Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Đệ nhất Vân Tiêu, Trường Cực Phong.
Bùi Cảnh xuất quan, phát hiện hoa đào ngoài động phủ đã nở hết sạch.
Nhuỵ hoa hồng phấn, lá xanh giao nhau, một con hoàng oanh không biết đã đậu từ lúc nào, ngủ gà ngủ gật mà mỏ chim vẫn không chịu hạ xuống.
Bùi Cảnh trông thấy thì buồn cười, giơ tay chọc tỉnh nó.
Hoàng oanh giật nảy mình, suýt chút nữa trượt khỏi cành đào, may mà kịp nhận ra mình bay được, kinh hồn bạt vía vỗ cánh đậu trên vai Bùi Cảnh sợ hãi không thôi. Nó căng tròng mắt, cực kỳ ai oán liếc xéo y nhưng vẫn hết sức kính nghiệp lắc mình làm rớt một tờ giấy nhỏ khỏi cánh, ánh bạc nhàn nhạt toả ra, sau đó lơ lửng rồi chiếu một hàng chữ lên dưới trời nắng.
― Là lời sư tôn để lại cho y.
Bùi Cảnh xem hết với vẻ suy tư, sau đó bắt lấy hoàng oanh, như cười như không: “Sư tôn đi rèn luyện, muốn ta làm Chưởng môn lâm thời? Tín nhiệm ta như vậy hử?”
Hoàng oanh căm phẫn, ngọ nguậy muốn bay.
Bùi Cảnh cũng không tiếp tục giữ, buông nó ra: “Khi nào rảnh thì hầm mi lên ăn, lần nào truyền tin cũng chẳng được thứ gì nên hồn.”
Hoàng oanh trốn mất dạng, trước khi bay xa còn không quên lên án lườm nguýt y.
Bùi Cảnh phì cười, cành cây đầu xuân vẫn còn phủ một lớp băng mỏng. Nơi tà áo y lướt qua, tuyết bay theo gió, hào hoa ngút ngàn. Gió lay cánh hoa rì rào, có bông tuyết mắc vào lọn tóc Bùi Cảnh, ngưng kết không tan.
Trần Hư ngự kiếm phi đến, vừa đặt chân xuống Trường Cực Phong thì trông thấy hình ảnh này.
Bùi Ngự Chi như bước ra từ dưới tán hoa đào, trâm xưa cài trên đầu đen nhánh, áo trắng như tuyết, trông đến là đáng ghét từ trong ra ngoài.
Trần Hư run rẩy khoé miệng, đối với Bùi Ngự Chi, người không hiểu y thì ca ngợi tận trời, đã biết vài phần bản chất còn nghe được những lời này, chỉ hận không thể tự chọc mù hai mắt.
Bùi Cảnh mỉm cười: “Nghĩa khí thật đó người anh em, tới nhanh như vậy, đừng nói là đệ ở ngoài cửa núi chờ ta mấy năm liền đó chứ?”
Trần Hư trừng mắt: “Huynh đứng đắn lên xem nào, hôm nay là ngày tông môn tuyển chọn đệ tử, đừng có bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ đấy nữa!”
Kiếm Lăng Trần xuất vỏ kêu một tiếng trong trẻo rồi xẹt ngang không trung. Bùi Cảnh nhảy lên, áo trắng sột soạt, quay đầu ngờ vực, hỏi: “Từ khi nào mà tông môn tuyển chọn đệ tử lại muốn chúng ta tham gia?”
Trần Hư ngự kiếm song song với y, trả lời: “Chưởng môn sửa lại quy chế tuyển chọn năm nay rồi, dự định chọn thêm mười người trong số hai trăm kẻ kia đưa thẳng vào nội phong, mà mười người này giao cho chúng ta quyết định.”
Bùi Cảnh cười nhạo: “Hay đấy, phỏng chừng trận tỷ thí vừa rồi không có người nào ở ngoại phong chen chân vào bên trong được nên đã chọc giận sư tôn rồi. Ta nói chứ, rõ là trưởng lão ở nội phong cố tình gây sự, bản thân mình trăm tuổi mới Trúc Cơ lại đi bắt nạt đám nhãi con mười mấy hai mươi tuổi lên trời xuống đất. Nếu đã có năng lực như thế, việc gì còn phải xin làm đồ đệ dưới tay mấy lão ấy nữa.”
