Đầu heo ngẩng lên, trừng mắt nhìn đạo diễn: "Mắt anh bị mù à?"

Giọng nói này, tuy nghe qua có chút sưng vù, thế nhưng... đạo diễn cẩn thận nói: "Thầy Cố?"

Đầu heo ừm một tiếng, ngôn ngữ có ý không tốt nói: "Đưa tôi một bản video giám sát của phòng này."

Đạo diễn đương nhiên không phải kẻ ngốc.

Vừa nãy phía sau cánh cửa chỉ có hai người Cố Chiêu Lương cùng Đường Trì, giờ Cố Chiêu Lương biến thành như này, tuyệt đối là vì bị Đường Trì đánh.

Mà người tinh tường đều có thể nhìn ra, hiện tại Nghiêm Ngộ Sâm đã đem Đường Trì về sau lưng cưng sủng che chở, nếu như giao video giám sát ra, chắc chắn Cố Chiêu Lương sẽ làm đơn đưa lên pháp luật, cứ như vậy, Nghiêm Ngộ Sâm không tránh khỏi sẽ nổi giận.

Nghiêm Ngộ Sâm giận, mình cũng bị đuổi việc.

Tôi không ngu, đưa video giám cho anh làm gì? Đạo diễn mỉm cười nói: "Thầy Cố có thể không biết, camera giám sát ở nơi này phải có chữ ký của Nghiêm tổng mới có được, cho nên tôi phải hỏi hắn trước một câu, bất quá dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài, nên tôi cảm thấy, ngài trực tiếp đi tìm Nghiêm tổng nói chuyện, hiệu suất có thể cao hơn một chút."

Cố Chiêu Lương nện một quyền lên bàn: "Trương Trình! Anh đừng khinh người quá đáng?! Anh biết rõ Nghiêm Ngộ Sâm bây giờ có thành kiến rất lớn với tôi, anh còn nói tôi đi tìm hắn, anh muốn tôi xấu mặt phải không?"

Xích mích giữa Nghiêm Ngộ Sâm và Cố Chiêu Lương, Trương đạo đáng thương chỉ ăn được có chút dưa, căn bản không hiểu Cố Chiêu Lương đang nói cái gì, đột nhiên bị mắng, nhất thời không khỏi tức giận.

"Cố ảnh đế, giờ ngài không còn là Host của trại huấn luyện chúng tôi nữa, giữa chúng ta không còn là quan hệ hợp tác, cho nên mời cậu thu lại tính tình này của mình lại được chứ?" Đạo diễn khó chịu nói.

Nghiêm Ngộ Sâm là ông chủ của tôi, tôi kiếm tiền cho hắn, cậu cũng không phải ông chủ của tôi, tự cao cái gì?

Kỳ thực thời điểm Cố Chiêu Lương vừa vào trại huấn luyện, đạo diễn đã thấy khó chịu với hắn, đùa giỡn đại bài, thường không để hắn vào mắt với tư cách là đạo diễn.

Mà trước, nể tình hắn có quan hệ với Nghiêm Ngộ Sâm, đạo diễn không tiện nói gì, hiện tại hai người đều cãi nhau ầm ĩ, y cũng không cần thiết giữ cho hắn nhiều mặt mũi làm gì.

Thợ mở khóa tuy không hiểu rõ tình huống trước mắt, nhưng nếu cửa đã mở, vậy: "Chỗ này không còn chuyện gì phải không?"

Đạo diễn ừm một tiếng, vung vung tay để thợ mở khóa rời đi.

"Cố ảnh đế." Đạo diễn nhắc nhở: "Xe đưa ngài đi đang chờ ở bên ngoài, Nghiêm tổng đã sắp xếp xong xuôi, ngài nhanh đi dọn dẹp đồ đạc rồi rời đi, nếu không khi Nghiêm tổng quay lại, vạn nhất nhìn thấy ngài còn ở nơi này, sẽ tức giận."

Cố Chiêu Lương nắm chặt quyền, cắn răng nói: "Tốt, rất tốt, Trương Trình, anh chờ đấy!" Nói xong, Cố Chiêu Lương đỡ mặt, giận đùng đùng rời khỏi.

Nhìn Cố Chiêu Lương biến mất ở cửa, đạo diễn cả người khoan khoái hơi nhíu mày, gọi điện cho bộ hậu cần: "Đãi ngộ đặc biệt của Giang Miện lớp A kia, bắt đầu từ ngày hôm nay, toàn bộ bị hủy bỏ. Tại sao? Không có tại sao! Đây là ý của Nghiêm tổng!"

