Bị Thu Phong Ảnh đánh một lần làm Tưởng Lĩnh thành thật được vài ngày, thực ra gã cũng có chút ý muốn thuê người trả thù, nhưng mỗi lúc gã lên chút ý tưởng thì luôn trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Thu Phong Ảnh.

Tưởng Lĩnh:...

Tưởng Lĩnh bị dọa thành chim cút, không dám làm ra động tác gì.

Quan trọng là Tưởng Lĩnh đã tìm người nhưng không tra ra bối cảnh của Thu Phong Ảnh, điều này làm người trong đại gia tộc - Tưởng Lĩnh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mặc dù ngày thường gã kheo khoang muốn chết, nhưng bản thân hân rõ ràng Tưởng gia không phải gia tộc lớn gì, lỡ đụng phải kẻ nào không thể đụng...

Nhưng ở đoàn làm phim quá nhàm chán, diễn kịch diễn kịch, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của nhân viên đoàn phim, bị đạo diễn mắng...!Được rồi, tóm lại không hái được hoa hồng có độc còn không thể hái bách hợp thanh thuần sao?

Tưởng Lĩnh nhìn Tưởng Lan, bắt đầu vươn móng vuốt tội ác.

Tặng hoa, tặng quà, đưa đón, dỗ ngọt, săn sóc,...

Ánh mắt Tưởng Lan càng lúc càng sáng, cũng càng lúc càng thân thiếu với gã hơn.

Tưởng Lĩnh tự hào cực kỳ, hôm nay quay phim muộn, quyết định lái xe đưa người đi đến địa điểm lãng mạn để hẹn hò.

Đó là Cao Ốc Hoa Hồng - Người dân Lan An có một sự thiên vị đặc biệt, đặc biệt và đặc biệt với hoa hồng, thậm chí hai chữ "Hoa Hồng" bị cấm tùy tiện sử dụng, vì vậy có thể thấy kiến trúc được mang tên "Cao Ốc Hoa Hồng" này có địa vị không thấp.

Quả là vậy, Cao Ốc Hoa Hồng là một trong 9 kiến trúc nổi tiếng nhất Khu 36.

Kiến trúc này được xây dựng như một bông hoa đang độ nở rộ, về đêm còn lên đèn đỏ sẫm, nhìn từ trên cao chẳng khác nào bông hồng mỹ miều rực rỡ nhất.

Dù sao cũng là người của Tưởng gia, Tưởng Lĩnh đưa người lên tầng cao nhất, còn cho đàn em ở nơi xa thả pháo hoa.

" Lan, Lan Lan.

Tôi có chuyện muốn nói với em." Tưởng Lĩnh ngày thường là cao thủ tình trường, nhưng lúc này quan sát gò má của thiếu nữ bên cạnh mà có chút khẩn trương

" Được...!" Tưởng Lan hình như đã đoán được gì đó, gò má bị ánh sánh của Cao Ốc Hoa Hồng nhuộm ra một màu đỏ mê người.

" Lan Lan.

Làm người yêu của tôi, được chứ?" Lời này đã từng nói qua bao nhiêu lần, với bao nhiêu cô gái, nhưng lúc này Tưởng Lĩnh cảm thấy đây là lời tỏ tình chân thành nhất mình từng nói.

Vì quỳ một gối, gã chỉ có thể ngẩng đầu cẩn thận quan sát góc nghiêng Tưởng Lan, nơi xa pháo hoa dâng lên, phản chiếu trong mắt thiếu nữ, lấp lánh rộn ràng như lòng của Tưởng Lĩnh.

" Thật xin lỗi, anh Tưởng.

Bấy lâu nay em thân thiết chỉ là vì quà tặng thôi.

"

Tưởng Lĩnh nghe được thiếu nữ ngây thơ đơn thuần nói, trong mắt cô là sự chân thành, giống như niềm vui mỗi khi nhận quà của gã.

Tưởng Lĩnh thất tình.

Bông hoa bách hợp thích tiền không thích người.

...

Hôm nay mọi người trong đoàn phim Diên Ninh đều cảm nhận được khác thường.

Mọi người cẩn thận liếc nhìn Tưởng Lĩnh sa sút nơi góc tường, thầm nghi chẳng lẽ Tưởng gia phá sản rồi?

" Trạng thái hôm nay của cậu rất tốt, nào nào Tiểu Ân, an bài mấy phân cảnh 519, 348, 702,...!" Đạo diễn Triệu không chút EQ, thấy vẻ mặt đưa đám của Tưởng Lĩnh thì vui thay.

