*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hở? Con muốn hối lỗi nhà chồng?”
Lúc này Dương Mẫn thật sự ngạc nhiên, vẫn là lần đầu bà thấy con gái thành tâm nhận sai như vậy, trước kia bà khuyên bảo nhà chồng không xấu xí tới mức đó, bảo cô đưa Tiểu Bảo trở về thăm ông bà nội nhưng cô nhất quyết không chịu.
Nhưng cuối cùng con gái biết sai mà sửa là tốt rồi, Dương Mẫn nghĩ một lúc rồi nói với cô:
“Con tính hôm nay trở về sao? Giờ còn sớm mà, hay là hai mẹ con đi tới cửa hàng xem đồ thử, tầm chiều rồi bắt xe xuống dưới đó, để Tiểu Bảo về nhà chồng con ở một đêm ha.
”
Suy bụng ta ra bụng người, Dương Mẫn cảm thấy, cho dù chuyện đến đâu thì khi nhìn thấy cháu ngoại ngoan ngoãn Tiểu Bảo bà cũng dễ nói, hơn nữa con gái vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, nhà thông gia chắc chắn sẽ không để trong lòng những chuyện cũ trước đây.
Nếu Tô Ngọc Kiều có thể nghe thấy tiếng lòng của mẹ, bà chắc chắn sẽ gật đầu suy nghĩ, làm như thế này đúng không? Đúng vậy, dù sao ai có thể từ chối một đứa con dâu xinh như tiên nữ yêu kiều làm nũng như vậy chứ.
…
Lúc này mẹ chồng của Tô Ngọc Kiều đang ngồi giữa sân lặt bắp, giữa ban ngày ban mặt dưới ánh nắng mặt trời đột nhiên linh tính giật mình một cái.
Bà Lục hơi có chút mê tín, bà ta lập tức lắc người, xoa bóp hai cánh tay để loại bỏ cảm giác nổi da gà rồi quay đầu nói với vợ của con trai cả:
“Đột nhiên mẹ thấy ớn lạnh, con nói có phải lão tổ tông nhà chúng ta ở dưới…”
Vợ con trai cả của bà ta là người thoải mái cô liền vội đáp:
“Ôi trời mẹ!”
Rồi cô ngắt lời bà:
“Mẹ à, mê tín gì mấy chuyện đó, cẩn thận đội trưởng thôn lại bắt mẹ đến ủy ban uống trà đấy.
”
Bà Lục nghĩ đến lần uống trà lúc trước lập tức che miệng, bà nói lại:
“Ờ vậy à, Chắc là mẹ sai rồi, đang giữa ban ngày mà, khụ khụ, chắc là hôm nay mẹ mặc đồ hơi mỏng.
”
Vợ của con trai cả nhà họ Lục là Trương Tiểu Hồng bị mẹ chồng chọc cười, cô liền cười lớn:
“Sao mẹ không nghĩ là có người đang nhớ tới mẹ, Hừm, không phải chuyện đó đâu nhỉ, có thể là em dâu ba nhà mình? Đúng là lâu rồi em ấy chưa về mẹ nhỉ…”
Trương Tiểu Hồng thuận miệng tuôn ra hết, cô thầm nghĩ thôi xong, miệng của cô thật đáng đánh, giờ này nhắc tới chuyện đau lòng của mẹ chồng.
Quả nhiên bà Lục vừa nghe nói tới con dâu ba liền không quan tâm đến chuyện quỷ quỷ thần thần nữa, bà ấy liền cúi đầu lặt bắp, không chịu đựng được mà ném lõi bắp xuống:
“Không biết thằng ba đi bộ đội thế nào rồi? Tết năm nay nó có về không? Không biết nó có gửi thư về nhà không?”
Lục gia là một đại gia đình, ngoại trừ ông bà cố của Lục gia qua đời, bà Lục vốn tên là Chu Tiểu Phương, năm mười tám tuổi được gả cho Lục Phong Thu sinh được tổng cộng tám người con, năm đứa đã trưởng thành, thằng Cả Lục Xuyên năm nay hơn 30 tuổi, vợ là Trương Tiểu Hồng, hai người có sinh được 2 đứa con.
Cô hai là con gái tên Lục Quế Hoa, cô được gả lên thị trấn cũng sinh cho nhà rể hai đứa con.
Thằng ba chính là Lục Kiêu, năm đó Lục Phong Thu còn sống đã làm chủ cho thằng Ba cưới cháu gái của đồng nghiệp trong thành phố, ước hôn từ nhỏ không biết từ lúc nào, cô con gái kia vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả tiên nữ Quan m nương nương trong tranh, nhưng tính tình bất ổn, lúc về sống với thằng ba không hòa thuận, nghĩ đến đó thôi là bà Lục đau đầu thở dài.
Cô tư cũng là con gái tên là Lục Mai Hoa, năm nay cô mới 19 tuổi hiện đang học thành phố học trung cấp kỹ thuật, cô là một cô gái cá tính mạnh mẽ, chưa tốt nghiệp.
Thằng Năm Lục Quân là thằng nhóc hay chạy trên cây dưới sông, mới 15 - 16, con nít choai choai không chịu nghèo khổ, mỗi ngày đều nói không đi học muốn đi gia nhập quân ngũ cùng anh Ba.
Trong năm người con thì đứa có tiền đồ nhất chính là Lục Kiêu, người bà Lục hiểu rõ nhất là anh, kết quả người khiến bà đau lòng nhất cũng là anh.