Trần Hư nghe xong lời này, đảo mắt xem thường: “Được rồi, Chưởng môn có thể bị chuyện này chọc điên à? Trừ lúc Bùi Ngự Chi huynh làm vài trò đồi bại vô sỉ, ta chưa từng trông thấy Chưởng môn tức giận lần nào đâu.”
Y không làm ra việc gì quá khốn nạn, nhưng cái chuyện biến tông sư tiên phong đạo cốt thành lão già nóng nảy dễ cáu kỉnh bực bội thì không thể chối cãi được.
Bùi Cảnh không muốn nhắc đến những chuyện xấu hổ đó, nói lảng đi: “Đây là thái độ mà đệ nên dùng để đối đãi với Chưởng môn lâm thời hả?”
Trần Hư khinh bỉ: “Để huynh làm Chưởng môn, Vân Tiêu còn không phải là xong đời.”
Bùi Cảnh tụ khí trên không, kết mưa thành từng hạt đập vào mặt Trần Hư.
“Vân Tiêu có xong hay không thì chưa bàn đến, ta chỉ biết bây giờ đệ không xong rồi.”
Trần Hư không kịp phòng bị để nước mưa táp vào mặt, thiếu chút nữa trật khỏi kiếm, tức muốn xì khói: “Bùi! Ngự! Chi!”
Không có Chưởng môn áp chế, tính cách chó điên của tên này càng được phát huy khiến người khác giận run!
Bùi Cảnh không để ý đến Trần Hư đang nổi trận lôi đình, mắt nhìn phía trước, nụ cười thản nhiên: “Chẳng qua vậy cũng tốt, đi xem những gương mặt mới nào.”
Trần Hư: “…”
Đệ tử đợt này mệnh phạm Thái Tuế phải không vậy?
Hai người ngự kiếm từ Trường Cực Phong đến cửa núi, dừng lại ở trước cầu treo. Năm đó tổ tiên khai sơn lập địa đã đặt quy định phải đi bộ qua, đầu cầu treo là một tảng đá, thuở sơ khai đã đứng đón khách nơi này, bên trên có đề
Nhất cử nhất động, không thẹn với lòng, lấy kiếm làm chứng, bên cạnh có ba vết khắc, lung tung loạn xạ, chói mắt cực kỳ.
Mỗi lần đi qua, Trần Hư lại thở dài một hơi, lắc đầu ngán ngẩm: “Huynh nhìn chuyện tốt của huynh đi.”
Bùi Cảnh nhìn theo ánh mắt của cậu, dừng lại trên tảng đá, hỏi: “Ta làm sao, chữ này viết không dễ nhìn à?”
Trần Hư: “Trên mặt đá vốn không nên có chữ, lúc trước tiên tổ lập khối đá này để cảnh cáo mọi người, cả trăm năm qua không một ai trong môn phái dám sờ vào. Còn huynh thì sao, Chưởng môn bảo huynh đến bảo thạch hối lỗi, kết quả mặt đá bị huynh khắc thành hoa! Cũng may Vân Tiêu chân nhân đã vũ hoá, bằng không ngóc đầu dậy bóp chết huynh còn được.”
Bùi Cảnh chỉ nói: “Đệ không biết thì đừng nói bừa.”
Y nâng kiếm Lăng Trần, vạch một đường từ trên xuống dưới tảng đá ngay trước mặt Trần Hư làm cậu hoảng hồn: “Huynh làm gì đấy!”
Bùi Cảnh rút kiếm về, hất cằm: “Tự mình nhìn đi.”
Chỉ thấy vết tích lờ mờ mà kiếm Lăng Trần rạch ra nhanh chóng bị luồng ánh sáng dịu nhẹ làm cho tiêu mòn.
Trần Hư ngây ngốc, vẻ mặt cứng đờ: “Đây là…?”
Bùi Cảnh nói: “Tảng đá này cất giấu linh thức của Vân Tiêu tiền bối, đâu phải cứ muốn là khắc được đâu? Ngày trước sư tôn phạt ta đến bảo thạch hối lỗi, thật ra là muốn để ta ngộ đạo một phen. Trong mộng cảnh có cơ hội gặp mặt Vân Tiêu tiền bối một lần, sở dĩ ta khắc chữ trên đây là do tiền bối nhờ vả.”
