Chương 23.2: Tôi rất nhàm chán!

Vậy thì không chỉ là ngăn cản dị hóa, chỉ sợ đến đảo ngược dị hóa, cậu cũng có thể dễ dàng thực hiện được!

Cho nên, đây là đáp án duy nhất mà hắn ta có thể tìm được.

Giản Tà.

Biểu hiện đêm nay của cậu trước mặt Yêu vật khi hắn ta đưa cậu về, càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng hắn ta.

Do đó, bất kể là hảo cảm của hắn ta đối với Giản Tà, hay là xuất phát từ nguyên nhân đánh cược tương lai của mình trên người cậu, hắn bắt buộc phải để cho đối phương suôn sẻ thông qua lần xét duyệt sau khi tuyển nhân viên mới.

Hắn ta tin rằng, nếu dùng thực lực của Giản Tà đúng cách, chắc chắn sẽ là tai họa đối với Yêu vật.

Thậm chí hắn ta có thể cứu lại số lượng nhân loại ngày càng ít hơn Yêu vật!

Nên biết gần đây các sự kiện xảy ra ngày càng thường xuyên, đến cả người có thể tăng ca 996 như Trình Lý còn có chút không chịu nổi.

Trong quá trình này còn phải đối phó với một số người từng là Điều tra viên, vì sử dụng Thiết vị quá cấp bậc nên bị dị hóa thành quái vật, nhưng điều này thường tạo thành gánh nặng tâm lý cho các Điều tra viên.

Dù biết kẻ trước mặt mang hình dạng xấu xí kỳ quái đã hoàn toàn mất đi nhân tính, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện phải gϊếŧ người cộng sự đã từng đồng hành với mình trước đây, sẽ cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Giản Tà có tư cách gia nhập Cục.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, tay Trình Lý chạm vào vài điểm trên màn hình, sau đó buông điện thoại xuống, rút bao thuốc trong túi áo ra, châm điếu thuốc rồi hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài ô tô, hắn ta đang đợi đối phương chủ động đến tìm mình.

Chỉ vài giây sau, màn hình sáng lên, hắn ta nhận được một hàng tin nhắn màu xanh trong cuộc trò chuyện.

Đối phương nhất định đang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nếu không thì không có khả năng trả lời nhanh như vậy, sinh hoạt tại khu vực vượt trội chắc chắn không thể liên hệ.

Trình lý mở ra.

[ Anh chắc chắn chưa? Dùng cơ hội trên người một thiếu niên trung học chưa biết rõ cấp bậc? Đối phương hỏi.

Hắn ta run đầu điếu thuốc, trả lời đối phương:

Trình Lý không trả lời tin nhắn này, hắn ta khóa màn hình điện thoại lại, ánh sáng trên đầu điếu thuốc chợt lóe chợt tắt, mãi cho đến khi hút xong điếu thuốc trong tay.

Cảm giác đánh cược tất cả mọi thứ, không ngờ lại vui đến vậy.

...

Trong đêm khuya yên tĩnh, giữa tiểu khu chỉ có mình Giản Tà đang bước đi đưới ánh trăng.

Chẳng rõ có phải ảo giác hay không, mấy hôm nay đi ngủ càng lúc càng muộn, cậu cảm thấy thói quen đi ngủ lúc mời giờ đã bị phá vỡ mất.

"..."

Khóe miệng Giản Tà giật giật, dùng tay xoa bọng mắt, bọng mắt màu đen sắp trở thành khách thường trú trên mặt rồi.

Cậu không quan tâm đến bóng dáng phía sau lưng mình, nhưng cậu biết vi này đang ở gần cậu, hơi thở quen thuộc vừa xuất hiện mấy ngày trước, lao thẳng đến bao vây lấy cậu, như thể công khai thể hiện sự chiếm hữu với cậu mọi lúc mọi nơi, bây giờ hơi thở của bọn họ đã sắp đồng nhất với nhau.

Giản Tà đi vào hành lang, hơi thở âm u lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ cậu từ đầu đến chân.

Nhưng không đợi cơ thể cậu đưa ra phản ứng rùng mình, luồng hơi thở đó nhanh chóng bị lá chắn vô hình xung quanh cậu thẳng tay đánh tan, chẳng thể chạm đến một góc của cậu.

Giản Tà: "..."

Điều ngày lại nhắc nhở cậu, hiện tại cậu đang gặp một vấn đề vô cùng khó giải quyết.

Cậu biết thể chất đặc thù của cậu khiến Yêu vật thèm thuồng không dứt, bọn Yêu vật đêm nay đợi bên ngoài tiểu khu là một ví dụ điển hình.

