Giản Tà khoác chăn, trên tay cầm một chén vơi nước nóng, ngồi trong xe cảnh sát nhìn người bên ngoài đi lại vội vã.

Dù con yêu vật biến mất không có lý do, nhưng lại có một người phụ nữ sống một mình bị sát hại. Cảnh sát cần phong tỏa hiện trường vụ án, xung quanh đây có thể thấy rất nhiều đường chỉ giới màu vàng.

Mà Giản Tà đang được trông giữ trong xe cảnh sát lại đang thất thần.

...Và suy nghĩ về nhân sinh.

Một lúc sau, cậu quyết định nói chuyện với người tạo ra âm anh ảo giác trong đầu cậu: "Anh là ai?"

Nhưng câu hỏi của Giản Tà cứ như đá chìm đáy biển, một cục đá ném vào biển lặng đến cả gợn sóng cũng không có.

"Đã là "kỷ niệm một năm" thì tại sao bây giờ anh mới xuất hiện?" Cậu quấn chặt tấm thảm, hỏi.

"Giống như một con rắn ngủ đông, tự chuẩn bị đồ ăn cho bản thân... Thế nên, anh cũng muốn ăn tôi đúng không?"

Ngay sau đó, trong đầu cậu truyền đến một tiếng cười giễu cợt, hình như rất vừa lòng với cách cậu nói chuyện, như là một thằng đểu vậy.

[ Ôi, yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ ăn em thôi.] Anh ta cong môi, chậm chạp mà tỏ ý nói: [ Nhưng không phải là bây giờ.]

"..."

Đúng là không phải ảo giác rồi.

Không thì ảo giác của ai mà còn có thể cười nhạo chính bản thân cơ chứ, nắm tay cậu lập tức liền nắm chặt.

Giản Tà hít một hơi thật sâu định nói thêm điều gì thì cửa xe cảnh sát đột ngột bị người ta đứng bên ngoài mở ra.

Gió đêm nhanh chóng theo khe hở lọt vào trong xe, là cho Giản Tà như động vật nhỏ bị lạnh mà rụt rụt cổ. Cậu ngẩng đầu, thấy Trình Lý đang đứng trước mặt mình.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Trình Lý: "..."

Khóe miệng Trình Lý giật nhẹ, chán ngắt đánh tan sự im lặng đó: "Lại gặp nhau rồi."

Trong hai ngày ngắng ngủi, yêu vật cao cấp như thể rau cải tặng miễn phí liên tiếp xuất hiện bên cạn Giản Tà, cũng không biết nên nói vận khí của Giản Tà thế là tốt hay là không tốt.

Đáng nhẽ hôm nay Trình Lý hoàn thành báo cáo điều tra chuyện xảy ra ở trường học xong thì định đi quán bar liên hoan với bạn để thả lỏng.

Dẫu sao thì Điều tra viên cũng là một công việc nguy hiểm, chỉ cần có thời gian thì phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội để vui chơi giải trí, ai biết được ngày mai mình có còn sống hay không đâu. Nhưng bartender vừa mới rót cho một ly rượu, hắn ta còn chưa kịp nhâm nhi thì đã nhận được tin nhắn Giản Tà gửi đến.

Mở ra nhìn thì thấy nội dung vô cùng ngắn gọn.

Là địa chỉ của một khu chung cư ở vùng ngoại ô.

Ngay sau đó, trong khi Trình Lý còn đang tự hỏi địa chỉ này có nghĩa là gì thì đã nhận được thông báo tăng ca của đơn vị.

Theo sự điều tra của "Mắt", trong một khu chung cư nào đó xuất hiện yêu vật cấp A, lĩnh vực săn bắt của con yêu vật này rất mạnh mẽ, dường như đã bao phủ cả tòa nhà. Mà người dân sống tại khu vực đó còn chưa sơ tán, nếu đến muộn thì hậu quả sẽ là sự thương vong không thể kiểm soát được.

Vậy mà lại là cấp A. Vừa nghe cấp độ này sắc mặt Trình Lý liền trở nên nặng trĩu.

Hắn ta nhìn tin nhắn, giật mình nhận ra địa chỉ trong đó và địa chỉ hắn vừa nghe cấp trên thông báo hoàn toàn khớp nhau.

Học sinh trung học bình thường đó, e là lành ít dữ nhiều.

