*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự thật chứng minh, người có đầu óc tốt chưa chắc trình độ tay nghề cũng sẽ như vậy, Triệu Tiểu Tiên nhìn những miếng 'Sủi cảo' được xếp thành hàng ở trên thớt... Đoán chừng những thứ đó là sủi cảo đi, miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra được là hình dạng tam giác, nhưng mà ngoại trừ cái đó ra thì những cái khác thật đúng là khắp nơi đều tản ra một loại hơi thở khó nói hết thành lời.

Triệu Tiểu Tiên mím môi một cái, vì không muốn đả kích sự nhiệt tình của Doãn Tân, miễn cưỡng chịu đựng cái gì cũng không nói.

"Thật ra cũng... cũng khá tốt." Triệu Tiểu Tiên nghiêng đầu, thời điểm nói lời trái lương tâm trên mặt đều viết đầy chữ gian nan.

Chỉ là hình như Doãn Tân cũng không có chú ý đến chi tiết này, khi mà ngoài ý muốn nhận được sự khích lệ, ngay lập tức đôi mắt liền sáng lên. "Thật sao? Vậy tôi đem bỏ vào trong nồi?"

"Khụ..." Triệu Tiểu Tiên hít hít cái mũi, trên tay cố gắng hết mọi khả năng để không lộ ra dấu vết ngăn cản. "Tôi cảm thấy cô nói đúng, thật ra thì hình lưỡi liềm, nhìn nhìn cũng rất thuận mắt."

Doãn Tân: "..."

Cái chuyện sủi cảo này hiển nhiên là ở một mức độ rất lớn đã đả kích đến bà chủ Doãn luôn luôn tràn đầy lòng tự tin, cho dù Triệu Tiểu Tiên có uyển chuyển như thế nào đi nữa, cô vẫn là sâu sắc cảm nhận được đối phương trong lúc vô tình hay cố ý đã lộ ra một sự ghét bỏ.

Triệu Tiểu Tiên ghét bỏ cô.

Trong suốt hai ngày, đầu óc của Doãn Tân đều là những lời này.

Vì thế sau khi buồn phiền, bà chủ Doãn đã đấu tranh tư tưởng trong một thời gian dài, dự định từ bỏ việc kinh doanh chuyển sang nghề đầu bếp, liên tục mấy ngày cưỡng ép trốn việc ở nhà xem sách dạy nấu ăn và không ngừng thực hành, cường độ thiêu đốt phòng bếp so với Triệu Tiểu Tiên lúc đó thậm chí còn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Triệu Tiểu Tiên vừa gặm dưa chuột vừa nhìn thân ảnh đang bận bận rộn rộn bên trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy hình như cái cảnh tượng này đã từng nhìn thấy ở đâu.

Nói là phong thủy luân chuyển cũng đúng.

Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ, cuối cùng bản thân mình cũng có thể được như ý nguyện xoay người trở thành Đại vương rồi.

Tuy rằng thời điểm Doãn Tân mang thai, cũng không có ai thúc giục hay ép buộc nàng nhất định phải làm chút gì đó, thế nhưng tinh thần trách nhiệm lại không cho phép, làm cho nàng ngay cả một giây cũng không dám nhàn rỗi, bận trước bận sau chỉ sợ Doãn Tân và bảo bảo tương lai có nửa điểm sai sót.

Còn bây giờ, cuối cùng cũng có thể đem những cái gánh nặng ở trên vai đó bỏ xuống hết, thuận lý thành chương một thân nhẹ nhàng hưởng thụ cuộc sống.

Đang tốt đẹp, liền nghe trong phòng bếp 'Choang' một tiếng, làm cho Triệu Tiểu Tiên bị giật mình một cái dọa đến hết cả hồn, liền nhìn thấy phòng bếp mới vừa rồi cũng xem như là hòa thuận, trong nháy mắt lại rối loạn hết cả lên.

"Cái nồi không thể được đun nóng..."

"Nhanh nhanh nhanh, đổ nước, nắp nắp..."

"Nước, nước, không phải dầu... Dầu, dầu cũng được..."

"Chậm một chút chậm một chút, bỏ ít lại..."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Ngày thường thì hô mưa gọi gió, ổn định vững vàng, bà chủ Doãn bị đầu bếp trong nhà chỉ huy đến cả người đều nhốn nha nhốn nhao, đến cuối cùng cũng không nói lại được một tiếng nào, vẫn là đem toàn bộ mặt bàn làm cho giống như đang đánh giặc, đoán chừng cái nồi cũng bị bỏ đi.

Chỉ là không xảy ra cái gì ngoài ý muốn cũng coi như là may mắn.