Nhưng thậm chí không cần cậu động thủ, trong chớp mắt chúng nó đã tan thành mây khói, trở thành món cơm Tàu của cậu.

Cậu biết Trình Lý nhìn thấy cảnh tượng đó.

Nhưng Giản Tà đủ nhạy bén để nhận ra Trình Lý là một người thông minh, đến cả Phó Hoàn Vũ dù nhận ra có nhiều điểm không bình thường cũng biết chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói, người trưởng thành có nhiều hiểu biết.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu không che dấu.

Lớp trưởng Cảnh Thần là người bình thường, hắn ta không biết chuyện gì là tốt nhất, dù sao thì lòng hiếu kỳ hại chết mèo.

Nhưng thực ra, dù có biết cũng không sao, vì người sẽ bị ám ảnh tâm lý chắc chắn không phải cậu, và Cục sẽ tin những lời một học sinh trung học bình thường nói ra hay sao, từ trong lời nói của Phó Hoàn Vũ có thể thấy được câu trả lời.

Nhìn hành vi thì thấy can đảm và liều lĩnh, thực ra cậu đã suy nghĩ kỹ rồi mới làm.

... Vì sao không phải là năng lực chủ động cơ chứ? Như vậy thì có thể bớt đi nhiều chuyện phiền toái rồi.

Đầu tiên là vấn đề thí nghiệm, trước đây Giản Tà đi ngang qua, bây giờ thì càn quét ăn luôn Yêu vật, không biết Cục sẽ đánh giá bao nhiêu điểm cho biểu hiện của cậu.

[ Năng lực của em là chủ động đấy.]

Vị này đưa ra câu trả lời đúng thời điểm cậu đang có nghi vấn, ngoại trừ trả lời các vấn để của Giản Tà, vị này vẫn in lặng, biết mà không chịu nói.

"...." Bước chân của Giản Tà ngừng lại, biểu cảm tế nhị: "Vậy..."

Vị này đã hiểu những gì cậu định nói, lười biếng bổ sung: [ Em đói dụng.]

Có nghĩa là, thân thể cậu rất suy yếu, như một người bị bệnh thiếu ngủ trầm trọng, một khi rơi vào trạng thái ngủ sẽ vô cùng thích ngủ.

Còn Giản Tà mới mấy ngày trước được ăn thịt, mở miệng ra là ăn mấy cái, đay không khác gì cho cơ thể cậu tín hiệu là có thể ăn cơm.

Giản Tà: "..."

Hóa, hóa ra là thế.

Nói cách khác, trước khi Giản Tà đến Cục Quản lí Siêu nhiên thực hiện thí nghiệm, thì tốt nhất cậu nên tìm món ăn dân dã ở khắp nơi, đút no nê cái bụng đói kêu vang của mình, tránh phải xảy ra chuyện bất ngờ?

Có lý quá, Giản Tà cảm thấy để cho một học sinh cuối cấp như cậu thức đêm đi tìm Yêu vật, là chuyện rất không có tình người, cậu đoán là mình không thể nào đi nổi.

"Trước đây tôi ... thế nào?"

Cậu bất chợt nhớ đến một vấn đề rất quan trọng, nếu để vận chuyển cơ thể cần phải ăn Yêu vật, như vậy, trong suốt thời gian một năm, ngoại trừ có một số thời điểm không đủ thể lực, vậy sao cậu duy trì cuộc sống bình thường được nhỉ?

[ Tôi.] Giọng nói của vị này bình tĩnh, như đang nói đến mấy chuyện nhỏ nhặt. [ Tôi bắt giúp em.]

Giản Tà ngớ người, đứng yên tại chỗ.

Đôi mắt cậu nhìn về phía hành lang được chiếu sáng bởi ánh đèn màu da cam, cậu nói vậy là bởi vì bóng dáng trên bước tường, là ngụy trang của vị này.

Nếu người bình thường nhìn thấy một sinh vật màu đen khủng khiếp đến quỷ dị như vậy, có khi đã điên loạn luôn, nhưng Giản Tà lại nhìn chăm chú vào nó lâu thật lâu, không hề cảm thấy đối phương đáng sợ.

Thậm chí còn có chút đáng yêu.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ chợt lóe qua mà thôi, không thể để Tà Thần phát hiện ra.

[ Nhưng cũng không có nhiều tác dụng lắm.] Vị này cau mày, chẳng biết câu nói vô tình nào của Giản Tà ảnh hưởng đến nội tâm vị này: [ Không có sự đồng ý của em, tôi chỉ có thể sử dụng thân thể em trong khoảng nửa tiếng thôi, vì vậy chỉ có thể bắt được mấy con cá nhỏ.]