Cũng không lạ khi hắn ta có phán đoán như thế. Bất kỳ Điều tra viên bình thường nào khi nghe đến cấp độ đó đều phải biến sắc, hoảng sợ vô cùng. Dù sao thì nhìn bề ngoài trông cậu vừa sạch sẽ mà lại yếu ớt, không hề có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Nói đến đây thì không thể không nhắc đến một quy định trong Cục Quản lý Siêu nhiên.

Một căn cứ chính để phân chia yêu vật là năng lực của chúng, nhưng lý do chân chính khiến yêu vật được xếp trên các loài quát vật khác bởi vì chúng nó có trình độ nhận thức nhất định.

Thực lực của yêu vật cấp A có thể không mạnh hơn so với loại cấp B, nhưng chắc chắn rằng nó chỉ so với cấp B càng thêm nguy hiểm mà thôi.

Điểm khác biệt cơ bản giữa con người và các loài sinh vật khác là ở đâu? Đó chính là con người có thể tư duy, có thể tính toán, thậm chí có tình cảm.

Yêu vật cấp B chỉ có thể miễn cưỡng nói ra từng chữ.

Yêu vật cấp A không chỉ có thể nói năng biểu đạt rõ ràng mà còn có thể đóng giả như người.

Với những con cấp A đặc thù, trí khôn hoàn toàn không khác nhân loại, còn có thể cố ý bày ra các vụ án gϊếŧ người liên hoàn.

Còn về phần cấp S... Trình Lý còn chưa từng nghe đến, nếu như thật sự tồn tại, nó hoàn toàn có khả năng hủy diệt thế giới, chỉ cần xem là nó có hứng thú làm chuyện đó hay không thôi.

Nhưng, học sinh trung học trước mặt hắn ta đây, bị con yêu vật cấp A nhắm đến thì cọng tóc còn không rụng một cọng, ngược lại là con yêu vật kia thì mất tăm mất tích, chết nhanh chóng gọn gàng. Hơi thở của nó không biến mất hoàn toàn, nhưng chỉ với việc lĩnh vực săn mồi đóng lại mà không có lý do, nó đã chết là đáp án duy nhất.

Không, không chỉ là lông tóc vô thương.

Tầm mắt Trình Lý nhanh chóng xem xét một lần toàn bộ cơ thể thiếu niên.

Hiển nhiên là không có một chút tổn thương nào, thậm trí trầy da xước xát cũng không luôn. Nói không chừng thì đến cả mồ hôi cũng không rơi lấy một giọt. Cậu giống như được một sức mạnh thần bí nào đó bảo vể chặt chẽ, như là báu vật không thể xâm phạm.

Ngay cả vẻ mặt Giản Tà cũng có chút nhàm chán, có thể nhận định cậu không bị ảnh hưởng nào về mặt tinh thần nào cả.

Đến ngay cả bản thân Trình Lý dù không tận mắt nhìn thấy con yêu vật cấp A đó, nhưng chỉ bằng việc cảm nhận tàn lưu năng lượng của nó trong không khí thôi đã sợ đến ướt đẫm lưng áo rồi.

Trình Lý bắt đầu cảm thấy nghi ngờ với cuộc sống của mình.

Chung quy, tố chất tâm lý của hắn còn không tốt bằng một học sinh vừa mới trở về từ Quỷ môn quan*.

*Quỷ môn quan: Quỷ Môn Quan hay còn gọi là cổng địa ngục, nói đến quỷ môn quan thì người ta thường nghĩ đến cái chết.

"Có chuyện gì không?" Thấy hắn ta chỉ nhìn mình mà không nói gì, Giản Tà hỏi.

"Không có gì.. Vẫn nên nói chuyện chính thôi." Trình Lý sửa sang lại tâm tình bị tổn thương của mình, thu hồi tầm mắt từ trên người Giản Tà, đeo lên bộ mặt nghiêm trang: "Cục Quản lý Siêu nhiên cho rằng cháu có tiềm năng."

Tiền năng...?

Không giải thích thêm về điều này, Trình Lý ngồi vào xe, cẩn thận đóng cửa, ngăn cản âm thanh ồn ào huyên nào phía bên ngoài.

"Chính thức giới thiệu một lần nữa nhé. Tên và nghề nghiệp của chú cháu đã biết rồi, nhưng chú còn không nói cho cháu biết những thông tin khác. Chú là Điều tra viên có cấp độ linh cảm là B, bởi vậy vẫn có khả năng tiêu diệt một số yêu vật... Đây là loại công cụ gây sát thương mà chú thường sử dụng."