Mặc dù Triệu Tiểu Tiên đã thuyết phục rất lâu, nhưng cái loại tình huống này vẫn tiếp tục kéo dài trong một khoảng thời gian. Cuối cùng, rốt cuộc Doãn Tân cũng bưng một khay sủi cảo hình tam giác thoạt nhìn giống y như đúc với video, đặt ở trước mặt Triệu Tiểu Tiên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, bộ dáng cầu tán dương chờ đợi cô vợ nhỏ cảm động khen ngợi.

Khách quan mà nói, khay sủi cảo này của Doãn Tân quả thật là không thể bắt bẻ, sắc hương vị đều có đủ, người nhìn thèm nhỏ dãi, người nếm thì rơi lệ, nhưng mà ba phút nóng lòng chờ đợi đã trôi qua nhưng Triệu Tiểu Tiên chỉ nhướng mày chăm chú nhìn thật lâu.

Tuy rằng rất nỗ lực để nổi lên dục vọng muốn ăn, nhưng đến cuối cùng vẫn là gian nan ăn một cái rồi buông đũa xuống.

"Không thể ăn sao?" Sự chờ mong trên gương mặt của Doãn Tân nhanh chóng biến mất, dần dần thay thế bằng sự mất mát.

"Ăn ngon." Triệu Tiểu Tiên nói: "Chính là, không có khẩu vị ăn uống gì..."

Doãn Tân: "..."

Lời này nghe có hơi quen tai, so sánh với nhau, giờ phút này ngữ khí mà Triệu Tiểu Tiên nói ra so với cô lúc ấy còn ôn nhu hơn rất nhiều.

Chỉ là Triệu Tiểu Tiên thật sự không phải cố ý muốn trả thù, quả thật là cái sự hưng phấn kia đã trôi qua, lại không muốn ăn nữa.

"Vậy... vậy cô muốn ăn cái gì?" Doãn Tân lại hỏi.

Kết quả hỏi xong liền nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên cầm lấy di động, lướt lướt, sau đó lại mở ra một cái vật phẩm trang sức. "Cái này."

Doãn Tân: "..."

Sau khi Triệu Tiểu Tiên mang thai, khẩu vị liền trở nên rất kỳ quái, nhưng nói đúng hơn, thật ra cũng không thể nói là khẩu vị, mà là 'Khẩu vị thị giác'.

Đồ vật mà Triệu Tiểu Tiên chọn, nhìn đẹp mắt hơn là có thể ăn, giống như là bánh nếp cẩm hình dưa hấu, chocolate lavacake hình giày cao gót, mì xào giòn hình cây chổi...

Tốc độ học tập của Doãn Tân hoàn toàn không thể theo kịp suy nghĩ của Triệu Tiểu Tiên, thật vất vả mới làm giống được một cái, ngay sau đó lại nhảy ra cái mới.

Cuối cùng bị ép đến phát điên, trong đầu của Doãn Tân chợt nhìn thấy ánh sáng, suy nghĩ được biện pháp có thể trị tận gốc cái loại hiện tượng này —— tịch thu điện thoại di động của Triệu Tiểu Tiên.         

"Không có điện thoại di động, cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?" Hai mắt của Triệu Tiểu Tiên rưng rưng, vô cùng ủy khuất mà nhìn Doãn Tân.

"Cô đang mang thai, phải chú ý nghỉ ngơi, không thể dùng mắt quá lâu, còn phải ngăn chặn phóng xạ." Vẻ mặt Doãn Tân nghiêm túc bắt bẻ, hoàn toàn không nhìn ra được hiềm nghi lấy việc công để làm việc tư.

Triệu Tiểu Tiên vươn một ngón tay. "Mỗi ngày tôi chỉ chơi một chút."

Doãn Tân nhìn trái nhìn phải mà nói: "Tôi cùng cô lên lầu chơi game được không?"

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Doãn Tân: "Hoặc là xem phim điện ảnh, cô muốn xem cái gì, bất cứ bộ phim nào cũng đều được."

Biết rằng không còn gì để mong đợi, Triệu Tiểu Tiên giống như sống không còn gì luyến tiếc nằm lên ghế sôpha, suy nghĩ một chút. "Tôi muốn xem một bộ phim cũ."

"Cái gì?"

"Sắc giới."

Doãn Tân: "..."

Triệu Tiểu Tiên lại nói: "Đúng rồi, tôi còn chưa có xem qua phim AV, chính là cái loại R18."

Doãn Tân: "..."

"Không tốt lắm đâu?" Doãn Tân khó xử nói.

Gương mặt của Triệu Tiểu Tiên lại mang ý cười sâu xa, chậm rãi dán sát vào Doãn Tân. "Có phải là cô đang sợ hãi hay không, sợ là sau khi xem xong sẽ không thể kiềm chế được?"

Chính xác mà nói, trong một khoảng thời gian rất dài không có cuộc sống sinh hoạt X, cho dù Triệu Tiểu Tiên chỉ là đến gần cô như vậy, sát ở bên người cô, Doãn Tân đã rất khó khăn để kiềm chế.