Tiếp đó, không rõ vị này nghĩ đến chuyện gì, chậc một cái: [ Tôi mong là "chúng ta" sẽ tốt.]

Chẳng rõ tại sao, trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh đối phương nửa đêm đi bắt mồi, có cảm giác như con mèo sợ chủ nhân bị đói chết vậy.

Giản Tà lại tiếp tục xóa ý tưởng này đi.

Hình ảnh đó hoàn toàn không phù hợp với biểu hiện bên ngoài của vị này, nhưng chẳng rõ tại sao cậu lại cảm thấy hình ảnh đó rất giống.

"... Tôi sẽ."

Cuối cùng vẫn có cảm nhận được, dù vị này đối với cậu vô dục vô cầu, nhưng lại rất quan tâm đến tình trậng cơ thể của Giản Tà, nhất là sau khi cậu bắt đầu ăn thêm gì đó bổ sung năng lượng, thì vô cùng bất mãn với việc cậu nói chuyện tiêu cực, không có tinh thần.

Hiện tại hai người miễn cưỡng có thể gọi là sống chung, cậu cũng nên giải thích lý do của mình một chút.

"Nhưng tôi là học sinh cấp ba, việc học và làm bài tập rất nặng."

Giản Tà ngừng một chút, mới nói với vị này: "Nếu không có bằng cấp, sau này sẽ rất khó tìm được việc làm tốt."

Nói như vậy cũng có lý, nhưng lại như chưa đủ, với lại giọng điệu của cậu cũng chẳng thay đổi chút nào.

Nhưng mấy thứ như tiền thì sao? Vị này cũng không thiếu. Nếu Giản Tà muốn, vị này chẳng cần bỏ nhiều công đã có thể làm được.

Tóm lại là vẫn đứng không vững.

[ Tại sao lại nói dối.]

Nếu vị này đã đề cập đến vấn đề này, Giản Tà biết vị này đã nhận ra suy nghĩ của cậu, vì vậy cậu không che dấu nữa.

"Bởi vì tôi không tin tưởng anh." Cậu nói thẳng, yên lặng nhìn bóng đen trên vách tường: "Bởi vì tôi không biết rõ thân phận của anh. Muốn tôi đoán? Lại không đưa ra chút đầu mối nào? Tôi biết, tôi cần ăn Yêu vật mới có thể sống khỏe mạnh và sinh hoạt bình thường, nhưng sau khi ăn xong thì sao?"

Giản Tà xoay người, không nhìn bóng dáng trên tường nữa, mà nhìn thẳng vào làn khói đen khổng lồ chỉ mình cậu có thể nhìn thấy.

"Tại sao anh lại ở trong thân thể của tôi?"

Đối diện với hành lang cao khoảng hai mét, khói đen như đang lưu động, hơn nữa tồn tại với dáng vẻ to hơn cậu gấp nhiều lần, trong đôi mắt cậu lại rất bình tĩnh, như thể vừa hỏi tối nay ăn gì, thời tiết hôm nay thế nào.

Trong đôi mắt Giản Tà, khói đen nồng đậm trôi trong không khí như có phần rơi xuống, nó từ từ chạm vào cánh tay cậu, đồng thời, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy bàn tay cậu.

Chuyện khiến Giản Tà ngoài ý muốn đã xảy ra, làn khói đen tiêu tán vì bị Giản Tà đụng vào.

Sự nguy trang của vị này vì đến gần Giản Tà nên vỡ tan!

Nhưng vị này như thể không cảm nhận được sự khác thường nơi tại hai người chạm vào nhau, mà bước một bước tiến lên kéo Giản Tà lại, kéo cậu lại thật mạnh.

...!

Cơ thể Giản Tà xuyên thẳng qua tầng khói đen bao quanh thân thể vị này, như thể vừa xuyên qua một lớp kính, dĩ nhiên không có cản trở nào lao vào thể thể mềm mại và lạnh lẽo.

Cậu có thể cảm nhận được trong lồng ngực của đối phương không hề có nhịp tim, trước đây cậu đã từng thấy ngón tay của vị này, khi vị này đùa giỡn với mấy sợi tóc của cậu.

Đây là vị này.

Và lúc này đây cậu đang ở trong lòng vị này.

Giản Tà đã đoán rất nhiều hình dạng SAN, nhưng cậu không hề nghĩ đến chuyện vị này sẽ có thân thể của con người, hơn nữa đang cúi xuống nói chuyện bên tai cậu.

