Những ngày qua, hắn cũng đã quen bên người có một Vệ Liễm. Khi ở cùng Vệ Liễm thì không cảm thấy gì, mà Vệ Liễm không tại, lại cảm thấy thiếu đi gì đó.

____________________________

Châu Nguyệt liên tục lo lắng đề phòng mấy ngày, rất sợ bị Vệ Liễm lôi chuyện ra tính sổ. Lại chẳng ngờ phía Vệ Liễm chẳng có một tí động tĩnh nào, cũng chưa từng gọi nàng qua hỏi tội, cũng không nghe đến tin tức gì.

Nàng lo sợ bất an một thời gian, lại không chờ đến bất cứ hình phạt xử lý nào, mới thở phào một hơi, đoán rằng hẳn đã bình an vô sự.

Châu Nguyệt mấy ngày nay cũng nghe thấy, Vệ Liễm khi ấy là trở về cùng với bệ hạ. Xem như mạng y lớn, lại gặp được bệ hạ giá lâm trường nuôi thú mới may mắn tránh được kiếp này. Có lẽ đã bị dọa sợ, Vệ Liễm đến nay cũng không nhớ tới còn có một cung nữ nửa đường rời đi là nàng đây.

Mà dù cho nhớ được thì thế nào, nàng chẳng qua là vì thân thể đột nhiên không khỏe mới rời đi, lý do rất hoàn hảo. Vệ Liễm ở vương cung Tần còn chưa đứng vững gót chân, e là không dám suy nghĩ nhiều, lại không dám gây thêm chuyện.

Nghĩ như vậy, Châu Nguyệt cũng không còn sợ hãi nữa.

Công tử nước Sở thì thế nào, bò lên long sàng của bệ hạ thì thế nào, chung quy cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, mọi sự đều phải nín nhịn.

Tâm tư Châu Nguyệt xoay chuyển trăm vòng, nét mặt vẫn bình tĩnh mỗi ngày hầu hạ bệ hạ thay quần áo, thỉnh thoảng liếc đến thanh niên bình yên ngủ say trên giường, mắt trừng lên, đáy lòng hận đến ngứa răng.

Đương nhiên, những bất mãn này khi ở trước mặt bệ hạ, nàng tuyệt đối không dám biểu hiện ra.

_

Sự tình xảy ra ở một buổi sáng. Tần vương vào triều, Vệ Liễm còn đang nằm nghỉ trên giường. Theo như lệ cũ, chờ thời gian vừa đến, cung nữ sẽ mang quần áo đi vào trong, gọi Vệ Liễm dậy.

Công việc này thường là do Châu Thúy, Châu Nguyệt phụ trách. Châu Nguyệt không thích hầu hạ Vệ Liễm, ngoại trừ lần trước vì Châu Nguyệt muốn giở trò, còn lại vẫn luôn do Châu Thúy phụ trách việc này. Hôm nay lại khác, Châu Thúy tạm thời bị Đại tổng quản gọi đi hỗ trợ, người đến là Châu Nguyệt.

Xung quanh không có ai, thái độ của Châu Nguyệt đối với Vệ Liễm liền không cung kính như trước, nhưng vẫn đúng quy củ, cúi đầu đứng thẳng, không làm chuyện gì trái quy tắc.

Vệ Liễm chỉ làm như không thấy nỗi ghen ghét trên mặt nàng ta, lười biếng ngồi dậy, tóc đen như mực chảy trên đầu vai, trong đôi mắt nửa rũ là mệt mỏi không tan. Y vươn một cánh tay từ trong chăn ra vén sợi tóc rũ trước trán, cổ tay trắng như tuyết mang một chiếc vòng bạc. Khi vòng tay trượt xuống, trên cổ tay hiện ra một vòng vết đỏ, giống như bị người đè lên giường siết thành.

Châu Nguyệt nhìn thấy thì trong lòng chua đến ứa nước, thầm mắng thật sự là hồ ly tinh.

Vệ Liễm đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt ngẩn ra, “Là ngươi.”

Thân thể Châu Nguyệt giật bắn, ngón tay không tự chủ siết chặt ống tay áo, che giấu bất an trong nội tâm.

… Chẳng lẽ vẫn sẽ, vẫn sẽ bị hỏi tới sao?

Trong đầu Châu Nguyệt hoảng loạn suy tư cách đối phó, thanh niên trước mặt lại từ từ mỉm cười, “Cảm ơn ngươi, ta còn nhớ ngươi, lần trước là ngươi dẫn ta ra ngoài ngắm cảnh.”

