Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Ánh mắt Bùi Cảnh rơi vào người cô bé, làn da cô bé nõn nà, quần áo mộc mạc, nhưng điều đáng chú ý là đôi mắt đen thui không có tròng trắng của cô bé, thoạt nhìn đã thấy khiếp sợ. Tay cô bé túm chặt góc áo của ông mình, trông có vẻ sợ người lạ.

Bùi Cảnh suy nghĩ, cười hỏi: “Đây là cháu gái của ông à?”

Trưởng thôn nghiêm mặt: “Có thôi không, nếu cậu không đi, tôi gọi người đến đuổi thì đừng trách!”

Bùi Cảnh ngồi xổm, đối mặt với cô bé ấy. Cô bé gặp người lạ, lập tức lui về sau.

Thiếu niên mỉm cười, tuấn tú vô song: “Anh có màu gì trong mắt em thế? Đen, hay trắng?”

Trưởng thôn tức giận trợn trắng mắt, vội vàng kéo cháu gái mình lại, gõ cây gậy xuống đất rồi quay về sau rống lên: “Người trong thôn chết đâu hết rồi, không thấy chúng ta đang bị người ngoài bắt nạt à? Còn không mau đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”

Bùi Cảnh chậm rãi đứng lên, mỉm cười: “Đừng mà, ông à, sao lại nóng nảy vậy chứ, chỉ là cháu thấy cháu gái của ông quá đáng thương nên muốn giúp đỡ em ấy thôi.” Ánh mắt mang ý cười của y nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô bé: “Trong thế giới của em hẳn là chỉ một màu đen nhỉ.”

Cô bé đứng sau lưng ông mình, ló đầu ra, khẽ lên tiếng lúc ông mình đang tức điên người, nói rất khẽ: “Là màu đen ạ.” Giọng nói của cô bé thỏ thẻ, mềm mại, đượm sự trong sáng của trẻ con, êm tai cực kỳ.

Bùi Cảnh dịu dàng mỉm cười với cô bé.

Một bụng lửa giận của trưởng thôn chỉ bởi câu nói ấy mà bỗng nhiên bốc hơi, ông trừng lớn mắt, chợt quay người, khó tin hỏi lại: “A Như, con nói chuyện rồi đấy à?”

Cô bé gọi A Như nhoẻn miệng cười với ông mình.

Trưởng thôn lại quay đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn Bùi Cảnh.

Thiếu niên cười lên, vô cùng rạng rỡ.

“Cháu có thể trị hết bệnh cho cháu gái của ông, nhưng có một điều kiện.”

Trong một buổi chiều trời trong gió nhẹ, thôn Trạng Nguyên nghênh đón một ôn thần ngồi chồm hổm.

Phải ở đây vài ngày, dĩ nhiên không thể đều dồn hết tất cả vào trong nhà một người được, trưởng thôn sắp xếp chỗ dừng chân cho những người khác, còn Bùi Cảnh thì nán lại nhà ông. Nhà trưởng thôn hơi khuất, ở sâu tít trong sơn lâm, rừng sâu ẩm thấp lạnh lẽo, cơ man nào là trùng độc, tiếng chim ngắt quãng.

Đương nhiên Bùi Cảnh sẽ không nhàn rỗi buồn tẻ trên đường, y hỏi về cháu gái của trưởng thôn: “Mắt của em ấy bị gì vậy?”

Trưởng thôn cầm gậy chống đập vào đám cỏ hai bên đường, doạ hết rắn đang ẩn nấp, trả lời: “Nó không nghe lời, đáng đời tự làm tự chịu.”

A Như chép miệng.

Bùi Cảnh cúi đầu, nghiêm túc nhìn đôi mắt của cô bé, cười nói: “Tự mình làm mà có thể biến thành như vậy cơ à? Đứa cháu gái này của ông là yêu quái hay sao.”

Rõ ràng trưởng thôn không muốn lắm lời với vấn đề này: “Cậu chữa khỏi cho con bé là được rồi, quan tâm nhiều thế làm gì.”

Bùi Cảnh: “Lão già, trong số những người cháu từng gặp thì ông là người cầu xin người khác mà gắt gỏng nhất đấy.”

Trưởng thôn: “…”

Cũng may Bùi Cảnh đến đây vốn là có toan tính khác, cho nên tính tình cũng vẫn rất dễ chịu, tiếp tục hỏi: “Vì sao lúc đầu ông lại ngăn cản không cho chúng cháu đi vào như thế, giờ cháu vào được rồi, nhìn khắp nơi cũng có gì đặc biệt đâu?”

Thôn trưởng cáu kỉnh cố gắng không cáu kỉnh, buồn bực đáp: “Các người đến không đúng lúc chứ sao, mấy ngày nữa là ngày cầu phúc.”

