm ra, ngồi trên giường, lật từng quyển từng quyển.

Thật sự nàng đã tìm được. Một quyển sách hơi mỏng cũ cũ, trang sách đã ngả sang màu vàng, phía trên mặt sách viết bốn chữ theo lối chữ thảo —— « Dược lý độc thanh ».

Bảo Ninh hít một hơi thật sâu, cẩn thận lật từng li từng tí.

Nửa trước quyển sách đều là mấy loại thuốc giải độc thường ngày, còn có các đơn thuốc điều trị khi bị các động vật có độc như rắn độc, bọ cạp, con rết, con nhện cắn, đơn thuốc kèm theo hình ảnh, Bảo Ninh xem từng hình từng hàng chữ, sợ để lỡ cái gì.

Không có, không có, vốn dĩ không hề có con rắn đầu đỏ như lúc nãy.

Lòng Bảo Ninh càng ngày càng lạnh, mắt thấy sắp đến vài trang cuối cùng, nàng như muốn từ bỏ, nhưng ngón tay trượt đến trang kế tiếp, trong lòng run lên, bức vẽ rõ ràng là con rắn hôm nay!

Được cứu rồi!

Bảo Ninh cọ xát mồ hôi trong lòng bàn lên trên váy, nâng tờ sách kia lên, gần như thành kính đọc từng chữ.

"Rắn này không thể thấy được trong tự nhiên, cần lấy rắn hổ hắc gấm bồi dưỡng từ nhỏ, dùng nhiều loại chất độc ngâm, mười con thì chết chín, con còn lại là con rắn cực độc, đỉnh đầu màu đỏ, độc tính mãnh liệt nhất sau khi ngủ đông thức dậy..."

"... người bị tập kích đến nay không ai còn sống sót."

Nhìn thấy hàng chữ này, lòng Bảo Ninh chìm vào đáy cốc.

Cổ tay nàng rất run, còn run hơn khi nhìn thấy con rắn kia. Chần chờ nhìn dòng cuối cùng.

"May có thuốc trị."

Bảo Ninh bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, nàng sốt ruột lật trang kế tiếp, lại nhìn thấy tờ kia đã bị chuột gặm hỏng, có lẽ còn bị ẩm ướt, còn sót lại một chút chữ cũng mơ hồ không rõ, bút tích bị nhòe không nhìn thấy được.

"... Tại sao lại rách?" Bảo Ninh dùng ngón tay cọ cọ vết mực kia, biết rõ là tốn công vô ích.

Thất vọng giống như thuỷ triều đánh tới.

Thất vọng, tự trách, nếu là lúc trước cố gắng bảo vệ quyển sách này, để ý một chút thì đã tốt. Bảo Ninh ngơ ngác ngồi trên mép giường, cảm thấy đáy mắt cay cay.

Nhưng vẫn là chuyện tốt. Chí ít có thuốc trị không phải sao?

Bảo Ninh hít hít mũi, cầm lấy quyển sách kia chạy đi tìm Bùi Nguyên, cửa cũng không có gõ, chạy đến bên cạnh hắn, chỉ cho hắn nhìn: "Tứ Hoàng tử, người trông thấy không? Trong sách này nói, độc này có thể giải được, người tuyệt đối đừng từ bỏ!"

Bùi Nguyên nhận lấy, nhìn lướt qua, nghi ngờ hỏi: "Tại sao ngươi có thể có quyển sách này?"

"Cái này không quan trọng." Bảo Ninh một mặt nghiêm túc: "Quan trọng là, chân của người là có thể tốt, có hi vọng, chúng ta không thể từ bỏ."

Bùi Nguyên cười: "Nhưng Công Tôn Lan đã chết."

Bảo Ninh trầm mặc một chút, lại nói: "Mấy ngày nữa, Quý Uẩn đến, ta sẽ trở về tìm Minh Di Nương, cha của Minh Di Nương trước kia là bằng hữu tốt của Công Tôn tiên sinh, Minh di nương có lẽ sẽ biết."

Bùi Nguyên hỏi: "Ngươi cảm thấy khả năng này có mấy phần?"

Bảo Ninh nhìn hắn mắt, dáng vẻ hắn giống như đang nói đùa, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc: "Bảo Ninh, không cần uổng phí sức lực."