Tưởng Lĩnh bị nhân viên hóa trang thành một cún nhà có tang, quần áo xộc xệch, gương mặt xám xịt, hốc mắt đầy tia máu vì thức đêm và uống rượu, chật vật cực kỳ.

Tưởng Lĩnh:...

Tưởng Lĩnh hít sâu một hơi, cảm thấy không còn động lực sống tiếp.

Đạo diễn Triệu thấy vậy càng hài lòng: " Chính là như vậy chính là như vậy! Tiểu Lĩnh cuối cùng cậu cũng tìm được trạng thái của nhân vật rồi! "

Tưởng Lĩnh:...

Nhân viên hậu cần sắp xếp đạo cụ, Tưởng Lĩnh cũng như con rối quỳ xuống bên quan tài, vẻ mặt đưa đám.

" Không đúng, nam chính biết cha mình là bị hoàng đế sợ "công cao trấn chủ" nên mưu hại.

Ngoại trừ bi thương thì phải phẫn hận, cái loại tức giận muốn lật thế giới ấy." Triệu đạo diễn thấy vẻ mặt đó thì lắc đầu.

Tưởng Lĩnh:...

Tưởng Lĩnh theo bản năng nhìn qua Tưởng Lan.

Tiểu hoa đán lúc này đang thảo luận kịch bản cùng Thu Phong Ảnh, không biết nói đến chỗ nào mà tươi cười vui vẻ.

Tưởng Lĩnh:...!Rất tốt! Tìm được trạng thái!

Vẻ mặt Tưởng Lĩnh trở nên u ám, nắm đấm siết chặt.

Người đến phúng viếng Trấn quốc đại tướng quân đến đi không dứt, tuy nói lão "nối dõi cho giặc" nhưng hoàng đế niệm tình cũ, cho người thăm hỏi, cũng tước tước vị và binh quyền, không làm gì nam chính.

Nam chính quỳ bên quan tài, nhìn từng gương mặt giả nhân giả nghĩa mà cười lạnh, sau đó cúi đầu giấu đi sự tức giận trong mắt.

" Qua! "

" Tiểu Lĩnh hôm nay kỹ thuật diễn xuất bùng nổ.

Tiếp tục giữ vững trạng thái!" Tưởng Lĩnh diễn quá đạt, biên kịch Tô cũng phải vỗ tay khen ngợi.

Tưởng Lĩnh:...

Nắm đấm càng siết chặt.

Sau khi nghỉ ngơi vài phút, giọng của đạo diễn Triệu lại vang lên.

" Phân cảnh 348.

"

" Action!"

Thu Phong Ảnh đang ngồi trước ống kính ngẩng đầu, ánh mắt lập tức tràn đầy yêu thích và nuông chiều nhìn người bên cạnh, ngay cả giọng nói cũng ẩn chứa sự sủng ái cưng nựng.

" Có chuyện gì khiến tiểu quận chúa của chúng ta buồn lòng? Có thể nói cho tỷ nghe không? "

Hiển nhiên xưng hô "tiểu quận chúa" giống lúc chưa vào cung khiến cô gái ngồi đối diện thả lỏng, cô ấy mím môi, nhìn ánh mắt cổ vũ của Đình Liên trong lòng bao nhiêu ủy khuất đều dâng lên.

" Liên Liên tỷ, hức, bọn nô tỳ đó dám ăn hiếp muội...!Hức, thức ăn đều là mấy thứ người khác chọn qua, quần áo đều là mấy loại kém nhất...!"

Tiểu quận chúa lớn từng này, cha mẹ nâng như nâng trứng, ở nhà giương oai diễu võ quen rồi, làm sao chịu được mấy ánh mắt và hành động của bọn nô tỳ thấp kém đó?

" Sao đám nô tỳ kia dám?! Muội là Mặc Nam quận chúa do hoàng thượng thân phong, cha muội là Mặc Nam hầu lừng lẫy một phương! " Đình Liên lập tức kích động lên, như thể không dám tưởng tượng một nô tỳ dám khi dễ một quận chúa cao quý ngàn vàng.

Mà điều này chọc phải lòng tự trọng của tiểu quận chúa.

Đúng vậy, chỉ là tiện tì! Bọn họ làm sao dám?! Ta là Mặc Nam quận chúa, là phi tử của hoàng thượng!.