Trần Hư: “Huynh thế mà gặp được loại kỳ ngộ này.”
Bùi Cảnh tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, ngón tay nâng tảng đá lên, cười nhạo: “Đệ cho rằng thiên tài thế giới chỉ suy nghĩ nông cạn như đệ đấy?”
Trần Hư: “… Ừ rồi.”
Nhất cử nhất động, không thẹn với lòng, lấy kiếm làm chứng.
Mấy chữ này là môn huấn của Vân Tiêu, cũng là kỳ vọng của tiền bối. Bùi Cảnh cụp mắt, đầu ngón tay vừa nhiễm chút hơi lạnh đã được một tầng ánh sáng nhẹ nhàng bọc lấy. Y nhoẻn miệng cười, đánh cược với Vân Tiêu chân nhân trong mộng cảnh chẳng bao lâu đã thực hiện được. Đệ nhất Vấn Thiên, đứng đầu thiên hạ, cũng xem như không phụ kỳ vọng của ngài.
Chỉ nguyện linh hồn tiên tổ vĩnh viễn ngụ tại khối đá nghênh tiếp trước cầu treo đây.
Vọng mãi non sông, Vân Tiêu rực rỡ.
…
Đại sảnh ngoại phong chật cứng người, đều là tuổi trẻ khí thịnh nổi danh nhất Vân Tiêu. Bùi Cảnh vừa đến đã khiến không ít người sáng mắt lên, đương nhiên càng thêm nhiều kẻ tối sầm mặt.
Bùi Cảnh luôn mang hình tượng cao ngạo lạnh lùng trước mặt người ngoài, áo trắng lướt qua cánh cửa bước về phía trước. Đứng giữa đám người, y trầm mặc không nói như một thanh kiếm phủ đầy tuyết, mũi kiếm sắc lạnh loé lên khiến mọi người hốt hoảng, không dám hé răng vọng nửa câu.
Kính Huyền Thủy lơ lửng phía trên đại điện, ghi lại rõ ràng từng hành vi cử chỉ của đệ tử tham dự tuyển chọn.
Lúc này cửa núi còn chưa mở, đám thiếu niên từ năm châu bốn bể vẫn còn đứng dưới chân núi trông ngóng chờ đợi, cảm thấy vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Bùi Cảnh thích thú quan sát, nghiêng đầu hỏi người phụ trách: “Đã kiểm tra linh căn chưa?”
Người phụ trách lần này là một nữ tu, tú sắc khả xan(1), duyên dáng dịu dàng, vui vẻ tiến lên từng bước, thưa: “Bẩm sư huynh, đã kiểm tra rồi, đợt này đúng là tư chất rất tốt, có vài song linh căn, còn được một người đơn linh căn nữa.”
(1) sắc đẹp thay được cho cơmBùi Cảnh nhướng mày: “Đơn linh căn?”
Nữ tu cười đáp: “Vâng, đơn linh căn hệ Thuỷ, tinh khiết vô cùng, nội phong có không ít trưởng lão còn đang âm thầm theo dõi nữa kìa.”
Trần Hư cũng hơi kinh ngạc: “Thế chẳng phải sẽ sớm đuổi kịp huynh à?”
Bùi Cảnh nói: “Còn xa lắm.”
Y phóng tầm mắt lên trên kính Huyền Thuỷ.
Kính Huyền Thuỷ hiển hiện những gương mặt ngây thơ non nớt, tràn ngập khát khao mong đợi.
Rốt cuộc cũng chờ được một tiếng hạc kêu, thổi bùng tất cả cảm xúc của các thiếu niên.
Chỉ thấy một tràng tiên hạc phá mây phi xuống, những kiếm tu áo choàng trắng xanh đứng đầu ngọn gió, đầu đội ngọc quan, thắt lưng giắt kiếm, cho dù là khí chất hay dáng người đều tiêu sái thanh tuyệt. Dẫn đầu là một nữ đệ tử, nàng nhảy xuống tiên hạc, váy thuỷ lam dập dờn như sóng, hào hoa vô tận.
Đám thiếu niên mở lớn miệng nhìn phong thái các sư huynh sư tỷ, mắt lấp lánh đong đầy ước ao.
