*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghĩ đến chuyện này, Tô Ngọc Kiều cũng đã ăn tới hai cái bánh bao cua to, đang muốn cầm lấy cái thứ ba thì bà nội hất tay cô rồi hỏi:

"Buổi sáng con chưa ăn cơm à?"

Bà vừa nói, Tô Ngọc Kiều mới cảm giác được bụng đã no đến mức có chút khó chịu.

Vừa ngắt lời, ông nội Tô không còn tranh cãi được nữa nhưng vẫn nhỏ giọng nói một câu:

"Kiều Kiều ăn bánh bao mà bà cũng phải quản, bà keo kiệt quá.”

“Tôi keo kiệt khi nào? Tôi keo kiệt đã sớm cho lão già chết tiệt nhà ông chết đói từ lâu rồi."

Bà nội Tô trợn mắt, bưng đậu hủ đi vào phòng bếp.

Nhìn ông bà nội vẫn có sức sống như vậy, Tô Ngọc Kiều cũng yên tâm vài phần.

Chỉ cần cô có thể ngăn cản tai họa tới với Tô gia thì ông nội với bà nội của cô có thể vẫn tràn đầy sức sống như vậy.

“Trưa Kiều Kiều ở lại ăn cơm nha, người giúp việc làm cá kho tàu cho con ăn.”

Ông Tô lại một lần nữa ngồi xuống ghế nằm, thích ý nghe radio vừa tán gẫu với cháu gái.

“Dạ để sau đi, lúc ra ngoài con đã hứa Tiểu Bảo trưa nay đón nó tan học.”

"Vậy lần tới con cũng dẫn Tiểu Bảo đến đây luôn.

Ông sẽ mua cho các con ba cân tôm lớn ăn, một cân làm tôm cay, một cân làm hành phi, còn một cân nữa làm..."

Ông nội TÔ chép chép miệng, muốn chảy cả nước miếng.

Bà nội Tô liền vạch trần ông:

"Tôi thấy ông muốn ăn một mình thì có.”

“Nói bậy, tôi bảo bà làm cho Kiều Kiều ăn.

Kiều Kiều thích nhất là tôm cay cua cay bà làm."

Ông nội Tô mạnh miệng, tuyệt không nhận là mình thèm ăn.

Ở ngõ Hòe Bắc chơi cho tới trưa, gần lúc nhà trẻ tan học Tô Ngọc Kiều mới đạp xe đạp trở về gần nhà máy dệt, ở đó có một trường mẫu giáo.

Trước cửa nhà trẻ Thắng Lợi đã có nhiều phụ huynh đón con, nơi này phần lớn đều là công nhân viên chức của nhà máy dệt.

Tô Ngọc Kiều thản nhiên để xe cạnh tường, vì để cho Tiểu Bảo nhìn thấy cô đầu tiên nên cố gắng chen lên phía trước nhất.

Phụ huynh thân thiết xung quanh đều tụ năm tụ ba cùng một chỗ nói chuyện phiếm.

Có một phụ nữ trẻ tuổi mặc áo sơ mi kẻ caro nhìn thấy cô cũng lại gần cười cười nói:

"Nghe nói Ngọc Kiều ngày hôm qua đến nhà chồng ở nông thôn.

Tôi thấy cô mang bao lớn bao nhỏ, lại cho nhà chồng cô đồ ngon đồ tốt hả?"

Người này là con dâu phó xưởng trưởng, ngày hôm qua mẹ chồng đụng phải bức tường ở chỗ Dương Mẫn.

Không riêng gì đồ đạc không đưa ra ngoài, còn bị người đuổi ra.

Hôm nay cô liền tới thay mẹ chồng tìm lại chỗ ở.

“Không phải chứ, Ngọc Kiều cô cũng quá hào phóng.

Chính mình cũng còn ở nhà mẹ đẻ, người ta đều là đào nhà chồng bồi bổ nhà mẹ đẻ, hay cho cô, cô thì ngược lại.”

Tô Ngọc Kiều nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, cười nhạo nói:

"Tôi chưa từng nghe nói qua chuyện gì mà đào nhà chồng bồi bổ nhà mẹ đẻ.

Cô biết rõ ràng như vậy xem ra không ít lần làm vậy ha?"

Không đợi cô ta phản bác, ngay sau đó lại bổ sung:

"Cũng đúng, trong xưởng dệt của chúng ta còn có ai không biết từ khi cô gả đến nhà dì Đường thì cả họ nhà cô đều theo vào xưởng dệt.

Quả thật làm không ít chuyện đào nhà chồng bồi bổ nhà mẹ đẻ.”

“Tôi thì khác, mẹ chồng tôi thương tôi.

Hôm qua tôi còn xách về một cái đùi dê, sao cô không thấy? Tiền lương của chồng tôi mỗi tháng đều cho tôi, tôi mua chút đồ cho mẹ chồng tôi thì sao?”

Người xung quanh đứng đều gần, cuộc đối thoại hai người mọi người nghe được rõ ràng, lúc này liền có người nhịn không được "phốc" một tiếng bật cười.

Tô Ngọc Kiều tùy ý liếc qua một cái, ánh mắt dừng lại trên người một phụ nữ chừng ba mươi tuổi trong chốc lát.

Lại làm như không có việc gì quay đầu lại tiếp tục oán giận nói:

"A, đúng rồi.

Tôi nghe nói dì Đường tìm cho anh Đại Lâm một công việc văn phòng.

Chị dâu đừng nóng vội, sớm muộn gì chị cũng có thể tiêu tiền lương của anh Đại Lâm mà.”

Sắc mặt con dâu phó xưởng trưởng cứng đờ lại không bật lại được.

Không phải mỗi lần nhắc tới nhà chồng Tô Ngọc Kiều ở nông thôn đều sẽ tức giận sao, sao lần này miệng lưỡi lắt léo như vậy, sao lần này lại hùng hổ với giọng điệu như là khoe khoang như thế?

Khương Mỹ Lâm đứng ở giữa đám người, nghe xong cuộc đối thoại hai người họ không khỏi tái xanh mét mặt, cô âm thầm cắn răng tức giận không thôi.