"Quả nhiên, chỉ có em làm được." Giọng nói của vị này trầm lắng nhưng lại có phần vui vẻ: "Em là duy nhất."

Giản Tà ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy phần cằm cong vút của đối phương.

"Hiện tại tôi sẽ trả lời vấn đề của em... bởi vì rất buồn tẻ."

Vị này vậy mà lại dùng một câu đơn trả lời mọi vấn đề của cậu.

Trước đây không muốn trả lời, không phải vì để giữ bí mật, mà chẳng qua vì lo lắng cho tâm lý của Giản Tà, không muốn vội vàng nói với cậu mà thôi.

"Vì nhàm buồn chán quá, vì chẳng có sinh vật nào đáng để quan tâm, loài chim, loài thú, loài người, thậm chí cả Yêu vật." Vị này chậm rãi nói, âm thanh nhạt nhẽo dần trở nên phong phú hơn: "Nhưng khoảng một năm trước, tôi gặp được em - em còn có nhiều tiềm lực hơn tôi nghĩ, thậm chí em có thể gϊếŧ chết tôi!"

Chẳng qua chỉ mới giác ngộ mấy hôm thôi, trong thời gian ngắn, vậy mà cậu đã nắm vững không ít năng lực rồi.

Có thể hấp thu Yêu vật, chuyển hóa thành năng lượng cho bản thân.

Có thể gián đoạn, đảo ngược dị hóa...

Xem ra, chỉ cần học một chút thôi, thậm chí cậu có thể nắm giữ được năng lực của vị này.

Đồng thời chuyện quan trọng nhất, cũng khó làm đươc nhất, trong khi chưa hoàn toàn thích nghi với sự tồn tại của cấp bậc, Giản Tà có thể bình tĩnh trước nhược điểm trí mạng của vị này, chuyện này khiến cậu trở nên vô cùng đặc biệt.

Con người mà vị này theo dõi không ngừng mang đến bất ngờ, khiến ssinh hoạt vốn tẻ nhạt của vị này trở nên thú vị hơn nhiều, có lý do gì để vị này quan tâm cậu?

Giản Tà: "..."

"Em là đối thủ duy nhất có thể sánh vai cùng anh." Vị này cong môi, nhấc tay Giản Tà lên, biểu cảm khi nói chuyện với cậu khá thân thiết: "Tôi rất mong chờ vào sự trưởng thành của em, trước khi đến thời điểm đó, tôi không cho phép bất kỳ thứ gì làm em bị thương. Chỉ một điểm này, vì thế, tôi phải buông xuống."

Từ vị này sử dụng là buông xuống, như đang ám chỉ mình không thuộc về thế giới này, nhưng chuyện cũng không khó hiểu cho lắm.

Với tích cách thích tùy ý chèn ép Yêu vật của vị này, khả năng là tồn tại có địa vị cao, chung quy có sự cách biệt về cấp bậc, vị này nhìn chúng nó như nhìn con kiến.

"Vậy cơ thể của tôi là cơ thể duy nhất phù hợp?"

Đầu óc Giản Tà nhớ lại cái đêm mưa tó gió lớn sấm chớp ầm ầm, khách sạn dính đầy máu, cùng với chiếc xe dừng ở ven đường.

Cha mẹ cậu đang sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị dẫn cậu tham quan địa điểm du lịch của địa phương, cậu cầm trong tay tấm thẻ ghi số phòng là 0271, cô nhân viên lễ tân đang gật gà gật gù, và trên sô pha có bốn thiếu niên đang chơi điện thoại.

Điện thoại Giản Tà cất trong túi áo vang lên tiếng nhạc chuông báo thức, đúng bảy giờ tối.

Đó là một ngày trước sinh nhật của cậu, cách thời điểm xảy ra tai nạn xe còn hai mươi tư giờ.

Cậu và hai thi thể bị nhốt trong không gian xe nhỏ hẹp, cách lúc xe cứu thương đến khoảng buốn mươi chín tiếng.

Suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, cậu ở cùng một chỗ với hai thi thể lạnh lẽo, thi thể vẫn biết nháy mắt, bàn tay không ngừng co giật, gào thét vặn vẹo với Giản Tà, muốn từ ghế trước tay lái đi đến hàng ghế sau.

Đây là lần đầu tiên Giản Tà nhìn thấy Yêu vật.

Cũng bắt đầu từ đó, khi nhìn thấy sự xuất hiện của Yêu vật, cậu đều có biểu hiện gặp bến không sờn.