Nữ tu đáp xuống đất, nở nụ cười: “Ta là người hướng dẫn các em, Đỗ Song Song, các em có thể gọi ta là Đỗ sư tỷ. Hôm nay đặt chân vào Vân Tiêu, về sau chính là đệ tử của Vân Tiêu, một vạn môn quy, ba ngàn giới luật đều phải thuộc nằm lòng, ngàn lần không thể phạm vào, đã rõ chưa?”
Đám thiếu niên phấn khởi đỏ bừng mặt, hăng hái hô to: “Rõ!”
“Tốt.”
Đỗ Song Song vừa ý gật đầu, tay khẽ vẫy, tiên hạc giữa trời nháy mắt giương cánh che lấp mặt trời, bay xuống dưới đậu trên mặt đất, cúi đầu chờ các thiếu niên.
Lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, căng thẳng không biết làm sao, cả buổi mới thận trọng nhón chân lên, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe tiếng huýt sáo, hạc trắng cất cánh, trời đất cuồng quay, sợ hãi kêu gào ầm ĩ. Hạc trắng dần dần vững vàng, mãi sau bọn chúng mới phát hiện rằng đã tới Vân Tiêu. Mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy thân mình lạc giữa biển mây, ánh vàng đằng đẵng, sông nước như tranh, đám thiếu niên há hốc miệng, tràn đầy khiếp sợ.
“Đây là Vân Tiêu á?”
“Đẹp quá đi thôi.”
Đỗ Song Song dẫn đám thiếu niên tới trước cầu treo, nhảy khỏi lưng hạc trắng, thứ bọn chúng nhìn thấy là một cây cầu lơ lửng giữa mây mỏng mù sương. Phía dưới là trời cao muôn trượng, không ít người sợ tái mặt, run rẩy hỏi: “Đỗ, Đỗ sư tỷ, chúng em phải đi qua đó ạ?”
Đỗ Song Song cười đáp: “Đúng, cây cầu này là cửa ải đầu tiên của các em. Đi về phía trước, có thể sẽ nảy sinh ảo giác trên cầu, nhưng các em phải nhớ, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được tin tưởng. Giữ tâm kiên định, bước đến cuối đường.”
Sắc mặt các thiếu niên vẫn không dịu lại.
Cầu treo không có lan can, chỉ là những thanh gỗ ngắn hợp lại, hơi sơ sẩy chút thôi sẽ ngã xuống tan xương nát thịt. Nhưng bọn chúng đã khổ tận cam lai mới đi đến đây, sao có thể ngừng bước chỉ vì chút khó khăn này. Sau khi ổn định cảm xúc, mọi người kìm nén sợ hãi, gật đầu: “Đã rõ.”
Đỗ Song Song hài lòng, nói “Tốt. Từng người một lên đi.” Sau đó nàng lùi lại, nhường chỗ cho các thiếu niên.
Tầm mắt dán chặt từng cử động của bọn chúng.
Bên trong đại điện, Bùi Cảnh hỏi Trần Hư: “Trên cầu treo có ảo cảnh hả? Sao ta không biết?”
Trần Hư: “Chuyện huynh không biết còn nhiều lắm.”
Bùi Cảnh: “Đệ nói ta nghe thử xem.”
Trần Hư lơ đễnh: “Nói ảo cảnh thế, thật ra cũng chỉ là thủ thuật che mắt đánh lừa đệ tử Luyện Khí kỳ, chẳng qua là vài bộ xương khô, vài giọt mưa máu, vài núi thi hài, mấy thứ đồ chơi hơi doạ người mà thôi.”
Bùi Cảnh nghẹn họng, vẻ mặt hơi kỳ quái: “Ồ.”
Thứ đồ chơi hơi doạ người trong miệng Trần Hư đủ để trở thành giấc mộng cả đời nằm mơ cũng có thể toét miệng cười với đám thiếu niên chưa thấu sự đời. Bọn chúng vốn ôm tâm tư lo sợ bước lên cầu, mỗi một cử động đều nơm nớp hãi hùng, chỉ hận không thể nhắm nghiền hai mắt, một đường thẳng tắp đi qua.
Không ngờ đến, bối cảnh xung quanh biến hoá chỉ trong vòng một giây.
Trời xanh vời vợi nháy mắt biến thành màu máu âm u, từng giọt nước mưa tanh tưởi dày đặc rơi xuống.
