“Ngươi ở đây, ta liền không sợ.”

_____________________________

Khác với thùng gỗ nhỏ trong Thanh Trúc Các, đế vương tắm rửa có suối nước nóng chuyên biệt cung cấp. Bên trong có một bể tắm nước nóng thật to. Thành bể bằng ngọc trắng, đầu rồng phun nước, phía dưới đốt địa nhiệt, ấm áp dễ chịu, khoan khoái vô cùng.

Vệ Liễm cởi bỏ quần áo trang sức, vắt lên bình phong, chân trần đạp thềm ngọc chậm rãi ngâm mình vào nước. Tóc đen nổi trên mặt nước, da thịt trơn bóng bị hơi nóng ủ đến ửng hồng.

Từng giọt nước chảy xuống dọc theo xương quai xanh tinh xảo và cột sống duyên dáng, thanh niên múc một muôi nước ấm tưới lên người, sương mù quyện vào mặt mày tinh xảo mệt mỏi của y.

Ảnh phản chiếu trong nước hiện ra ánh mắt thâm trầm mà nội liễm, chợt cười một cái, trong khoảnh khắc biến thành tươi đẹp mê người, như yêu tinh trong nước hút hồn phách người ta.

Vệ Liễm không ngâm mình quá lâu, chẳng mấy chốc đã lau người, cầm lấy áo trong đã chuẩn bị sẵn mặc vào. Quần áo mỏng manh, càng lộ rõ thân mình y thon gầy.

Vệ Liễm vốn cho rằng y tắm rửa xong xuôi, nên quay về tẩm điện ăn mứt hoa quả.

Kết quả cung nhân lại chưa dẫn y về, mà lại vòng qua bình phong, bày ra cho y xem mấy thứ đồ trên bàn.

Đứng bên cạnh bàn, còn có thái giám tổng quản Lý Phúc Toàn.

Vệ Liễm nhìn mấy thứ trên bàn kia, vẻ mặt không đổi.

Trong lòng long trời lở đất.

… Cái ống kia, dùng để làm gì đó?

Cái thuốc mỡ kia… Là để bôi vào đâu?

Vệ Liễm không phải không biết đáp án.

Hoặc nên nói là từ khi y quyết định bám lên chỗ dựa vững chắc là Tần vương, đã đoán trước sẽ có một ngày như vậy.

Nhưng, nhưng mà y bây giờ còn là một người bệnh mà?

Sốt còn chưa lui hẳn, vết thương cũng chưa lành, trong mắt Tần vương bây giờ còn đang bệnh đến mức không tỉnh táo.

Bộ dạng như vầy, Tần vương còn muốn lâm hạnh y?

Đây là chuyện mà con người có thể làm được hả???

Lý Phúc Toàn là cận thị thiếp thân của Tần vương, ý của hắn chính là ý của Tần vương.

Tần vương hiện tại trong lòng Vệ Liễm căn bản đã không tính là con người.

Cơ Việt còn không biết bộ mặt của mình đã bị làm hại, đang ở Dưỡng Tâm Điện suy nghĩ thanh niên sao còn chưa trở lại.

_

Vệ Liễm nhìn đống đồ này, chỉ vờ như không biết. Y bày ra bộ dạng yếu ớt còn đang sốt cao chưa lùi, mờ mịt hỏi, “Đây là cái gì…”

Lý Phúc Toàn trưng ra nụ cười giả tạo, “Chúc mừng Vệ thị quân, đây là chuyện tốt mà. Bệ hạ nhìn trúng ngài, ngài đêm nay thật có phúc. Chỉ là trước khi hưởng phúc còn có chút công việc ắt không thể thiếu, không thể làm bẩn long thể bệ hạ. Người đâu, tắm trơn cho Vệ thị quân.”

“Các ngươi định làm gì?” Vẻ mặt Vệ Liễm lúng túng, hai gã cung nhân khỏe mạnh nhanh chóng đi lên đè cánh tay y, đưa y đến bên cạnh bàn.

Vệ Liễm buông mắt. ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, trong con người hiện lên một tia sát ý lạnh băng.