Nghe giọng điệu này, có vẻ không có ý hỏi tội.

Châu Nguyệt sửng sốt, “… Ơ?”

Ánh mắt nàng trong lúc hấp tấp lại vừa lúc ngó xuống cổ tay Vệ Liễm. Vệ Liễm hình như có cảm giác, vội kéo tay áo che lại dấu vết mập mờ này, trên mặt ửng lên một mảng đỏ nhạt.

Trong lòng Châu Nguyệt càng cảm thấy đắng ngắt.

“Nếu công tử không có gì dặn dò thêm, tỳ nữ xin cáo lui.” Châu Nguyệt cúi đầu thi lễ, xoay người định đi.

“Chậm đã.” Vệ Liễm gọi lại nàng từ phía sau.

Thân hình Châu Nguyệt khựng lại, quay người, “Công tử còn có gì căn dặn?”

Vệ Liễm ngước mắt, “Ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”

_

Nhìn Châu Nguyệt vô cùng vui mừng rời đi, nét ôn hòa trên mặt Vệ Liễm dần dần phai nhạt. Y rũ mắt nhìn chăm chú vết đỏ trên cổ tay bị chính mình siết thành, đáy mắt xuất hiện ý lạnh khiến người kinh hãi.

Y đã cho Châu Nguyệt một cơ hội. Nếu đầu óc Châu Nguyệt đủ tỉnh táo, hoặc là không tham lam như vậy, nàng có thể tránh được một kiếp. Ít nhất là tránh thoát lần này.

Nhưng nàng lại cam tâm tình nguyện nhảy vào chiếc bẫy y bày sẵn, không kịp chờ đợi tự tìm đường chết.

Mưu tính lòng người là bản lĩnh Vệ Liễm am hiểu nhất, phá hủy một người dễ như trở bàn tay, cách thức có đến trăm loại ngàn dạng.

Y không cần tự mình ra tay, môi chỉ cần động đậy, đã có thể giết người diệt tâm.

_

Tây Các.

Châu Thúy kinh ngạc nhìn Châu Nguyệt lôi hết đám quần áo từ dưới đáy rương lên, từng món một mặc lên người, phấn khởi bừng bừng.

“Ôi chao, mau giúp ta xem bộ màu hồng đào này trông có đẹp không?”

“Gặp chuyện gì hay ho mà cao hứng thế?” Châu Thúy hỏi.

Châu Nguyệt liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt ẩn chứa nét kiêu căng, khiến Châu Thúy thấy rất khó chịu.

Đều là tỳ nữ, ai cũng chẳng cao quý hơn ai, nàng ta dựa vào đâu mà coi thường người khác?

Châu Nguyệt đang đắc ý trong lòng, cũng không quan tâm ý nghĩ của Châu Thúy. Dù sao đi nữa thì qua đêm nay, nàng được bệ hạ sủng ái, ngày mai sẽ không phải người cùng một đường với Châu Thúy nữa.

Nghĩ nghĩ, hai bên tai Châu Nguyệt nóng lên, nét mặt hiện lên sự e thẹn của thiếu nữ, còn có một chút kích động lặng thầm.

Vốn ban đầu Vệ Liễm gọi nàng lại giúp một chuyện, Châu Nguyệt còn đang tâm bất cam tình bất nguyện. Nhưng nghe hết lời thỉnh cầu từ Vệ Liễm, đầy đầu Châu Nguyệt chỉ còn có: Trên đời vẫn còn cái bánh lớn như vậy rơi xuống.

Vệ Liễm ban đầu chỉ hỏi nàng ta năm nay bao nhiêu tuổi, trong nhà có còn cha mẹ không, hầu hạ ở Dưỡng Tâm Điện đã bao lâu, đều chỉ là mấy câu hỏi thường thường. Châu Nguyệt trả lời từng câu, mà trong lòng đã có hơi mất kiên nhẫn.

Vệ Liễm lại đột nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏi, “Ngươi có phải có ý với bệ hạ?”

Châu Nguyệt nãy giờ trả lời theo thói quen, đang định gật đầu một cái, bỗng nhiên phản ứng kịp, vội vàng nói, “Tỳ nữ không dám.”

Giỏi lắm, vậy là nãy giờ đang bẫy nàng nói.

