*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu Bảo khéo léo đi đến ngăn kéo bàn trang điểm của cô lấy ra một khung ảnh cài ngược, lại nhanh chóng bò trở về giường nằm vào lòng mẹ.
Trong khung ảnh là tấm ảnh chụp chung duy nhất của Tô Ngọc Kiều và Lục Kiêu, cũng là tấm ảnh duy nhất cô giữ ở đây.
Trong ảnh, một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng sát vai nhau nhìn rất thân mật.
Nhìn kỹ lại có thể phát hiện khóe miệng nữ sinh hơi nhếch xuống, trên mặt có lẽ không tự nhiên.
Người con trai bên cạnh cô gái chỉ cao hơn cô nửa đầu, mặc một bộ quân phục, khuôn mặt đẹp trai, đặc biệt đôi lông mày đường nét rõ ràng làm khuôn mặt càng thêm tuấn tú.
Thực tế Lục Kiêu cao một mét chín, cao hơn cô một cái đầu.
Lúc chụp tấm ảnh này thợ chụp ảnh không cho anh đứng thẳng, hai chân anh phải đứng giang rộng ra mới thu hẹp chiều cao của hai người.
Tiểu Bảo chỉ vào tấm ảnh đã xem không biết bao nhiêu lần hỏi cô:
"Tại sao mẹ không cho Tiểu Bảo chụp chung?”
“Bởi vì lúc đó Tiểu Bảo còn chưa ra đời."
Tô Ngọc Kiều ôm cậu bé hứa hẹn:
"Chờ chúng ta đi tìm ba rồi sẽ mang Tiểu Bảo cùng chụp một bức ảnh.”
“Lần này mẹ không được gạt con đâu đấy!"
Tiểu Bảo là một đứa trẻ thông minh, phải ngoắc tay với cô mới chịu tin.
“Được, ngoéo tay, mẹ chắc chắn sẽ không lừa con.”
Sau khi Tiểu Bảo ngủ, Tô Ngọc Kiều cầm khung ảnh nhìn một chút, sau đó trực tiếp đặt ở trên tủ đầu giường.
Một giờ rưỡi chiều, Tô Ngọc Kiều gọi Tiểu Bảo dậy đưa đến nhà trẻ tiếp tục đi học.
Sau khi trở về Tô Ngọc Kiều không ra khỏi nhà.
Cả buổi chiều cô đều ở trên lầu thu dọn đồ đạc, lấy ra một đống quần áo trang sức, sau đó lại tìm một cái rương lớn cất hết đồ vào khóa lại.
Lúc trước cô khoe khoang với con dâu phó xưởng trưởng cũng không phải nói dối.
Mỗi tháng Lục Kiêu đều gửi tiền trợ cấp cho cô.
Hơn phân nửa đồ đạc ở chỗ này của cô đều là dùng tiền lương của anh mua.
Cho dù lúc trước cô lạnh nhạt với anh thì anh vẫn gửi tiền đầy đủ, một tháng cũng không thiếu.
Trước kia Tô Ngọc Kiều cũng không cảm thấy tiêu tiền của anh cũng không đúng lắm, cũng tiêu rất mạnh tay không suy nghĩ gì cả.
Bây giờ tính toán lại, ba bốn năm qua, cô chưa tiết kiệm được chút nào.
Phải biết rằng, bây giờ Lục Kiêu là cán bộ cấp phó đoàn, mỗi tháng không tính tiền thưởng mà chỉ riêng tiền trợ cấp đã có tám mươi sáu đồng, anh để lại mười đồng, gửi cho nhà chồng mười đồng, còn lại thì vào túi của cô hết.
Hình như trước kia cô còn oán giận vì tiền quá ít không đủ tiêu.
Tô Ngọc Kiều nhăn mặt giơ tay vỗ vào trán, tật xấu tiêu tiền như nước này của cô cũng phải sửa lại thôi.
Cũng may hồi môn cùng với lễ hỏi mà ông bà nội nhà họ Lục cùng ba mẹ cho cô lúc trước kết hôn cô đều không động đến, trong đó có hai tờ sổ tiết kiệm cộng lại cũng có bốn năm ngàn đồng.
Về sau cô đi theo quân còn phải tiêu rất nhiều nên số tiền này hiện tại thực sự không thể động.
Thật ra cô còn có một kho bạc nhỏ dự trữ, một kho bạc đúng nghĩa.
Trước kia, ông bà ngoại Tô Ngọc Kiều làm kinh doanh, tổ tiên cũng là thương nhân giàu có.
Chủ cũ của xưởng dệt Thắng Lợi chính là nhà họ Dương.
Sau đó nhà họ Dương quyên góp cho quốc gia mới đổi tên thành xưởng dệt Thắng Lợi.
Hơn phân nửa gia sản của nhà họ Dương đều đem quyên góp, giữ lại trong tay không tới một phần mười.
Lúc Dương Mẫn xuất giá ông ngoại đem gia sản chia làm hai, một nửa cho con gái lớn, một nửa để lại cho con gái nhỏ.
Sau đó ông ngoại vì khám bệnh cho bà ngoại rồi mang theo dì út ra nước ngoài, mấy năm đầu còn có liên lạc, mấy năm gần đây tình hình chính trị trong nước có nhiều biến động nên ông ngoại đã chủ động cắt đứt liên lạc với cả nhà con gái lớn.
Nhà họ Tô cũng không nói với bên ngoài về người nhà mẹ đẻ của Dương Mẫn.
Nhưng lúc Tô Ngọc Kiều sinh ra vẫn nhận được quà ông bà ngoại gửi tới.
Còn có dì út, mấy năm đầu sinh nhật cô vẫn luôn nhận được quà nhà ngoại.
Kho bạc nhỏ là mẹ Dương Mẫn cho cô, giấu ở trong nhà ngoại trừ hai mẹ con ra không ai biết cả.