Nói xong Trình Lý từ bên hông rút ra một khẩu súng ngắn, mở ổ đạn ra cho Giản Tà xem qua.

Nhìn từ bên ngoài, công cụ này và súng lục cảnh sát bình thường hay sử dụng không có gì khác nhau, nhưng đồ vật để trong băng đạn lại hấp dẫn sự chú ý của Giản Tà.

Viên đạn có màu đỏ, giống như được làm bằng thủy tinh.

"Viên đạn này được làm từ máu của yêu vật." Nhận ra ánh mắt của Giản Tà, Trình Lý nghiêm túc nói: "Huyết đạn có thể gϊếŧ chết yêu vật cùng cấp hoặc cấp thấp hơn."

Giản Tà rất bất ngờ khi nghe thấy điều này.

Nhờ vào sự giúp đỡ của các công cụ đặc biệt để gϊếŧ yêu vật, nghe cứ như là thiết lập* trong trò chơi nào đó vậy.

*Thiết lập trong trò chơi có thể được hiểu là các quy định, quy tắc cơ bản để người chơi dựa vào đó mà tham gia các hoạt động trong trò chơi.

Chẳng qua nghĩ kỹ một chút thì có thể hiểu, đã có Cục Quản lí Siêu nhiên và Điều tra viên, sao có thể không có phương pháp đối phó với yêu vật được cơ chứ. Nếu không đừng nói đến chuyện có giữ được bí mật hay không, riêng việc thành lập cơ quan này đã chẳng khác gì chuyện cười.

Nhìn thấy Giản Tà hiểu những gì mình nói, Trình Lý lắp lại dụng cụ rồi cẩn thận tra vào bao da bên hông.

"Người bình thường, tức là những người có linh cảm cấp D, thì không thể sử dụng dụng cụ để gϊếŧ yêu vật." Hắn ta nói

Giản Tà gật đầu: "Trước đây chú có nói qua, người bình thường cũng không nhìn thấy quái vật."

Ngoại trừ thời điểm bị bắt làm đồ ăn, cậu tự bổ sung trong lòng.

"Đúng vậy. Người có thể nhìn thấy cũng không nhiều, đây cũng là nguyên nhân mà chú nói chuyện này với cháu." Trình Lý thở dài, cuối cùng cũng đến trọng tâm mà hắn ta muốn nói đến: "Lần trước, chú coi cháu giống như ba người bạn học của mình, là tại khoảnh khắc trước khi bị ăn mới nhìn thấy con yêu vật cấp B đó."

Chỉ là cậu gặp may nên không chết.

"Lần này, cháu lại gặp yêu vật cấp A. Theo báo cáo của "Mắt" thì trước khi cháu đến khu vực này, nơi đây đã mở ra lĩnh vực, vậy mà cháu vẫn đi vào được."

Trình Lý cẩn thận hỏi: "...Nên là, cháu có thể nhìn thấy yêu vật đúng không?"

Cuối cùng thì hắn cũng hỏi ra câu này rồi.

Giản Tà đương nhiên có thể nhìn thấy yêu vật, chuyện này đã gây ra rất nhiều vấn đề cho cậu trong suốt một năm qua.

Hơn thế có một điều thực hiển nhiên, Trình Lý và Cục Quản lý Siêu Nhiên sau lưng Trình Lý đã nhận định cậu có thể nhìn thấy yêu vật. Nếu không chắc chắn điều này thì Trình Lý làm sao có quyền hạn để vi phạm quy định làm lộ bí mật, kể cho cậu nghe nhiều bí mật như thế, cậu có khẳng định hay không cũng không làm ảnh hưởng đến đánh giá của họ.

Nhưng trước khi trả lời vấn đề này cậu phải làm rõ một chuyện khác.

"Các chú có quy định kiểu như là bắt buộc người có thể nhìn thấy yêu vật phải đến làm việc tại Cục không vậy?"

Giản Tà cẩn trọng hỏi.

Trình Lý bị hỏi đến ngơ ngác: "Cái gì cơ?"

Sắc mặt Giản Tà lạnh tanh, giọng nói đều đều: "Trước tiên, cháu phải nói rõ rằng, chỉ còn khoảng một trăm ngày nữa thôi là cháu thi đại học rồi. Sau đó, cháu vừa mới tốt nghiệp thôi, thuê cháu làm việc có tính là phạm pháp không? Cuối cùng, trời sắp sáng rồi mà chú vẫn còn đang tăng ca, chế độ đãi ngộ của Cục rõ ràng là vi phạm Luật Lao động rồi."