Một thoáng lạnh lẽo ngoan lệ khiến hai gã cung nhân chợt cảm thấy sống lưng phát lạnh, nghĩ rằng không khí đột nhiên lạnh hơn, động tác cũng khựng lại một chốc.

Y đương nhiên có thể lập tức giết chết những người này.

Thế nhưng không được.

Nơi này là là vương cung nước Tần, là nơi của Tần vương.

Không thể làm liều.

Vệ Liễm suy xét một phen, lòng bàn tay buông ra, nội lực ngưng tụ đã tan mất, vẻ mặt trở nên bất lực, “Buông! Các ngươi buông ra!”

Đám cung nhân còn không biết mình mới dạo qua một vòng quỷ môn quan, thấy hơi lạnh trong không khí tan mất, cũng không chần chừ nữa, đè chặt thanh niên nằm trên bàn. Có một người khác cầm lấy cái ống, bắt đầu lột quần y ra.

Thanh niên giãy dụa kịch liệt, tiếng kêu trở nên thảm thiết, “Đừng ——”

Lý Phúc Toàn cười nhạt, “Vệ thị quân vẫn nên hợp tác đi, như thế có thể ít chịu nỗi khổ da thịt.”

Chẳng qua chỉ là món đồ chơi, còn thật dám coi mình quan trọng.

Gương mặt thanh niên tái nhợt, thấp giọng lẩm bẩm, “Ta không muốn…”

“Chuyện gì xảy ra?” Một giọng nam trầm thấp truyền đến. Tần vương một thân áo bào đen xuất hiện ở cửa.

Tất cả mọi người trong điện dừng động tác.

Tới tấp quỳ xuống hành lễ, “Nô khấu kiến bệ hạ.”

Chỉ có Vệ Liễm nháy mắt mệt mỏi trượt xuống đất, tóc đen tán loạn, nhỏ giọng nức nở.

Thấy Cơ Việt, y lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh, cuống quít bò dậy, một đầu đâm vào ngực hắn, ôm chặt bên hông Cơ Việt.

Vệ Liễm chôn mặt trong lồng ngực Cơ Việt, thấp giọng khóc thút thít, “Mẹ, con sợ…”

Cơ Việt, “…”

Cơ Việt vỗ lưng Vệ Liễm trấn an, vừa nhấc mắt, giọng nói lạnh lẽo, “Các ngươi đang làm cái gì?”

Mồ hôi lạnh trên trán Lý Phúc Toàn đã túa ra, “Bệ hạ mang Vệ thị quân về Dưỡng Tâm Điện, nô cho rằng bệ hạ muốn lâm hạnh Vệ thị quân, mới… mới giúp y…”

Này thật không thể trách hắn hiểu lầm ý bệ hạ! Từ xưa đến nay, quân vương mang phi thiếp hậu cung về Dưỡng Tâm Điện, chẳng lẽ không phải muốn hầu hạ ngủ sao?

Dù sao đâu có ai lại đắp chăn bông trong sáng tán gẫu bao giờ.

Nào biết bệ hạ lại không hề có ý định này…

Giọng điệu Cơ Việt khẽ nâng, rất là nhã nhặn, “Ai cho ngươi tự chủ trương?”

Hắn chờ trong tẩm điện hồi lâu, hơi cảm thấy không kiên nhẫn, liền tới đây xem thử. Ai biết vừa mới tới đã nghe thấy thanh niên đau khổ kêu khóc, còn bị người đè xuống giãy dụa không nổi.

Thoáng cái làm tâm tình đang tốt của hắn mất ráo.

Người phá hỏng tâm trạng hắn, kết cục từ trước đến nay không tốt tí nào.

Lý Phúc Toàn nghe vậy, sợ đến lập tức quỳ xuống, dập đầu nói, “Nô đáng chết!”

Hắn hầu hạ trước mặt bệ hạ nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ tính tình bệ hạ trong lòng bàn tay. Vị bạo quân này, chẳng lẽ lại là kẻ sắc mặt tối tăm, hơi một tí gào thét, một lời không hợp liền kêu đánh kêu giết, tựa như ác thú ăn thịt người.