Cho nên cô không nhịn được, thoáng di chuyển cái mông một chút.

Nhưng mà cái nha đầu Triệu Tiểu Tiên này có đôi khi muốn trêu đùa, chính là giống như cố ý muốn chỉnh cô, Doãn Tân di chuyển một tấc, Triệu Tiểu Tiên lại di chuyển một tấc, di chuyển hai tấc, tiểu tổ tông không vui, không cho phép còn muốn đến gần ba tấc.

Sau đó đôi tay ôm lấy cổ của Doãn Tân, cả người dứt khoát mềm mại ở trong lòng cô.

Thật ra nói tiếp, đây cũng chỉ là một hành động thân mật thường thấy ở những cặp vợ chồng, nhưng có khả năng là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt của Doãn Tân trời sinh dài hơn so với những người khác một chút, cho dù đã ở bên nhau một hai năm cho đến tận bây giờ, nhưng mà khi đối mặt với Triệu Tiểu Tiên nhào vào trong lòng cùng với cử chỉ ái muội như vậy, vẫn là không thể ngừng lại trái tim đang đập loạn xạ của bản thân.

Triệu Tiểu Tiên còn cố ý hạ thấp giọng, ở bên tai Doãn Tân thổi gió. "Vẫn còn chưa có xem, tại sao mặt đã đỏ rồi?"

Sau khi Doãn Tân đóng băng mất hai giây, bỗng chốc đứng dậy, sau đó suy nghĩ một chút rồi đem điện thoại di động trả lại cho Triệu Tiểu Tiên. "Mỗi ngày một tiếng, không cho phép chơi lâu hơn!"

Âm mưu được thực hiện, Triệu Tiểu Tiên nhìn theo bóng dáng giống như đang chạy trối chết của Doãn Tân, không nể mặt một chút nào liền phá lên cười.

Triệu Tiểu Tiên nhìn cái điện thoại di động mình đã cướp về lại giống như là bảo bối, kết quả mở ra mới phát hiện, Doãn Tân đã xóa hết tất cả các phầm mềm video trong điện thoại.

Triệu Tiểu Tiên:...

Chậc! Xóa rồi nàng cũng có thể tải lại mà!

Nếu nói trong lúc Doãn Tân mang thai, hình thức hai người ở chung chính là tương kính như tân, vậy thì tình huống trước mắt Triệu Tiểu Tiên mang thai chính là đấu trí đấu dũng.

Doãn Tân một mặt cố gắng hết sức để thỏa mãn các loại yêu cầu quái dị kỳ lạ của Triệu Tiểu Tiên trong mọi tình huống, một mặt khác lại đang tìm mọi cách để ngăn chặn các nguồn gốc có khả năng làm cho linh cảm của Triệu Tiểu Tiên bùng phát.

Trong đó tịch thu điện thoại di động chính là một cửa mấu chốt nhất, mỗi ngày một tiếng, nhiều hơn một phút đồng hồ cũng không cho.

Mà mỗi lần nhận lại điện thoại di động, Triệu Tiểu Tiên đều sẽ phát hiện, phần mềm đã bị giảm đi, nhưng mà khi tải lại và đăng nhập một lần nữa thì sẽ lãng phí mất vài phút đồng hồ.

Vì thế Triệu Tiểu Tiên dùng cái điện thoại di động này lén lút mua cho mình một cái điện thoại di động khác, kết quả là đợi mấy ngày, thời điểm kiểm tra thì không hiểu sao lại phát hiện điện thoại di động ở giữa đường không còn động đậy nữa, ngại vì không thể để Doãn Tân biết được chuyện này, nàng không tiện nổi giận, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ không làm được gì.

Mà ở đầu bên kia đang giữ điện thoại di động của Triệu Tiểu Tiên, bà chủ Doãn như thường lệ hằng ngày đốc thúc nhân viên làm việc. Sau này những đơn đặt hàng của phu nhân, nhất định phải tiếp tục chăm chú theo sát.

Triệu Tiểu Tiên liên tiếp mua năm cái điện thoại di động, kết quả một cái cũng không thấy mặt mũi đâu.

Đến mức này, cho dù nàng có ngốc đến đâu cũng biết là chuyện gì đang xảy ra.

"Có phải là cô hay không?" Triệu Tiểu Tiên tức giận vươn một ngón tay, chỉ vào cái mũi của Doãn Tân.

Bà chủ Doãn vẻ mặt vô tội. "Cái gì?"

Triệu Tiểu Tiên: "Giữ đồ của tôi!"

Doãn Tân chớp chớp mắt nhìn Triệu Tiểu Tiên, vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ: "Đồ gì?"