“Ngày cầu phúc á?”

“Ừ, thời gian tế bái Văn Khúc Tinh, nhà nào cũng giết gà mổ trâu để cầu phúc cho kỳ thi năm sau của con cái nhà mình.”

Bùi Cảnh: “Ấy, đây là sự kiện hết sức tốt lành mà, không phải càng nhiều người thì càng náo nhiệt à?”

Trưởng thôn trừng mắt lườm y: “Hằng năm Văn Khúc Tinh sẽ chỉ chọn lựa ba bốn người chúc phúc thôi, dựa vào cái gì phải dâng cơ hội này cho người ngoài chứ?”

Bùi Cảnh giả như rất khiếp sợ: “Chúc phúc? Văn Khúc Tinh này của các ông sẽ hiển linh thật luôn.”

Trưởng thôn mập mờ suy đoán: “Dù sao đã nói là không phải việc của cậu, cậu đừng rục rịch lăm le ý đồ gì xấu xa.”

Bùi Cảnh khéo léo đáp: “À được, thật ra cháu chỉ vào thăm chút thôi, trong nhà cũng không có ai muốn thi cử đâu mà.”

Dứt lời, y cảm thấy có tầm mắt truyền đến, cúi đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh của cô bé.

Bùi Cảnh nở nụ cười.

Cô bé lộ vẻ mặt hơi ngờ vực.

Trưởng thôn “hừ” một tiếng, lúc này mới đưa y về nhà. Nhà trưởng thôn dựa vào một gốc cây dong lớn, nhà gỗ hai tầng, cầu thang quấn quanh thân cây. Còn chưa đến nơi, Bùi Cảnh đã thấy một người ngồi xổm trước phòng. Là một thiếu niên mười lăm mười sáu, đang cầm gậy gỗ xoa bùn trên đất chơi. Thiếu niên nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, bộ dáng khôi ngô tuấn tú, chỉ là nhìn hơi ngốc nghếch.

Ngay lúc cậu mở miệng nói chuyện, Bùi Cảnh cũng chắc như đinh đóng cột với nhận xét của mình.

“Ông nội, em gái, hai người về rồi.”

Chất giọng khờ khạo, ngữ điệu chậm rãi.

Trưởng thôn im lặng nhìn trời, rồi cầm gậy chống đánh vào tay cậu: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, sao còn nghịch bùn nữa!”

Cú đánh này rất mạnh, mu bàn tay của thiếu niên nháy mắt xuất hiện vết đỏ bừng.

Thiếu niên bị đánh đau điếng trốn ra sau lưng em gái mình, tủi thân rấm rứt: “Ông nội, đau, đau.”

A Như ngẩn người, quay đầu, con người nhìn lên khuôn mặt anh trai mình thật lâu.

Sau đó cô bé nhanh chóng gục đầu xuống, bảo vệ anh trai ở sau lưng mình, không nói lời nào.

Trưởng thôn bực mình, lắc lắc đầu, cũng không nói chuyện, dẫn Bùi Cảnh đi vào trong: “Nếu ngươi có năng lực thì cũng trị nốt bệnh cho thằng cháu này của ta luôn đi.”

Bùi Cảnh vào nhà trước, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn về phía sau một cái, cô bé chín tuổi, cậu trai mười sáu, rõ ràng là anh trai em gái mà lại sống với nhau như chị gái em trai. Cô bé cúi đầu, nhẹ nhàng thổi vết thương cho cậu trai, lông mi rủ xuống vừa ngoan ngoãn vừa yên lòng. Cậu trai khụt khịt mũi, cả khuôn mặt co rúm lại.

Châm đèn lên, trưởng thôn lấy hai cái bánh bao nguội ngắt từ trên bếp lò xuống, đặt trên đĩa, rồi ngồi trước bàn, chậm rãi mở lời: “Cũng là nghiệp chướng, một đứa mù, một đứa ngu.”

Bùi Cảnh nói: “Cháu thấy cháu gái của ông cũng rất hiểu chuyện, mới nhỏ vậy mà đã biết chăm sóc anh trai.”

Tay cầm đũa của trưởng thôn run một cái, sau đó thở một hơi dài thườn thượt, nụ cười cũng lẫn vài phần đắng chát: “Có thể không chăm sóc tử tế được à, anh trai của con bé bị chính nó hại đấy.”

Bùi Cảnh lặng yên, chờ ông nói tiếp.

“Một sự kiện thiêng liêng được thần tiên chúc phúc như vậy, quy củ bao năm qua đều không cho phép người đến gần, người vi phạm phải bị trừng phạt. Tôi nói với con bé, anh nó được Văn Khúc Tinh chọn trúng, đang tiếp nhận làm phép ngay trong miếu, con bé lại không nghe, khóc không ngừng, nửa đêm còn thừa dịp chúng tôi không chú ý, lén lút lẻn ra ngoài.”