Tần vương không phải. Tần vương trời sinh đã là một vị công tử nhã nhặn tuấn tú, cử chỉ hành vi cũng cực kì ưu nhã ung dung. Hắn cũng không lớn giọng quát tháo, cũng rất ít khi nổi giận, chỉ là…

Chỉ là xưa nay đều hời hợt, mỉm cười đưa người đi chết mà thôi.

Một con hổ mặt cười không hơn không kém.

Giọng điệu bệ hạ càng nhẹ nhàng, kết cục của đối phương cũng càng thê thảm.

Thân thể Lý Phúc Toàn run như cầy sấy, rất sợ chính mình sau một khắc khó giữ được cái đầu.

Gần vua như gần cọp, lời này quả nhiên không sai.

“Lý Phúc Toàn, ngươi theo cô đã mười hai năm, lòng trung thành được chứng giám, cô không giết ngươi.” Cơ Việt thản nhiên nói, “Chỉ là chớ có cho rằng theo cô lâu, là được vọng tưởng đoán đế tâm, trông coi đến trên đầu cô. Tự đi lãnh ba mươi roi.”

Lý Phúc Toàn lập tức dập đầu, “Tạ ơn bệ hạ khai ân!”

“Còn các ngươi.” Cơ Việt hơi nâng đôi mắt không mang chút tình cảm nhìn chằm chằm mấy cung nhân vừa đè Vệ Liễm xuống.

Đám cung nhân nãy giờ mặt mày đã tái như màu đất, quỳ rạp trên đất, liên tiếp cầu xin tha thứ, “Bệ hạ tha mạng!”

Cơ Việt không một chút dao động, “Kéo xuống đập chết.”

“Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!” Mấy người cung nhân nhất thời khóc rống, nhưng vẫn bị thị vệ không chút nể tình tha đi.

Một người trong đám đại khái biết hẳn phải chết, dứt khoát không xin tha mạng nữa, chửi ầm lên, “Bạo quân! Ngươi coi mạng người như cỏ rác! Ngươi tất không chết tử tế được! Nước Tần có ngươi nhất định vong!”

Mặt Cơ Việt chẳng hề đổi sắc, “Cô không muốn nghe.”

Thị vệ hiểu ý, lập tức cắt lưỡi người nọ, máu phun tung toé, một miếng thịt mềm rớt trên mặt đất, người nọ chẳng còn phát ra được âm thanh gì nữa.

Vệ Liễm co rúm trong lòng Cơ Việt, bình tĩnh hạ mắt.

Lời đồn không giả, Tần vương quả nhiên… Là một bạo quân.

Vệ Liễm cũng chẳng thương hại gì mấy cung nhân này. Quả thật tội của bọn họ không đáng chết, nhưng Vệ Liễm là người thế nào. Trong vương cung nước Sở công tử đông đảo, chết sớm chẳng biết nhiều bao nhiêu. Y có thể bình yên sống tới này hôm nay, lòng dạ tính toán ngoan lệ quyết đoán, chẳng thiếu cái nào. Chưa bao giờ sinh ra tâm lý đồng tình vô nghĩa.

Chỉ là khó tránh khỏi hơi có cảm giác thỏ chết chồn thương.

Nhìn cảnh tượng này, ngày hôm nay y có thể sống được thật đúng là mạng lớn. Ngày hôm nay bị hạ lệnh tha đi là mấy cung nhân này, ngày mai có thể sẽ là y.

“Đại Tần ta kéo dài thiên thu, Cơ Việt ta lưu danh sử sách. Một kẻ vô danh tiểu tốt, sao có quyền khua môi múa mép?” Cơ Việt cười khinh, “Buồn cười cực kì.”

Vệ Liễm chỉ làm như nghe không hiểu, ôm người ta thật chặt, thân thể còn đang khẽ run.

Cơ Việt đỡ y dậy, quan sát dáng vẻ yếu đuối của thanh niên, dịu dàng nói, “Không bị dọa đó chứ?”

Thanh niên áo trắng ngẩng cặp mắt còn đong đầy hoảng hốt, hồi lầu sau, gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Ngươi ở đây, ta liền không sợ.”

Vệ Liễm vừa nói xong, liền ngất đi trong lòng Cơ Việt.