Vệ Liễm nhìn nàng một lát, mới nói, “Ngươi không cần sợ. Ta nhìn ra được. Bệ hạ anh minh thần võ, ai thấy mà không ái mộ chứ?”

Châu Nguyệt không dám trả lời, ai biết Vệ Liễm có phải đang gõ núi đánh hổ cảnh cáo hay không.

Vệ Liễm lại nói, “Ngươi có chịu… Thị tẩm vì bệ hạ không?”

Châu Nguyệt bối rối.

Thị, thị cái gì cơ?

Vệ Liễm thấy nàng ngớ ra, nét mặt bỗng nhiên hiện lên chút vẻ thẹn thùng. Y thấp giọng nói, “Việc này nói ra cũng thật khó mở miệng. Bệ hạ yêu mến ta, hàng đêm tìm hoan cùng ta, vinh sủng như thế thật sự khiến ta được sủng mà sợ, nhưng cũng khó mà đảm đương nổi.”

Giọng y càng nhẹ, “Ta gần đây thấy thân thể không chịu nổi, mà lại không nỡ vì ta mà bệ hạ bận tâm. Bệ hạ từng đề cập đến ngươi rất tri kỷ, trong Dưỡng Tâm Điện này cũng chỉ có ngươi dung mạo xuất sắc. Ngươi liệu có thể… Thay ta thị tẩm, tối nay hầu hạ bệ hạ?”

Lời này phiên dịch ra chính là —— ta đêm đêm chịu sủng, thân thể chịu không nổi, không nỡ bắt bệ hạ cấm dục, ngươi đi chịu thay đi.

Từ cổ chí kim đã có chuyện như vậy. Khi quân vương muốn lâm hạnh phi tử nào, nếu phi tử đó vừa tới quỳ thủy, hay là thân thể không khỏe, sẽ đưa cung nữ bên người sang hầu hạ quân vương.

Nói chung không thể khiến quân vương mất hứng.

Châu Nguyệt nghe xong một lúc mới hiểu được, tim đã đập loạn, không dám tin, “Công tử, chuyện này…”

Vệ Liễm tựa như thất vọng, “Ngươi không muốn sao? Vậy ta cũng không ép…”

“Không! Tỳ nữ tình nguyện san sẻ vì công tử!” Châu Nguyệt vội vàng nói, “Công tử… Bệ hạ… Bệ hạ hắn thật sự đã từng đề cập ta tri kỷ sao?”

Thì ra bệ hạ vẫn nhớ được nàng!

Vệ Liễm mỉm cười, “Tất nhiên là thật. Bệ hạ từng nói, cung nữ mỗi ngày hầu hạ hắn thay quần áo trông lanh lợi động lòng người, lại có mấy phần đẹp đẽ. Nếu không phải vì vậy, ta cũng sẽ không chọn ngươi.”

Giả. Tần vương căn bản không nhớ đến người tên Châu Nguyệt này. Mà thật ra có một lần Tần vương khen ngợi Vệ Liễm có dung mạo khuynh thế, nhìn y liền cảm thấy trên đời không còn ai là mỹ nhân, Vệ Liễm cười đùa nói, “Người mỗi ngày hầu hạ ngài thay quần áo chẳng lẽ không phải mỹ nhân?”, Tần vương suy nghĩ hồi lâu, thật sự vẫn không nhớ nổi gương mặt Châu Nguyệt.

Nhưng mà thật giả không quan trọng, Châu Nguyệt tin là được. Người ta luôn nguyện ý tin tưởng những tin giả tốt cho mình, lại quên đi những tin thật mà xấu xa.

Châu Nguyệt khi rời đi còn đang tươi cười, cho rằng mình sẽ lập tức bay lên đầu cành cây biến thành phượng hoàng, mà không biết đầu cây ngô đồng không phải ai cũng sống được. Không biến thành phượng hoàng, ngược lại chơi với lửa có ngày chết cháy.

Nàng đương nhiên vẫn có thể bình an vô sự tránh thoát một kiếp này —— chỉ cần nàng từ chối thôi.

Nhưng nàng nỡ từ chối ư?

Nàng không nỡ.

_

Đêm đến.

Cơ Việt ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, Vệ Liễm không đứng hầu bên cạnh. Bọn họ chung quy không phải thật sự dính nhau như keo sơn, trước mặt người ngoài diễn vài lần không sao, mà không cần thiết mỗi thời mỗi khắc dính cùng một chỗ.