Ông lão ực một hớp rượu, vẻ mặt có mấy phần mỏi mệt.

“Đó là quy củ mà. Phá hoại quy củ, tất cả đều xong rồi. Chắc chắn con bé nhìn thấy thứ gì không nên nhìn trong miếu, cho nên thần linh tước đi mắt của nó, liên luỵ cả anh trai mình biến thành đồ đần.”

Bùi Cảnh thầm cảm thấy buồn cười, còn thần linh, có thần linh tà tính vậy à? Chỉ là hai anh em nhà này cũng đáng thương thật.

Trưởng thôn lấy đũa kẹp đậu phộng, mặt không cảm xúc nhai trệu trạo: “Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nhưng rốt cuộc vẫn là cháu gái ruột của mình, còn làm sao được nữa. Từ đó về sau, A Như giống như biến thành người khác vậy, trước đó là một cô nhóc hoạt bát thích cười, giờ gặp ai cũng không hé một câu.”

Bùi Cảnh nói: “Nếu ông tin ta thì để cháu ở một mình với em ấy một lúc.”

Trưởng thôn dùng đũa gảy mấy viên đậu phộng còn sót lại trong đĩa: “Đi thôi, cậu là người sống duy nhất tôi thấy con bé không sợ. Con bé đó thích cậu, cậu đi tâm sự với con bé đi.”

Ngày Bùi Cảnh trò chuyện tử tế với A Như là sáng sớm ngày thứ hai. Y cũng không biết nên nói gì với con nít, dứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề: “Em còn nhớ được miếu Trạng Nguyên đã xảy ra chuyện gì vào đêm hôm đó không?”

Trong tay A Như còn cầm cốc nước, nhìn thoáng qua phía sau y, rồi lắc đầu, đi lướt qua Bùi Cảnh.

Phía sau Bùi Cảnh là anh trai vừa tỉnh ngủ của A Như.

Anh trai của A Như có phần đáng thương, kêu: “Anh đói.”

A Như nghiêm túc trả lời: “Có thể ăn cơm ngay rồi đây.”

Anh trai của A Như mếu máo: “Bây giờ anh rất đói.”

A Như bảo: “Đợi thêm chút nữa nhé.”

Trưởng thôn khiêng cuốc, tay cầm về mấy món ăn.

Bùi Cảnh nhìn bóng lưng hai đứa trẻ rời đi, nói: “Quan hệ của hai đứa tốt thật.”

Trưởng thôn lơ đễnh: “Cùng một bụng mẹ sinh ra, quan hệ có thể không tốt à. Từ nhỏ hai đứa nó như cùng đập một trái tim vậy.”

Bùi Cảnh: “Thần giao cách cảm à?”

Trưởng thôn nhíu mày: “Là ý đó đó.”

Đi vào thôn Trạng Nguyên đương nhiên phải đi bái lạy miếu Trạng Nguyên. Mấy ngày nay miếu Trạng Nguyên lại càng náo nhiệt, con đường nhỏ giữa sơn cốc sắp bị người giẫm cho bằng phẳng luôn rồi.

Bùi Cảnh không tìm được Sở Quân Dự, đi xem với Ngu Thanh Liên trước.

Đại tiểu thư Ngu Thanh Liên được nuông chiều từ bé, ở hoàn cảnh này không thể ngủ được, hôm qua dứt khoát ẩn mình nhìn hết từng nhà trong lành, chỉ là vẫn không tìm được chỗ mà Tịch Vô Đoan nhắc đến.

“Một gian phòng, một cái sân, một cái vại, nhà nào cũng bài trí như này, có phải hắn đang đùa ta không thế.”

Bùi Cảnh nói: “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia Thư Diêm vừa vào bí cảnh là ta cảm nhận được hơi thở của nó ngay tức khắc. Nhưng ta ngủ cả đêm ở thôn Trạng Nguyên rồi, nửa điểm không đàng hoàng cũng không phát hiện được.”

Ngu Thanh Liên quấn lọn tóc bên tai, chậm rãi nói: “Hôm qua ta dùng thuật Nhiếp Hồn bẫy một người, nghe được chút tin tức. Cả đám người trong thôn làng này đều tin Văn Khúc Tinh điên cuồng, cứ mỗi ba năm là phải cử hành hoạt động cầu phúc một lần, chuẩn bị cho khoa khảo nhân gian. Mà cầu phúc cũng quái lạ, đeo mặt nạ đi một vòng quanh tượng thần trong miếu, người nhận được thần chiếu cố sẽ nghe được giọng nói của thần.”