Cơn mưa ấy cũng màu đỏ, đường dưới chân trở nên khó đi cực kỳ, vừa trơn vừa dính. Các thiếu niên kinh hãi không tưởng, âm thầm mặc niệm trong lòng rằng đây chỉ là giả, nhưng mưa máu táp vào mặt, ngứa ngáy vô cùng, ngứa tận xương tuỷ, bọn chúng không thể không vươn tay quẹt đi, tức khắc biến thành đau nhức toàn thân.
Mưa máu đầm đìa, tầm mắt các thiếu niên nhoè đi không nhìn rõ, chợt có trận gió quét qua mang theo gào khóc thê lương của oan hồn ác quỷ. Một bàn tay xanh xanh trắng trắng vươn lên từ mép cầu, muốn tóm lấy chân bọn chúng.
Giống như thân ở vực Tu La.
Phía trên cầu treo, rất nhiều thiếu niên lộ ra sợ hãi nguyên thuỷ nhất, thét chói tai, hoảng hốt trốn chạy. Chỉ là các thiếu niên càng sợ hãi, yêu ma quỷ quái xuất hiện càng nhiều, thậm chí còn đuổi theo chân bọn chúng.
Người đầu tiên luống cuống tay chân, rơi khỏi cầu treo trong cơn sợ hãi. Tiếng la hét kinh hoảng thét lên khi rơi xuống, Bùi Cảnh nghe thấy thật sự không đành lòng. Vân Tiêu sẽ không để ai bị thương, thiếu niên nọ sớm đã được đệ tử Vân Tiêu đợi một bên cứu lên, chỉ là đến khi bình an hạ xuống thì không kìm được mà bật khóc, bởi vì bản thân không còn tư cách nữa rồi.
Mỗi người phía trên cầu treo đều cảm thấy không yên lòng, cũng có người tâm tính tương đối kiên định, mặc cho mưa máu tới tấp, ác quỷ dây dưa vẫn không bị lay chuyển, lặng lẽ bước về phía trước.
Ánh mắt Bùi Cảnh bị một người thu hút, chỉ vào hắn, hỏi: “Đó là ai vậy?”
Một người như vậy có lẽ rất khó làm cho người khác không chú ý đến.
Mưa máu đầy trời, khói mây nặng trĩu, tay hắn cầm một chiếc ô, bàn tay tái nhợt không khác gì người chết.
Bộ đồ đen trên người giống như dòng sông tĩnh mịch.
Tán linh(2) mượn lực mà thành, hạt mưa rơi xuống phản chiếu lại thành sắc đỏ.
(2) ô chứa linh lựcBan đầu lẫn trong đám người, thoạt nhìn không có gì đặc biệt; đến lúc rơi vào ảo cảnh, khí chất của hắn toát ra, gần như hợp thành một cùng với cảnh vật lạnh lẽo.
Bùi Cảnh nhướng mày.
Trần Hư than thở: “Tụ khí thành vật? Trẻ tuổi như vậy đã đến Trúc Cơ rồi sao?”
Bùi Cảnh hỏi nữ tu: “Tên hắn là gì thế?”
Nữ tu thoát khỏi vẻ khiếp sợ, đáp: “Sư huynh, hắn chính là thiếu niên đơn linh căn đã từng kể với huynh, Sở Quân Dự.”
Trúc Cơ tụ khí thành vật.
Phải biết rằng, cho dù là Bùi Cảnh được coi như con cưng của trời thì mãi đến năm mười tám tuổi mới Trúc Cơ, mà trông thiếu niên này thậm chí còn chưa đủ mười sáu.
Bùi Cảnh khẽ cười, nghiêm túc quan sát người kia. So với Trần Hư còn đang phấn khích, mắt y càng thêm chút đánh giá xen lẫn suy nghĩ sâu xa.
Trần Hư kích động: “Với thực lực của hắn, có thể vào thẳng nội phong rồi.”
Bùi Cảnh hờ hững bình luận: “Cũng chưa chắc đâu.”
Trần Hư khó tin, quay sang nhìn y: “Sao lại thế, tư chất tốt vậy mà.”
Bùi Cảnh chỉ cười, không khoan nhượng dù chỉ nửa phần: “Đệ nhìn kỹ xem.”
