Cặp nam nam kiểu mẫu ư… Trần Mật nhếch miệng, có trời mới biết ban đầu từ này mang theo ý nghĩa châm biếm.

Quả thực, trước kia khi chưa gặp được Lục Dịch Phi, anh đúng là tay già đời chỉ đi chơi đùa người khác. Trước đây, mối quan hệ chính thức được xác định khi anh thật sự rung động. Lúc ấy, tất cả mọi người đều xem thường bọn họ, nghĩ rằng bọn họ không chịu đựng được nhau quá ba tháng, ai ngờ bọn họ lại yêu nhau lâu như vậy.

Khi lý trí bị cảm xúc mạnh mẽ lấn át, con người sẽ làm chuyện ngu ngốc. Thực ra, những điều thiếu sót của Lục Dịch Phi đều khiến Trần Mật đau đầu. Trước đó cậu cũng đã từng thể hiện ra nhưng căn bản Trần Mật cứ chẳng để tâm đến những tiểu tiết này. Mãi cho đến lúc ở chung, những vết nứt nhỏ bé dần dần toạc ra, cuối cùng tạo thành khoảng cách to lớn không thể bù đắp được.

“Tôi với em ấy, chia tay thật, không phải chiến tranh lạnh cũng chẳng phải giận dỗi. Mọi người đều hiểu sai hết rồi!”

Đầu dây bên kia điện thoại khẽ truyền đến một tiếng chửi thề, sau đó là truyền đến tiếng gào: “ĐM! Vậy trong khoảng thời gian này cậu đi bar với chúng tôi, dụ dỗ mấy em trai xinh đẹp. Đấy không phải là đang cố ý làm lố để chụp hình cho cậu ấy nhìn ư? Cậu cậu cậu cậu, cậu thật sự không dẫn người về sau đó là vờn nhau trên giường chứ?”

Đây là một sự hiểu lầm sâu sắc! Trần Mật ra sức giải thích: “Thật sự tôi chỉ muốn đi chơi, không phải vì khiến em ấy ghen. Cũng chẳng phải là bộ phim thần tượng cổ lỗ sĩ, ai còn chơi trò này chứ. Đa số đều ăn hết. Có hai em tôi thấy không đáng tin lắm nên không cắm vào, chỉ 69 chút thôi.

Giọng nói của Lý Lạc Nam hơi kích động: “ĐMM! Không phải chứ. Thế chẳng khác gì chúng tôi là kẻ đồng lõa với cậu hả? Cậu, sao cậu lại trở thành loại người đểu cáng như thế này chứ? Bây giờ sự nghiệp của bạn Lục xinh đẹp đang xuống dốc, vì come-out với cậu nên bị người nhà đuổi đi đó. Có lẽ dạo này cảm xúc của cậu ấy hơi tệ, xích mích với cậu một chút, cậu lại đòi chia tay thật? Haizz, cậu nhìn lại bọn cậu đi, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, đừng giận dỗi nữa, quay lại với cậu ấy đi. Cậu biết đấy! Bây giới trong giới xuất hiện mấy bé bot dâm đãng, vừa nhìn đã biết là không sạch sẽ rồi. Vậy nên kiểu người như cậu có bạn tình cố định chả phải là rất tốt ư? Sao phải chia tay làm gì?”

Hiểu lầm tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Trần Mật cũng đành chịu. Ngành công nghiệp quảng cáo có tính cạnh tranh cao, sự nghiệp của em ấy gặp rắc rối cũng đổ lỗi cho tôi? Người nhà em ấy quá bảo thủ vì em ấy là gay nên đòi cắt đứt quan hệ cha mẹ con cái cũng trách tôi? Có phải tôi ép em ấy chọn chuyên ngành này đâu, cũng chẳng phải tôi ép em ấy come-out với cha mẹ. Tôi chỉ đưa ra lời chia tay trước thôi chứ. Tại sao cái gì cũng là lỗi của tôi? Tôi là vũ trụ chắc?