Đạo diễn gọi dì dọn dẹp phòng làm việc của Nghiêm Ngộ Sâm một chút, thời điểm y chuẩn bị rời đi, Giang Miện đầu đầy mồ hôi chạy tới: "Đạo diễn, anh Cố, a không, thầy Cố đâu rồi?"

Đạo diễn chỉ cổng lớn trại huấn luyện nói: "Đi rồi."

"Cảm ơn." Giang Miện đang muốn đuổi theo, đạo diễn ở phía sau nhắc nhở cậu ta: "Cố ảnh đế sức khỏe không tốt, đã xác nhận từ chức vị trí Host ở trại huấn luyện, cậu đừng đuổi theo."

Giang Miện không tin: "Không thể, anh Cố nói sẽ cùng tôi xuất đạo, anh ấy không thể bỏ tôi ở lại đây một mình!"

Kỳ thực, nếu như đổi thành trước kia, nếu Cố Chiêu Lương không ở trại huấn luyện, Giang Miện có lẽ sẽ không sợ điều gì, nhưng bây giờ, cậu ta rõ ràng nhận ra Nghiêm Ngộ Sâm bời vì Đường Trì mà ghim cậu ta, nếu Cố Chiêu Lương rời đi, kết cục của cậu ta nhất định không có kết quả tốt, cậu ta tuyệt đối không thể để Cố Chiêu Lương đi.

Đạo diễn nhìn bóng lưng Giang Miện vội vã chạy, chê cười nói: "Đây đều là quyết định của Nghiêm tổng, coi như Cố ảnh đế muốn tiếp tục cùng cậu, vậy cũng không còn cách nào. Hơn nữa bây giờ còn đang trong thời gian huấn luyện, nếu như cậu muốn ra ngoài một mình, tôi sẽ dựa theo quy định của trại huấn luyện, trực tiếp khai trừ cậu."

Giang Miện bước chân tới trước cổng lớn dừng lại, quay đầu ngạc nhiên nhìn đạo diễn.

Đạo diễn không nhịn được tiếp tục bổ sung nói: "Đúng rồi, cậu còn chưa biết, Nghiêm tổng của chúng ta làm việc luôn luôn kín đáo, sáng sớm hôm nay đã thông báo với bộ kỹ thuật, hủy bỏ thẻ thông hành Cố lão sư đã đưa cho cậu, cho nên, nếu như bây giờ cậu chạy ra khỏi tòa nhà, cậu cũng đừng mong được bước ra khỏi cổng trại huấn luyện."

Giang Miện trố mắt nửa ngày, đỏ mắt cắn răng nói: "Nghiêm tổng đang việc công trả thù riêng, tốt xấu gì anh Cố cũng là cháu ngoại của hắn, anh ta làm như vậy, không thấy lương tâm xấu hổ sao?"

Đạo diễn không có vấn đề nói: "Chuyện này tôi không rõ, bấy quá cậu muốn tò mò, có thể tự mình đi tìm Nghiêm tổng hỏi rõ."

Nói đến đây, ánh mắt đạo diễn miệt thị quét nhìn Giang Miện: "Hơn nữa, đây là vòng giải trí, trong giới giải trí việc công trả thù riêng hay quy tắc ngầm, còn thiếu? Chỉ là trước kia Cố ảnh đế bảo vệ quá tốt, không biết mà thôi. Hơn nữa Nghiêm tổng chỉnh cậu là quy tắc ngầm, cậu để Cố ảnh đế đứng ra, nguyên bản Hùng Nhuệ là người sẽ thay Đường Trì nhưng lại đổi thành Vu Kiều, chuyện này chẳng lẽ không phải quy tắc ngầm?"

"Quy tắc bất thành văn, nếu không có hậu viện vững chắc thì đừng làm loạn. Kết quả hôm nay chính là ví dụ tốt nhất." Đạo diễn nói xong, quay người đi chuẩn bị công diễn lần thứ nhất sau mấy ngày nữa.

Về phần Giang Miện, cậu ta hẳn là rất thích Cố Chiêu Lương, nhưng cậu ta cũng rõ tình cảm của Cố Chiêu Lương quá mức thuận buồm xuôi gió, không gặp bất cứ trở ngại gì, cho nên trong nguyên văn không nhìn ra tình cảm sâu bên trong của hai người.

Xét cho cùng, thể loại chính của văn bản gốc là cuộc phản công của Giang Miện, trong quá trình này, sự tồn tại của Cố Chiêu Lương nghiêng về là một công cụ hơn.