Lúc này Vệ Liễm đang tắm rửa ở Thanh Tuyền Cung. Mặt mày tươi đẹp dưới sương khói lượn lờ, mặt nước nhấp nhoáng bóng dáng.

Băng cơ ngọc cốt đẹp vô biên, thủy điện gió thổi mai nở đầy.

Không có Tần vương nhìn chòng chọc, y tựa người trên thành hồ bạch ngọc, lấy thủy tưới thân, hiếm thấy thật khoan khoái.

Dưỡng Tâm Điện.

Cơ Việt phê xong tấu chương, trở lại tẩm điện, nhìn thấy sau tầng tầng lớp lớp màn giường, có bóng người ẩn hiện.

Một mảng trống vắng trong lòng đột nhiên được lấp đầy.

Những ngày qua, hắn cũng đã quen bên người có một Vệ Liễm. Khi ở cùng Vệ Liễm thì không cảm thấy gì, mà Vệ Liễm không tại, lại cảm thấy thiếu đi gì đó.

Cơ Việt tiến lên, vừa vén màn, đập vào mắt không phải thanh niên áo trắng biếng nhắc tựa trên đầu giường đọc sách, mà là một cung nữ trang điểm lộng lẫy dày đặc phấn son.

Hai mắt Cơ Việt thoáng chốc âm trầm vài phần.

Hắn thậm chí không hỏi “Ngươi là người phương nào”, dứt khoát ra lệnh một câu, “Lôi ra ngoài đập chết.”

Bò giường mà bò lên tận trên đầu hắn, ngoại trừ không muốn sống, Cơ Việt không nghĩ ra lý do thứ hai.

Châu Nguyệt vốn cho rằng mình sắp nhận sủng hạnh, ý cười e thẹn trên mặt còn chưa tràn ra, lại nghe được một câu ban chết như vậy, nụ cười lập tức đọng lại trên mặt.

Nàng ta vội vội vàng vàng quỳ xuống trên đất, nước mắt giàn giụa, liên tục xin tha, “Bệ hạ tha mạng!”

Cơ Việt lười cho nàng ta thêm một ánh mắt. Có thị tòng tiến đến, chuẩn bị kéo người đi.

Cánh tay Châu Nguyệt bị nhấc lên, đang hoảng loạn lo sợ, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, cao giọng nói, “Bệ hạ tha mạng! Là Vệ công tử, là Vệ công tử bảo tỷ nữ làm thế!”

Cơ Việt thản nhiên nói, “Dừng lại.”

Người đang lôi Châu Nguyệt lập tức thả nàng ra.

Châu Nguyệt như đã nhìn thấy hi vọng, dùng cả tay chân bò tới, “Bệ hạ, là Vệ công tử hôm nay nói với tỳ nữ, nói rằng y hằng đêm hầu hạ, thân thể không chịu nổi, mới nhờ tỳ nữ giúp thay lần này! Tỳ nữ nào có lá gan lớn như vậy mà tự ý bò lên giường bệ hạ! Xin ngài tha cho tỳ nữ…”

Trước mắt Cơ Việt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi, “Vệ, Liễm.”

Châu Nguyệt khóc lóc xin tha, “Đều do Vệ công tử phân phó, tỳ nữ biết sai rồi, tỳ nữ không dám nữa!”

Cơ Việt liếc mắt nhìn nàng, mặt không biểu tình, “Kéo xuống.”

Nên đập chết vẫn phải đập chết. Bất kể có phải do Vệ Liễm căn dặn hay không, nếu không phải tỳ nữ này tự mình si tâm vọng tưởng nảy sinh tâm tư dư thừa, thì sao có thể mắc câu đơn giản vậy.

“Bệ hạ! Bệ hạ!”

Tiếng kêu khóc của cung nữ chẳng mấy chốc đã biến mất bên tai. Cơ Việt xoa xoa thái dương, hỏi, “Vệ Liễm ở đâu?”

Lý Phúc Toàn vội đáp, “Vệ công tử đang ở Thang Tuyền Cung.” Trong lòng hắn cũng đang lẩm bẩm, công tử Liễm nhìn rõ ràng là một người thông minh, sao lại làm ra chuyện chọc bệ hạ tức giận thế này…

Cơ Việt cười gằn, “Bãi giá Thang Tuyền Cung.”

______________________

Tác giả: Lật xe là không thể lật rồi đó, lái xe một tí còn được

Hờ hờ không có đâu.

Editor: “Lái xe” nghĩa là XXX nha mọi người:)))))