*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lần trước sau khi con nói với mẹ, bà ấy đến tìm mẹ thì mẹ lại từ chối lần nữa, dì Đường chắc còn đang giận nên mấy ngày rồi không đến cửa nhà ta.

Điều mà Dương Mẫn không nói là Đường Văn Lệ không chỉ tức giận mà còn sắp thành kẻ thù đến nơi, mấy ngày nay bà đi chợ hay đưa đón bọn trẻ cũng gặp mặt vài lần nhưng nhìn thấy còn không chào hỏi một tiếng, giống như người qua đường xa lạ vậy.

“Mẹ đừng quan tâm đến bà ấy, chính mình làm sai còn không biết xấu hổ thái độ với người khác, đã thành thói quen xấu của bà ấy rồi.

Tô Ngọc Kiều không khách khí liếc mắt xem thường.

Điều này khiến Dương Mẫn lại vỗ nhẹ vào cánh tay cô, ra hiệu cho đồng chí ba Tô đang ngồi đó bảo cô nói chuyện hãy chú ý.

Bên nhà họ Tô một nhà vui vẻ hòa thuận đang ăn cơm tối, sau Mã Hồng Đào về đến nhà một chút lại lén lút đi ra khỏi cửa.

Ông ta đạp xe rẽ trái rồi rẽ phải, hơn nữa lúc nào cũng chú ý xung quanh xem có người quen nào hay không, cuối cùng vòng vào một ngõ nhỏ hẻo lánh.

Ít người biết rằng cuối con hẻm này có một quán ăn riêng chỉ phục vụ khách quen và họ đều là những người có lý lịch.

Mã Hồng Đào sau khi kết nối với giám đốc Ủy ban Cách mạng Khâu Chính Dân đã theo ông ta đến đây mấy lần.

Hôm nay hai người như cũ hẹn nhau ở đây, khi ông đến thì Khâu Chính Dân đã ngồi bàn gọi xong đồ ăn.

Nhân viên phục vụ quán cơm thấy ông đến, cầm thực đơn đến cho ông ta xem, Mã Hồng Đào nhìn xong thấy đau lòng như cắt miếng.

Tên họ Khâu này thật sự tham ăn thật, một bữa cơm có thể ăn cả tháng lương của hai người.

Mã Hồng Đào đi theo nhân viên phục vụ đến cửa phòng sau đó lau mặt điều chỉnh lại biểu cảm.

Luyến tiếc đứa nhỏ không bắt được sói, chỉ cần có thể lật đổ được Tô Ái Hoa, một bữa cơm thì đã là gì, mời lão ta ăn mười bữa cũng được.

“Giám đốc Khâu, ông đến rồi à, thật ngại quá tôi đến muộn.

Mã Hồng Đào mỉm cười ngồi vào ghế, nhìn thấy món ăn trên bàn đã gần đầy rồi, nụ cười trên mặt càng tăng thêm nói:

“Sao ông gọi có vài món như thế này, đã nói trước là tôi mời khách rồi, không ăn no sao được.

Phục vụ mang thực đơn đến đây, tôi gọi thêm mấy món nữa, nhân tiện lấy hai bình rượu ngon vào, nhanh lên.

Khâu Chính Dân dáng người không cao, hai năm nay làm thêm nhiều việc kiếm tiền riêng làm chính mình béo ục ịch, thịt ở cằm chồng thành nhiều lớp, vầng trán kiểu Địa Trung Hải rất nhờn, nhìn lâu thêm một chút cũng cảm thấy ghê tởm.

Lạc Thu Nhã chịu đựng cảm giác buồn nôn quay mặt đi, tay cô ở dưới bàn đang bị người ta nắm ở trong tay chơi đùa, một bàn tay bẩn thỉu đang sờ lên chân cô ý định chui vào trong váy, cô chịu đựng nhưng cuối cùng không chịu được ngồi sang bên cạnh tránh đi.

Hôm nay Khâu Chính Dân dẫn cô đến để ‘trải việc đời’, ban đầu đã có một đợt người đến ăn rồi, những người mà hắn mời đều là loại người giống như hắn, nhìn thấy Lạc Thu Nhã bị mang đến đây thì ánh mắt đánh giá cả người cô, căn bản không coi sự phản kháng của cô để vào mắt.

Những người đó vừa đi, Lạc Thu Nhã mới thở phào một hơi, nhưng Khâu Chính Dân sau khi tiễn người đi lại kéo cô về phòng ngồi tiếp, lại liên tục động tay động chân sờ soạng cô, cô có thể tránh được cái nào thì tránh cho đến khi Mã Hồng Đào đẩy cửa đi vào.

Khâu Chính Dân thả cô ra, cười tủm tỉm nhìn Mã Hồng Đào:

“Hôm nay để cho Hồng Đào tốn tiền rồi, buổi chiều tôi có việc ra ngoài sau khi đến đây đói bụng quá nên gọi đồ ăn trước, Hồng Đào sẽ không để ý đâu nhỉ?”

“Không có, là do tôi đến muộn, giám đốc Khâu cứ ăn trước, không đủ chúng ta lại gọi thêm.

Mã Hồng Đào biết rõ nhưng không nói ra, để nhân viên phục vụ thu dọn đồ ăn thừa trên bàn xuống, sau khi ngồi xuống nhìn Lạc Thu Nhã nhưng không coi trọng cô, quay lại tập trung làm cho Khâu Chính Dân vui vẻ.

Đồ ăn mới được bưng lên, Mã Hồng Đào cầm chén rượu cung kính rót rượu cho lão, hai người khen đi khen lại hết nửa thời giờ, ông ta không nhịn được nhìn về phía Lạc Thu Nhã ý bảo Khâu Chính Dân nên nói về việc chính.