Không phải ai cũng trải qua ngày sinh nhật như vậy, lại thêm ngày sinh nhật năm nay vẫn gặp Yêu vật như trước, Giản Tà nghĩ sau này bản thân không nên đón sinh nhật nữa.

Vị này nói: "Em đã chọn tôi, dung nạp tôi."

Nhớ lại đoạn quá khứ ấy, Giản Tà nhận ra bản thân không thể phản bác.

Trong không giản tối tăm nhỏ hẹp, cậu nhớ lại những chuyện vào thời điểm trước khi xảy ra tai nạn hai mươi tứ giờ, diễn ra ở khách sạn, đúng là cậu đã có một lời cầu nguyện với thần linh.

Nhưng, vị thần linh thỏa mãn nguyện vọng của cậu không hoàn toàn là thần, có điều trong hoàn cảnh như vậy, chỉ e đã chẳng còn sự lựa chọn khác.

Một tuần trước sinh nhật...

Cậu không nuốn nhớ kỹ lại, vì thế trong khi bộ não vẫn đang lật lại đoạn ký ức đó, cũng chỉ hiện lên một vài hình ảnh quan trọng mà thôi.

Nếu vị này thật sự buông xuống ở thời điểm đó, dường như mọi chuyện đã hoàn toàn ăn khớp với nhau.

Là tự tay Giản Tà thả thứ kinh hoàng này ra, cũng tự dùng bản thân làm bình chứa, dung nạp bên trong cơ thể mình, chẳng trách nào vị này nói là cậu chọn vị này.

Hóa ra có nhân, ắt sẽ có quả.

Trong tình huống này, dù Giản Tà không muốn tin, cũng chỉ có thể tin tưởng đối phương, dù sao theo lý mà nói, vị này vốn nên lấy được một cái giá từ cậu.

"Đương nhiên, mấy điểm này không quan trọng lắm."

"...?"

Vị này nâng tay đặt trên vai Giản Tà, như đang tuyên thệ chủ quyền, lại cong môi lên, giọng nói vui vẻ: "Quan trọng là, tôi thích em, như cách con người thường nói, là vô cùng thích... Vì thế, trước khi em trưởng thành, tuyệt đối không thể có vấn đề gì được."

Nghĩ đến xung quanh ngập tràn Yêu vật, các loại ánh mắt đang âm thầm dòm ngó, các thế từ khắp nơi đang lũ lượt kéo đến...

Vị này cười chế nhạo, dùng mũi hừ hừ mấy tiếng.

Bất kể ra sao, mặc kệ Giản Tà đưa ra quyết định thế nào, vị này vẫn sẽ duy trì người của mình, cũng mong chờ vào những bất ngờ cậu mang đến trong tương lai.

Sau khi nghe thấy lời tuyên bố của vị này, Giản Tà cảm thấy trước ngực trống rỗng, lòng ngực mà cậu vẫn đang dựa vào biến thành là khói đen, tản ra trước mắt cậu, một lần nữa ngưng thành một đám khói mới cách cậu khoảng hơn một mét, liên kết với cái bóng của cậu.

[ Hãy tin tôi.] Vị này vênh váo nói: [ Tôi là người rất mong đợi sự trưởng thành của em -- điều được nói là, sự tồn tại đứng đầu.]

[ Tôi hy vọng em có thể thực hiện giao ước của "chúng ta".]

Chẳng sợ cách một lớp sương mù, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của vị kia.

Giản Tà: "..."

Trở nên mạnh mẽ? Đây là cái giá mà vị này mong muốn?

... Có điều cũng có thể coi là cái giá, chuyện này và hy vọng ban đầu có được cuộc sống bình thường của Giản Tà hoàn toàn khác biệt.

Không nói những chuyện khác, người này có lòng tin với cậu đến vậy à? Không sợ cậu đi được nửa đường thì đi lệch, thực lượt trượt xuống sao?

Lại có kiên nhẫn đợi cậu suốt cả một năm như vậy, đợi cậu tự mình nhận ra điểm khác thường của bản thân?

Không biết vì sao, trong đầu cậu lại nhớ đến lời bày tỏ của vị này, mỗi lần nhớ đnế Giản Tà lại dựa theo bản năng nên bỏ qua nó, nhưng cậu nhớ hình như vị này nói không chỉ một lần...

Vị Tà Thần này thật sự quá kỳ quái, còn nói mấy điều như sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại cậu...

Nói cứ như thật.

Giản Tà bất ngờ xaoy người, lại "soạt" một tiếng kéo cao khóa áo khoác, che đi hơn nửa khuôn mặt, giọng nói rầu rĩ: "Đã biết."

[ Đã cắt 499 chữ.]

Hết chương 23.2./.