Nhưng sau đó Lưu Lệ biết tin biên kịch vì mời Khương ảnh hậu mà sửa kịch bản.

Biết Khương Tùy cũng tham gia thử vai nữ chính của [Quốc sư Nguyệt triều], người đại diện Lưu Lệ có chút lo lắng.

Khương Tùy là ai?

Trong cái giới giải trí này, thậm chí trong cả khu 36 Bonita này từ bà lão 80 đến đứa trẻ 8 tuổi đều nghe qua tên tuổi của Băng Sương Tiên Tử.

Trong cái giới này, cô ấy là tồn tại đứng đầu kim tự tháp.

Khương Tùy xuất đạo mới 10 năm, nhưng cô ấy tích cực tham gia hoạt động, game show, nhận đại ngôn, nhận quảng cáo...

Đóng phim càng nỗ lực, diễn thi thể, diễn viên đóng thế, diễn nhân vật xấu, diễn phản diện, diễn pháo hôi, diễn nhân vật chính...!Mỗi vai diễn dù lớn hay nhỏ cô đều thành tâm đối đãi, phóng viên trong giới đều xưng cô là " làm việc cuồng ma".

Nghe nói cho dù hiện tại đã đứng trên đỉnh kim tự tháp Khương ảnh hậu vẫn không thả lỏng, mỗi ngày đều dành rất nhiều thời gian luyện tập kỹ xảo diễn xuất, mỗi ngày chỉ ngủ 4 - 6h.

Điều này khiến fan của cô đau lòng muốn chết, thần tượng nhà người khác cần fan lăn lộn mới đi đóng phim, thần tượng nhà này fan quỳ cầu cô nghỉ ngơi cô cũng không chịu.

Người khủng bố như vậy, Lưu Lệ sao mà không sợ?

Nhưng Thu Phong Ảnh một lần này không dễ dỗ như bình thường, cô nhìn trúng ngôi vị hoàng đế của Cung Ly Tuyết, thề phải ngồi lên ghế rồng.

Sau khi đọc xong kịch bản, cũng ghi nó vào trong đầu thì Thu Phong Ảnh bắt đầu bấm điện thoại, cô hơi nhớ hai tiểu công chúa của mình.

Bệnh nhân trong 125 không có thiết bị điện tử riêng, người có điện thoại chỉ có Thẩm viện trưởng, Thu Phong Ảnh cũng chỉ có thể gọi cho Đại nội tổng quản.

" 002.

" Đầu dây bên kia vang lên âm thanh sầu muộn quen thuộc.

" Viện trưởng, tóc ngài còn tốt chứ?" Thu Phong Ảnh lễ phép thăm hỏi một câu.

" Sau khi cô rời đi, tóc tôi...!" Thẩm viện trưởng vốn định nói tóc mình tốt lên rồi, nhưng anh ta cúi đầu nhìn một sợi tóc bạc vừa nhổ xuống, giọng nói cứng lại.

" 002.

001 khỏi bệnh rồi.

"

" Khỏi bệnh? 001 giết được bản thân rồi?" 001 nhiều nhân cách đến mức bác sĩ trong viện tâm thần 125 cũng không rõ số lượng nhân cách thật sự của 001, chúng có thiện lương, ác độc, có bao dung, có tàn nhẫn...!Bởi vì nhân cách quá nhiều lại không thể làm hòa, 001 lúc nào cũng muốn giết chết những nhân cách còn lại, dành quyền kiểm soát cơ thể.

" Tôi không biết...!Sau khi cô rời đi không lâu thì 001 bắt đầu an tĩnh, không còn triệu chứng cũ, giống như cô mang đi bệnh của nó luôn - Đương nhiên đây chỉ là lời nói đùa.

3 tháng này chúng tôi cẩn thận quan sát, phát hiện 001 thật sự không phát bệnh rồi.

Tình trạng tâm lý cũng bình thường, tôi không biết ai là kẻ đã chiến thắng tất cả những nhân cách còn lại.

Nhưng chắc chắn nó là một nhân cách biết ngụy trang.

"

" 001 bắt đầu thoát ly khống chế.

Nó đã thuyết phục được Dung gia, may mà tôi đã ngăn cản kịp thời, nếu không...!"

" Tôi phải làm gì?"

Viện trưởng vốn không định nói chuyện này cho Thu Phong Ảnh, nhưng chợt nghĩ đến cô cũng không đơn giản, muốn hỏi ý kiến của cô.

" Chờ một chút.

" Không biết từ lúc nào một đồng xu xanh sẫm hiện ra trên tay Thu Phong Ảnh, cô tung đồng xu lên, bói thử xem 001 có nguy hiểm không.

Chính diện là nguy hiểm.

Phản diện là an toàn.

Đồng xu lăn tròn trên không, cuối cùng trở lại bàn tay Thu Phong Ảnh.

Chính diện.

" 001...!"

" Cảnh báo cảnh báo cảnh báo! Bệnh nhân 001 trốn ra khỏi 125! Thông báo toàn Đông khu 9! "

" Cảnh báo cảnh báo cảnh báo! Bệnh nhân 001 trốn ra khỏi 125!..."

Chuông cảnh báo vang lên inh ỏi 5 lần, sau đó Thẩm viện trưởng và Thu Phong Ảnh đều im lặng.

" Nó trốn thoát rồi...!"

Viện tâm thần 125 không chỉ là một hòn đảo nhân tạo, vùng biển xung quanh cũng thuộc về 125, chuông vang lên tức là 001 đã rời xa vùng biển thuộc 125.

Sau một khoảng thời gian, Thu Phong Ảnh hít sâu một hơi: " Ninh Hạ, Ninh Hi còn tốt chứ?"

" Họ rất ngoan...!003 cũng dần dần khỏi bệnh, sau khi 009 vào viện thì 006 vỏ quýt dài có móng tay nhọn, cậu ta bị chỉnh đến mức sắp bình thường rồi.

"

"...".

" Tôi muốn nghỉ hưu.

"

Để lại một câu rầu rĩ, Thẩm Đức cúp điện thoại.

Thu bệ hạ đoán rằng Đại nội tổng quản chuẩn bị về gia tộc, gọi người của mình đi tìm 001.

Thu Phong Ảnh cũng rầu rĩ, còn chưa gặp nữ nhi làm lòng cô không an tâm, lại gọi cho Thẩm Đức.

Thẩm Đức không nghe.

Lại lại gọi.

Không nghe.

Lại lại lại gọi.

Không nghe không nghe!

Lại lại lại lại gọi.

Kéo vào danh sách đen!

" Đại nội tổng quản! Trẫm nhớ kỹ ngươi rồi!"

Thu Phong Ảnh tức giận vứt điện thoại xuống đất, may mắn màn hình được chế tạo từ vật liệu kiên cố, va chạm với sàn gạch cũng vững vàng bảo bệ bản thân.

Có thể là tiếng la của cô quá lớn, khiến cả gia sư và Thẩm Thần Tinh đang học hành ở tầng dưới đều nghe thấy động tĩnh.

Thẩm Thần Tinh liền mượn cơ hội này chạy lên lầu, rời xa sách vở và ống nghiệm trên bàn.

Hóa học thật đáng sợ! Nhân loại tạo ra hóa học thật đáng sợ!.