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Đã nói trước, điện thoại di động chính xác không được phép chơi nhiều, bản thân Triệu Tiểu Tiên cũng đã đáp ứng, xem như là nàng đuối lý, nếu như Doãn Tân thật sự không biết chuyện kia, vậy chẳng phải là nàng không đánh đã khai?

Nhưng nếu chính xác là Doãn Tân, không nói ra, nàng thật đúng là không nuốt trôi cơn giận này.

Chỉ là gương mặt rối rắm buồn phiền trong vài phút, Triệu Tiểu Tiên vẫn là tức giận buông tay xuống, cuối cùng cái mũi lớn tiếng "Hừ" một cái, biểu hiện cảm xúc của bản thân.

Lúc sau lại thử mua cái điện thoại di động khác, vẫn như cũ không nhận được, ngược lại Triệu Tiểu Tiên có chút buông bỏ. Sau đó suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Lục Nguyệt Hi.

"Ách... Tiểu Tiên a, không phải là tôi không muốn giúp cô, thật sự là..."

Triệu Tiểu Tiên:??

Thật sự là Doãn Tân đã sớm dặn dò qua, nếu như dám dung túng cho tâm tư không chính đáng của Triệu Tiểu Tiên, Doãn Tân sẽ không để yên cho Lục Nguyệt Hi.

Lục Nguyệt Hi tận tình khuyên bảo nói: "Tiểu Tiên a, hiện tại cô đang mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu không đứa bé sẽ bị ảnh hưởng."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Nhắc đến đứa bé thật đúng là không có cách nào phản bác, vốn dĩ Triệu Tiểu Tiên muốn lấy chân tình cảm động đối phương, lời định nói ra liền nuốt trở vào, suy nghĩ một chút rồi lại tắt máy.

Nàng từ phòng vệ sinh đi ra, sau đó ngồi ở trên sôpha nhìn về hướng Doãn Tân, thoạt nhìn đối với những chuyện này đối phương hoàn toàn không biết gì cả, ngồi ở đối diện nhìn Doãn Tân trong chốc lát giống như có điều suy tư.

Doãn Tân bị Triệu Tiểu Tiên nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu tê dại, cuối cùng vẫn là không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng một cái. "Làm sao vậy?"

"Người ta không phải đều nói mang thai ngốc ba năm hay sao?"

Doãn Tân:??

Triệu Tiểu Tiên nghiêng nghiêng đầu. "Tại sao cảm giác hình như cô không có bị ngốc a."

Tuy rằng nấu cơm không tốt, nhưng mà những phương diện khác vẫn rất gian xảo.

Doãn Tân: "..." Cô vợ này tại sao còn ngóng trông chính mình biến ngốc chứ?

Triệu Tiểu Tiên thở dài. "Có phải trước đó cô đã nói chuyện với Lục Nguyệt Hi hay không?" Nàng buồn bực nói: "Tại sao ngay cả chuyện tôi sẽ gọi điện thoại cho Lục Nguyệt Hi, cô cũng có thể đoán ra được?"

Doãn Tân tự hỏi một chút, đang muốn nói chút gì đó, Triệu Tiểu Tiên lại giơ tay, ngắt lời nói: "Được thôi."

Doãn Tân: "...?"

"Tôi không nên mua điện thoại di động, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không mua." Triệu Tiểu Tiên nghiêm túc nói: "Vì bảo bảo, tôi muốn cai điện thoại di động."

Không thể không thừa nhận, trong khoảng thời gian này đã thảnh thơi hơn rất nhiều, mỗi ngày cứ nằm một chỗ, trong bất tri bất giác có thể lướt xem video hết mấy tiếng đồng hồ, quá mức sa đọa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, khả năng là nàng sẽ xuất hiện nhiều di chứng mang thai, cái đầu tiên chính là béo phì.

Trước khi Triệu Tiểu Tiên đi ra khỏi phòng vệ sinh đã đặc biệt nhéo nhéo phần thịt ở trên gương mặt mình, hình như đã mập lên không ít.

Triệu Tiểu Tiên có thể giác ngộ lớn như vậy, Doãn Tân đương nhiên là vô cùng vui mừng, cô vừa mới đến gần, chuẩn bị cho vợ mình một cái ôm tình yêu, Triệu Tiểu Tiên lại đột ngột lui về phía sau một bước.

"Ngoại trừ cai điện thoại di động, tôi còn phải cai cô."

"Tôi...?"

"Từ hôm nay trở đi, tôi phải giữ khoảng cách với cô." Triệu Tiểu Tiên nói: "Vì để tránh cho có khả năng xảy ra những chuyện theo chiều hướng xấu."

Nàng còn nói lời ý tứ sâu xa, vỗ vỗ bả vai của Doãn Tân, khuyên nhủ giống như người từng trải: "Nhịn một chút, sau ba tháng là tốt rồi."

--------------------------------------

Ngày 30-06-2021