Trình Lý: "..."

Câu nào cũng không sai, không có cách nào phản bác.

Trình Lý vẫn muốn tranh thủ một chút: "Trong Cục bây giờ tính lương theo giờ, khi nào phát hiện hiện tượng không bình thường thì mới đi làm, bình thường cứ coi như là nghỉ phép, cực kỳ nhàn hạ."

Giản Tà lặng thinh.

"Mỗi tiếng tiền lương rơi vào khoảng chục triệu."

"Được, không có vấn đề gì hết." Giọng nói của Giản Tà hết sức chân thành: "Nhưng mà có nhận là làm ngoài giờ không? Cháu phải đi học, không xin nghỉ được."

"..."

Một lúc sau, Trình Lý im lặng đưa cho Giản Tà một tờ danh thiếp, bên trên có ghi địa chỉ của Cục, không nói thêm điều gì nữa.

"Được mà, công việc của chúng ta rất linh hoạt. Nhưng mà trước đó cháu phải làm kiểm tra cấp bậc linh cảm, khi nào kiểm tra sẽ có người gọi điện liên hệ với cháu."

Thật ra hắn ta cảm thấy cập độ linh cảm của Giản Tà chắc chắn là rất cao, nếu không thì không thể giải thích được chuyện Giản Tà xông vào lĩnh vực của yêu vật cấp A.

Phải biết rằng khi yêu vật cấp A mở ra lĩnh vực, không có đạo cụ hỗ trợ, thì ngay cả nhân viên cấp A cũng không thể đi vào...

Nét mặt Trình Lý vẫn có chút đăm chiêu.

Thực ra có một điểm mà Trình Lý nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân, tại sao gần đây tần suất xuất hiện của yêu vật cao cấp lại nhiều như vậy? Từ khi hắn ta nhận chức đến nay chưa từng xảy ra chuyện như thế này, không lẽ là có chuyện gì quan trọng đang âm thầm diễn ra à?

"Được rồi."

Giản Tà cất danh thiếp vào trong túi áo, chuẩn bị rời đi: "Bây giờ cháu phải về rồi."

"Để chú lái xe đưa cháu về, khuya rồi đi lại ngoài đường không an toàn." Trình Lý đề nghị: "Hơn nữa nhìn cháu có vẻ đã buồn ngủ lắm rồi."

Giản Tà không từ chối ý tốt của hắn, bây giờ mà lái xe đón gió lạnh về nhà thì thật quá tàn nhẫn với cậu, nên cậu ngoan ngoãn nói ra địa chỉ khu nhà mình.

Chỉ là khi ngồi trên xe, Giản Tà lơ đãng nghĩ đến suy đoán của mình, nên ngẩng đầu lên nhìn Trình Lý.

"Cháu có thể hỏi chú một chuyện được không? Chỉ là tò mò thôi."

Trình Lý đang tập trung lái xe, nhưng anh ta vẫn gật đầu đáp ứng.

"Những yêu vật đó có biết chăm sóc con người không?.. Như là một người giám hộ, sống cùng nhà, quan tâm các kiểu vậy đó? Rồi thì tặng quà nữa."

Giản Tà không biết làm sao để nói rõ suy nghĩ của mình, nói ra lời thì cảm thấy thật kỳ lạ.

Với lại lúc nãy vừa nói chuyện với kẻ đó, nghĩ thôi mà cậu đã nhíu mày, tên đó hình như xấu xa hơn những gì cậu miêu tả.

"Haha, cái gì cơ? Chuyện này nếu nói là con người làm thì có thể hiểu là người ta đang theo đuổi cháu." Trình Lý nở nụ cười, sau đó hắn đột nhiên nói một cách do dự: "Có điều, chuyện này nếu là do yêu vật làm thì..."

Giản Tà trực tiếp bỏ qua nửa câu trước, tập trung tinh thần chờ hắn ta nói nốt nửa câu sau.

Chỉ thấy Trình Lý thở dài một hơi rồi thành khẩn nói với cậu: "Cháu đang học năm cuối cấp đúng không? Đọc ít tiểu thuyết có phải tốt hơn không?"

Giản Tà: "..."

Hết chương 6./.