Hiện tại công cụ này bị hỏng rồi, Giang Miện nhất định phải chọn giữa Cố Chiêu Lương cùng tiền đồ sau này của mình.

Mười phút sau, vừa tiếp nhận đạo sư lớp A Lâm Vệ Kỳ, khập khiễng chạy về hướng phòng luyện tập chung của lớp A, vừa vặn đụng phải đụng phải Giang Miện vòng lại.

"Đang trong thời gian huấn luyện, cậu ở đây làm gì?" Lâm Vệ Kỳ tính tình không tốt, ghét nhất loại người làm việc không đàng hoàng: "Giang Miện đúng không, tối nay đừng ăn cơm, huấn luyện thêm hai tiếng."

Giang Miện cau mày, có chút nổi giận nói: "Xưa nay anh Cố chưa từng làm vậy với tôi."

"Đó là vì anh Cố của cậu sủng cậu." Đường Trì thay quần áo khác, lảo đảo từ cửa thang máy di ra, vì chuyện của Cố Chiêu Lương, giờ Đường Trì thấy người có quan hệ tốt với Cố Chiêu Lương liền muốn ra tay: "Nhưng thầy Lâm không phải anh Cố của cậu, thầy Lâm rất nghiêm khắc, Tiểu Miện cậu phải cố gắng lên nha—."

Đường Trì làm ra tư thế đặc biệt khoa trương cổ vũ Giang Miện, sau đó sắc mặt trong nháy mắt chuyển lạnh, âm trầm nói: "Sau khi buổi huấn luyện buổi tối kết thúc, đến gian phòng nhỏ nghỉ mát ở ký túc xá chờ tôi, tôi có việc tìm cậu."

Giang Miện có chút sợ hãi nhìn Đường Trì.

Nếu không phải lúc trước Nghiêm Ngộ Sân từng mắng Tiêu Hàn kỹ năng diễn xuất kém, sau đó nhấn vào sự tinh túy trong biểu diễn sợ hãi, thì Đường Trì đã bị cậu ta lừa gạt: "Đừng giả bộ nữa, cậu có mệt không vậy, thầy Lâm cũng không ăn thịt cậu, không muốn bị tụt hạng, tôi khuyên cậu huấn luyện cho tốt đi."

Nói xong, Đường Trì ngâm nga hát tiến vào phòng luyện tập B1.

Vừa bước vào, Tiêu Hàn nhìn thấy cổ tay quấn băng Đường Trì, sợ đến mức nhanh chân chạy tới: "Đường Trì tay cậu bị sao vậy? Nhìn y như móng heo."

Đường Trì rút tay về, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Không có chuyện gì, chỉ dùng sức quá mạnh thôi, hơi sưng chút, băng bó có chút hù người thôi."

Nói đến đây, Đường Trì không khỏi nhớ lại cảnh tượng Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt nghiêm túc bôi thuốc cho cậu, đẩy cục máu, sau đó một vòng lại một vòng băng bó.

Không biết còn tưởng cậu không phải cổ tay bị thương, mà là bị gãy.

Thật ngốc...

"Đường Trì cậu đang cười gì vậy?" Giản Hàng kinh ngạc: "Cổ tay bị sưng chẳng lẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ chỗ nào trúng huyệt cười sao?"

Đường Trì vội hoàn hồn, mờ mịt nghi hoặc: "Tôi cười?"

Dư Văn Nhạc gật đầu: "Cười, cậu không chỉ cười thôi đâu, còn cười nở thành đóa hoa loa kèn luôn."

"Cút, sao cậu lắm lời thế hả?" Đường Trì cười mắng.

Vừa dứt lời, Trương Tử Hằng vừa được dì bảo vệ gọi đi gắp thú chạy lên, vẻ mặt như phát hiện ra đại lục mới: "Dưới lầu ký túc xá của chúng ta đột nhiên xuất hiện mấy cái máy gắp thú!"

Đường Trì giật giật khóe miệng nói: "Đây là trại huấn luyện, ai mang mát gắp thú đến vậy??"

Trương Tử Hằng lắc lắc đầu: "Bất quá, thoạt nhìn chơi rất vui, giờ lớp C vẫn còn đang gắp thú kìa, trước sau, giống như đã tiêu hết hơn 50 tệ, tiếc rằng..." Trương Tử Hằng thờ dài: "Một lần cũng không gắp được."

——————————

Phàn Phàn: Tui đã trở lại và lợi hại hơn xưa. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mọi việc đều may, sức khỏe dồi dào nha. Mấy nay tui bận quá, máy tính hôm nay mới chạm vào.

——————————

=> Chương 51: Tu la tràng báo động trước.