Trên kính Huyền Thuỷ, tuyển chọn vẫn còn tiếp tục.
Vị thiếu niên tên Sở Quân Dự ấy hiển nhiên sắp sửa đi đến cuối cầu treo. Trời đất hỗn độn, tay hắn cầm chiếc ô đỏ, ngăn cách yêu ma quỷ quái bên ngoài.
Hư hư thực thực ẩn giấu trong sương mù.
Trên cầu có người bị dính mưa, đau nhức khó nhịn, gào thét muốn đuổi kịp bước chân của hắn để trốn dưới tán ô. Thiếu niên nọ vẫn mắt điếc tai ngơ, vững vàng bước tiếp. Đứa nhóc theo đuôi bị quỷ quái bên trong túm được chân, ngã sấp xuống sau lưng hắn, ngón tay nắm được một góc áo choàng trước lúc rơi xuống, thống khổ kêu to cứu mạng.
Mưa máu dồn dập.
Lời giãy giụa cầu xin giúp đỡ theo gió tản đi.
Thiếu niên nghiêng tay, chiếc ô lệch sang một bên, một sợi tơ máu xuất phát từ đầu ngón tay, mỏng như đao.
Cắt đứt áo choàng.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người nọ rớt khỏi cầu treo.
Bùi Cảnh nhìn thấy hết thảy, tươi cười trên mặt tan rã trong phút chốc.
Y dửng dưng nhận xét: “Thiếu niên này không khỏi quá mức máu lạnh vô tình.”
Trần Hư nhíu mày, giải thích: “Quan hệ giữa bọn họ vốn là đối thủ cạnh tranh, chỉ cần không tổn hại người khác, làm thế cũng có gì đáng bị chỉ trích đâu.”
Bùi Cảnh: “Đệ tán thưởng hắn như vậy cơ à?”
Trần Cảnh nghẹn lời: “Ta đang bình luận có được không! Thiên phú của hắn tốt vậy còn gì, không đưa vào nội phong thì tiếc lắm.”
Bùi Cảnh ngẩng đầu, ý cười nhạt nhẽo, giọng nói cũng lạnh nhạt: “Hắn lợi hại như vậy, chỉ khảo hạch mức này làm sao mà đủ.”
Trần Hư nghe xong lời này biết ngay không có chuyện gì tốt, đè nén lửa giận: “Huynh lại muốn giở trò gì nữa? Khảo hạch tuyển chọn lần này không phải mỗi mình huynh phụ trách đâu.”
“Ta thì làm gì được?” Y chỉ tay vào kính Huyền Thuỷ, khoé môi cong lên nụ cười lười biếng: “Cùng lắm ta chỉ đang cho hắn thêm cơ hội, nếu hắn qua được, trưởng lão nội phong có thể nghỉ ngơi rồi, ta tự mình thu hắn làm đồ đệ.”
Tu sĩ trong điện trừng lớn mắt, kinh ngạc nói: “Bùi sư huynh… Như vậy có ổn không?”
Chưởng môn Vân Tiêu suốt đời chỉ thu một đệ tử, người đó không chỉ là thiên chi kiêu tử, mà còn là Chưởng môn những đời tiếp theo.
Trần Hư tức giận thật rồi: “Huynh đừng có nổi hứng nhất thời, Chưởng môn cũng không ở đây, huynh thu đệ tử gì?”
Bùi Cảnh không đáp lại, nhìn vào kính Huyền Thuỷ.
Trên cầu, mưa máu thành màn, có vẻ như thiếu niên đoán trước được mình sắp tới đầu cầu. Hắn dừng bước, gập ô lại, lộ ra dung nhan anh tuấn nhợt nhạt.
Chiếc ô trên tay hắn hoá thành giọt máu, đôi mắt nhạt màu hổ phách nhìn sang cách màn mưa.
Giống như đang đối diện với mọi người.
Trong đại điện, ngoại trừ Bùi Cảnh, ai nấy đều phát run, mưa gió bão bùng trong kính Huyền Thuỷ như sắp ập đến, khốn khổ chật vật, máu me lạnh lẽo.
Con ngươi của thiếu niên thuần tuý không có cảm xúc, buốt giá tựa băng.
Từ trong mắt hắn, bọn họ nhìn thấy địa ngục.