Bùi Cảnh: “Hay đấy. Ta hoài nghi thần tiên của nhân gian không cùng một thứ với thần tiên mà tu sĩ chúng ta nhắc đến.”

Ngu Thanh Liên mỉm cười, lại nói: “Thần tiên mà chúng ta nhắc đến là người sau khi phi thăng có năng lực huỷ trời diệt đất, bất tử bất diệt. Mà thần tiên mà bọn họ thờ phụng, đều là thể loại không có việc làm, sẽ chỉ phù hộ cho bọn họ.”

Bùi Cảnh liếc mắt ra sau, cảnh cáo nàng: “Muội nhỏ tiếng chút.”

Ngu Thanh Liên cúi đầu cười một tiếng.

Miếu Trạng Nguyên chưa từng được tân trang, vẫn luôn là cái dạng nghèo túng ban đầu ấy. Bảng hiệu thiếu một góc, vách tường cũng tróc sơn hồng, bậc thang lại càng vô số vết nứt. Sơn cốc nặng âm khí, miếu Trạng Nguyên nhìn từ xa cũng rất đột ngột. Dù sao một toà miếu cũ nát kỳ dị vô cớ xuất hiện giữa khe núi rừng sâu thăm thẳm như này rất khó mà khiến người không nghĩ nhiều.

Mà các thôn dân sau khi nghĩ nhiều thì cho ra kết luận, chính là — đây là thần tiên dựng lên.

Đúng là đáng yêu.

Trên đường hai người đi, vừa khéo có một bác gái đồng hành, bác gái rất niềm nở bắt chuyện với bọn họ: “Tôi thấy hai cô cậu lạ mặt, hẳn là mấy đứa nhóc mới vào hôm qua nhỉ.”

Bùi Cảnh ngượng ngùng mỉm cười.

Bác gái nói: “Cô cậu cũng đừng trách trưởng thôn, không phải lão ấy ép các người ra ngoài, mà là trước kia cũng có người đến đúng lúc này, gặp phải ngày cầu phúc của chúng tôi. Nhưng mà bọn họ nôn nôn nóng nóng không hiểu quy củ, làm hại Văn Khúc Tinh không vui vẻ, cuối cùng đến một người cũng không được chọn. Một năm ấy, không ai trong thôn thi đỗ.”

Bùi Cảnh gãi đầu: “Ta nghe trưởng thôn nói, Văn Khúc Tinh sẽ chọn người có duyên, người có duyên này có thể là loại người ngoài như chúng ta không?”

Bác gái là người tốt tính, mỉm cười: “Tôi đây biết sao được, trước kia cũng không có tiền lệ này.”

Sắp đến miếu Trạng Nguyên.

Bác gái vui mừng nhướng mày: “Nếu các cô cậu đến lần đầu tiên, vậy đợi lát nữa có thể sẽ giật mình đó, bởi vì vị Văn Khúc Tinh trong miếu của chúng ta áy, dáng dấp anh tuấn cực kỳ.”

Ngu Thanh Liên bật cười.

Bùi Cảnh giả như kinh ngạc: “Anh tuấn cỡ nào?”

Bác gái nói: “Các cô cậu gặp là biết.”

Vào miếu Trạng Nguyên. Cửa sổ mái hiên nghèo túng, hương khói nặng nề. Tia sáng ảm đạm, từ một góc của sơn cốc chiếu vào chính giữa. Không phải tượng thần, là một pho tượng, đứng trên bệ thần. Một thanh niên bộ dáng thư sinh, một tay cầm sách một tay cầm bút, đầu đội khăn chít đầu, quần áo mộc mạc, biểu cảm biến ảo khó lường trong luồng ánh sáng. Mà trong miếu đã có không ít người quỳ trên đệm hương bồ.

Bùi Cảnh và Ngu Thanh Liên đứng ở cồng. Pho tượng không chút hơi thở của con người, âm u lạnh lẽo, ẩm ướt tựa như loài sâu bọ sinh sôi giữa lớp rêu trơn trượt.

Bùi Cảnh mỉm cười, nói với Ngu Thanh Liên: “Ta thấy, bái hắn còn không bằng bái ta.”

Ngu Thanh Liên trừng mắt: “Bái đồ mù chữ làm gì.”

Bùi Cảnh bước lên phía trước: “Muội chọc cười ta đấy à, thử nghĩ lại xem mình đã nói chuyện với tài tử số một của viện Kinh Thiên ra sao.”

Pho tượng ẩm thấp lạnh lẽo.

Nhưng thứ càng khiến cho Bùi Cảnh cảm thấy hào hứng chính là thế giới dưới đáy pho tượng.

Rất náo nhiệt.