Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by: Freya

Nghe lời này.

Đáy mắt Tần Hữu Kiều nổi lên châm chọc, mang theo tiếng cười nhẹ.

“Bùi Doãn Ca, Hằng Đức có quy chế đào thải, cô đi học một tháng cũng không thú vị.

Cô ta sao có thể không biết trình độ của Bùi Doãn Ca?

Tiến độ ở trường trung học bình thường còn theo không kịp, sao có thể theo kịp tiến độ của Hằng Đức.

Ai ngờ.

Tần Lãng đánh gãy lời cô ta, nhìn về phía Bùi Doãn Ca, “Không sao, anh ba liên hệ với hiệu trưởng.

Nhà chúng ta lần trước quyên góp một toà thực nghiệm, dù thế nào cũng sẽ không để em thôi học.

Nghe được lời này, Tần Hữu Kiều mặt đột nhiên đen!

Tần Hữu Kiều ẩn nhẫn mà tự mình an ủi, anh ba chỉ là bởi vì ông nội, cho nên mới đối với Bùi Doãn Ca tốt một chút.

Trong lòng cô ta không khỏi cười lạnh.

Có thể.

Nếu Bùi Doãn Ca muốn đến, cô ta sẽ khiến cho Bùi Doãn Ca ý thức được, sự chênh lệch lớn giữa hai người!

Giờ phút này.

Bùi Doãn Ca khẽ nhíu mày.

Không rõ ràng lắm là Tần Lãng đột nhiên tâm huyết dâng trào, hay là bố thí cho cô.

Nhưng mà lúc này, lại không ai chú ý tới, lòng bàn tay Tần Lãng nắm chặt.

Ở đời trước, về sau hắn cũng mới biết ở trường cũ Bùi Doãn Ca bị người ta tống tiền, thậm chí là bạo lực học đường.

Thế cho nên có chướng ngại giao tiếp nghiêm trọng.

Hiện tại hắn nếu đã trọng sinh, chắc chắn sẽ không để loại chuyện này phát sinh.

Tần Lãng đáy mắt xẹt qua một mạt kiên định.

Dùng xong bữa tối, Bùi Doãn Ca trực tiếp đi ra ngoài chờ bọn họ.

Thấy thế, Tần Lãng sợ Bùi Doãn Ca trên đường bị người khác bắt nạt, lập tức buông dao nĩa, lau khóe miệng, đi theo ra ngoài.

Tần Hữu Kiều thấy vậy, sắc mặt đã trầm đến biến thành màu đen.

Cô ta trong lòng oán trách nghẹn khuất, nhịn không được gọi điện thoại cho mẹ Tần.

Rất nhanh, giọng nói ôn nhu của mẹ Tần vang lên.

“Kiều Kiều, gặp chuyện gì à? Hay là nhớ mẹ rồi?”

“Mẹ, sẽ có một ngày mẹ không cần con nữa sao?” Tần Hữu Kiều áp lực khóc nức nở.

Mẹ Tần vừa nghe, cuống quít nói, “Đứa nhỏ ngốc, con nghĩ cái gì vậy? Con vĩnh viễn là con gái của mẹ, mẹ có thể không cần con sao?”

Tần Hữu Kiều cắn môi, “Nhưng anh ba gần đây…… Giống như không quan tâm con”

Nghe lời này, mẹ Tần không nhịn được mà bật cười.

“Không thể nào, anh ba con thương con nhất.

Ngay lúc con còn nhỏ, nó đều bá chiếm muốn ôm con.

Nghe được lời này, Tần Hữu Kiều cũng nhớ tới hồi ức tốt đẹp lúc trước.

“Anh ba thật sự sẽ không không để ý tới con sao?” Tần Hữu Kiều nghĩ đến thái độ của Tần Lãng gần đây, vẫn là có chút ngột ngạt.

“Con gái thường hay suy nghĩ nhiều, rất bình thường.

Mẹ Tần khoan thai nói, “Anh ba con có thể là áp lực quá lớn, câu lạc bộ đang vội nhận người.

Tần Hữu Kiều nghe được mẹ Tần nói như vậy, cũng yên tâm không ít.

“Mẹ, nếu có một ngày mẹ không cần con, con sẽ trả lại vị trí cho Bùi Doãn Ca.

Mẹ Tần nghe thấy tên Bùi Doãn Ca, thái độ trở nên lãnh đạm không ít.

Bà nhẹ trách mắng, “Nói lời ngốc nghếch gì vậy, con là Tần gia đại tiểu thư danh xứng với thực, ai dám đuổi con đi?

Yên tâm, mẹ sẽ không để người khác cướp thứ vốn thuộc về con.

Tần Hữu Kiều khóe miệng dần dần giơ lên, đáy mắt lộ ra đắc ý.

Vốn dĩ, chỉ cần Bùi Doãn Ca thành thật nghe lời một chút, cô ta còn có thể cùng Bùi Doãn Ca chung sống hoà bình.

Ai bảo Bùi Doãn Ca cố tình tranh với cô ta?

Sau khi tắt điện thoại, mẹ Tần còn chuyển cho Tần Hữu Kiều hai mươi vạn, để Tần Hữu Kiều và bạn bè đi ra ngoài chơi.

Không đề cập tới Bùi Doãn Ca.

……

Hai ngày sau.

Trung học Hằng Đức truyền tin tức khắp nơi, lớp bảy có một học sinh chuyển trường.

Nghe nói, có quan hệ với giáo hoa Tần Hữu Kiều.

Mọi người đều biết, lớp bảy là lớp ‘ cửa sau ’ danh xứng với thực.

Tuy rằng không thiếu người vì học bổng, không thể không lưu lại lớp bảy, nhưng đại đa số đều là con nhà giàu.

.