"Ta..." Bảo Ninh đang muốn mở miệng, Bùi Nguyên ngắt lời nàng: "Kỳ thật ta nghĩ tới một cách khác."

Ánh mắt Bảo Ninh sáng lên: "Cách gì?"

Bùi Nguyên tưởng tượng bàn tay như lưỡi đao, làm động tác rạch ngang qua đùi, lành lạnh phun ra hai chữ: "Chặt đứt."

Bảo Ninh quá sợ hãi: "Ngươi nói mấy lời ngớ ngẩn gì vậy!"

"Dù sao chân này cũng không thể trị được, giữ lại nó cũng vướng bận, có làm được cái gì đâu." Bùi Nguyên cụp mắt khoa tay, dáng vẻ thật sự đang suy nghĩ: "Sau khi cắt bỏ nó xong, là có thể đi lại bình thường..."

"Bùi Nguyên, ta chán ghét tính cách của ngươi." Bảo Ninh mím môi, cả giận nói: "Tại sao ngươi luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu? Trong lòng ngươi rõ ràng tự nhận mình là người tàn phế, ngươi cảm thấy không thể chữa khỏi, nhưng có rất nhiều cách chữa trị, ngươi rõ ràng chưa từng thử qua. Bùi Nguyên, ngươi đừng mãi đặt mình ở vị trí thấp như vậy, hãy nhìn những điều tốt đẹp, có được hay không?"

Bùi Nguyên cúi đầu như cũ, Bảo Ninh kéo cằm của hắn, để hắn nhìn thẳng vào mình.

"Ta muốn cùng người vựt dậy, nhưng người luôn lôi ta cùng đi xuống. Điện hạ thử nghĩ xem, người làm như vậy có phải rất không đúng hay không!"

Bùi Nguyên nhìn nàng. Gương mặt tức giận đến đỏ bừng, con mắt đen lấp lánh, thở phì phò.

Bọn họ cách rất gần, hơi thở của nàng phả vào mặt Bùi Nguyên, nhiệt độ không bình thường, nóng kinh người.

Bùi Nguyên ý thức rằng có chỗ không thích hợp, đưa tay đặt vào trán của nàng.

Bảo Ninh trốn về sau, Bùi Nguyên nhíu mày, một phát bắt được cổ tay nàng kéo qua, ôm vào trong ngực. Sau đó dùng mu bàn tay đặt lên trán của nàng, quả thật là nóng.

Bùi Nguyên sợ không đúng, ấn lấy bả vai và cổ của nàng, dùng môi dán lên lần nữa.

Bảo Ninh vừa kinh ngạc vừa sợ, tránh thoát về phía sau: "Người muốn làm cái gì..."

"Chớ lộn xộn!" Bùi Nguyên nói với nàng, giật chăn mền quấn trên người nàng, bao chặt chẽ, giống như cái kén.

Bùi Nguyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, véo gò má nàng một cái, hung hăng mắng: "Vừa nghe nàng lên kế hoạch cho ta, còn tưởng rằng ngươi là một nhân vật vô cùng lợi hại, đạo lý rõ ràng, giờ thì mình sốt như vậy cũng không biết. Còn có mặt mũi nói ta?"

"Ta ngã bệnh sao?" Bảo Ninh mê mang nháy mắt mấy cái, lập tức lại nói: "Không giống, người là..."

"Ta làm sao?" Bùi Nguyên híp mắt nhìn nàng: "Nói thêm nữa một câu, bây giờ ta ném nàng ra, mặc dù chân ta không tốt, xử lý nàng vẫn là dư xài."

Người này làm sao lại như vậy. Vừa mới dịu dàng, chỉ chớp mắt, lại trở lại nguyên hình.

Có lẽ là sốt đến hồ đồ, lá gan Bảo Ninh cũng lớn, mạnh miệng với hắn: "Người như vậy là không đúng, không nói đạo lý!"

Bùi Nguyên không để ý tới nàng, chống đỡ mép giường xuống đất đi giày.

Hắn không để ý tới người khác, sự kiêu căng của Bảo Ninh dần dần yếu đi. Nhìn chằm chằm động tác của hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Điện hạ tính làm cái gì vậy?"

"Ta nấu nước sắc thuốc." Bùi Nguyên quay đầu, cắn răng nhìn nàng: "Hầu hạ nàng, tiểu quỷ phiền phức!"