Hùng Thành là người luyện thể, thiên nhãn không rõ ràng nên không “phát động” được kỹ năng lên thi thể này. Lúc nói xong anh ta mới phát hiện mình nói bậy nói bạ, sau đó hi vọng mình có thể phát động một nghi thức nào đó kích thích đến hồn ma mà mình không nhìn thấy để bác tài xế hiển linh.

Nhưng mà đáp lại anh ta chỉ có màn sương mỏng màu trắng chậm rãi dâng lên trên nửa gương mặt của bác tài xế trung niên.

Hùng Thành lúng túng ho khụ khụ, sờ sờ mũi.

“Tôi tới đây đã hơn nửa tháng, chạy sang nhà tang lễ tầm mười bảy mười tám chuyến, cũng đã thăm hỏi cúng bái tổ tông, vậy mà không mời được ông bác đó đi ra!”

Một ông lão bẩn thỉu cao gầy bước ra từ sau cánh cửa, mặc dù lão mặc đồ vest và đeo cà vạt nhưng trông lão chẳng khác nào một cành cây treo quần áo bay phấp phới, cực kỳ không hài hòa.

Vốn cho rằng chỉ mỗi Hùng Thành là đã không đáng tin, không ngờ ông lão bẩn bẩn kia càng không đáng tin hơn, cái xác còn nửa gương mặt cũng dám đem so sánh với tổ tông nhà mình.

Hứa Vi cầm quả bóng lông tròn trịa trong tay hướng về phía ông lão bẩn bẩn, giới thiệu: “Đây chính là Lão Ngô thuộc đội chấp hành của chúng ta, Ngô Hữu Kim.”

Ngô Hữu Kim đã nghe về đồng nghiệp mới từ Chương Dục Cẩn, lão thân thiện tán dương: “Cậu ấy chính là Tiểu Trúc đúng không, ngoại hình trông béo tốt đấy, rất béo, rất tốt!”

Bóng lông nhỏ: “…”

Hứa Vi cảm nhận được cơ thể của bóng lông nhỏ trong tay mình cứng lại, cô hơi trừng Ngô Hữu Kim một chút sau đó cúi đầu an ủi: “Tiểu Trúc, cậu đừng nghe Lão Ngô nói bậy nói bạ, ông ta là kiểu người miệng quạ đen!”

“Tôi là miệng quạ đen nhưng nói đâu có sai bao giờ, đúng không?” Ngô Hữu Kim nhỏ giọng lẩm bẩm sau đó nhìn về phía cái xác trong tủ lạnh: “Lúc tôi vừa đến Tương Tây đã tính ngay một quẻ cho tất cả người trên xe, vốn mệnh trung của hơn ba mươi hành khách này sẽ trải qua kiếp nạn, tai nạn lật xe này hiển nhiên sẽ xảy ra… Nhưng bọn họ không thù không oán, tại sao lại làm như thế?”

Sau đó Ngô Hữu Kim lo âu kể lại quá trình điều tra vụ án của mình.

Đây vốn chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường, trời mưa đường trợt xe buýt lật xuống rãnh núi, 27 hành khách và 1 tài xế chết tại chỗ, còn 6 hành khách sống sót nhưng bị thương nặng thì chết hết toàn bộ trong lúc điều trị, nhân viên cứu hộ lục soát trong khe núi không tìm được những thi thể khác, thế là số người tử vong trong vụ tai nạn giao thông cực kỳ nghiêm trọng này dừng lại ở con số 34 người.

Khu vực xảy ra lật xe ở gần khu du lịch trải nghiệm văn hóa làng Miêu, hành khách đã chết hầu hết là du khách đến từ nội thành thành phố Tương Tây. Sau khi tai nạn xảy ra, phần lớn người gặp nạn đều đã được đưa đến bệnh viện huyện, người bị thương nặng thì được chuyển lên bệnh viện thành phố.

*Làng Miêu: Một khu du lịch văn hóa có thật ở tỉnh Quý Châu, Trung Quốc.

Bởi vì các trường hợp tử vong do tai nạn giao thông nói chung đều cần phải khám nghiệm tử thi để xác định trách nhiệm và giải quyết các yêu cầu bồi thường, nên các xác chết không được hỏa táng mà được lưu giữ tạm thời trong nhà xác của bệnh viện huyện.

Tiếp đó là sự kiện xác sống bắt đầu, trong bệnh viện huyện vô cùng náo loạn.

Sang ngày hôm sau, bệnh nhân nằm trong phòng ICU ở trên lầu đột nhiên đứng dậy đi xuống lầu dưới, còn xác chết dưới nhà xác tầng hầm thì lại đi lên, một nhóm người cắm ống dẫn toàn thân, mặt mũi đầy băng vải đứng trước đại sảnh dọa cho người trực ở bàn đăng ký sợ tới ngất xỉu.

Bảy giờ bốn mươi phút sáng chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện huyện mới tới chỗ làm, lúc ông ta đứng ở bậc thang thì nhìn thấy một người mặc quần áo bệnh nhân. Ông ta cứ cảm thấy người nọ quen quen, còn chủ động vui vẻ chào hỏi: “Nhìn bác có vẻ hồi phục rất tốt!”

Chủ nhiệm nói xong mới phát hiện có gì đó không đúng, nhìn bác gái này sao giống người hôm qua mình mổ mở khí quản để đặt dụng cụ hô hấp vào thế nhỉ?

Sau đó chủ nhiệm khoa ngoại nhìn gương mặt xám xanh của bác gái, trên cổ bà ta vẫn còn quấn băng gạc rướm máu trông như khăn quàng cổ, rồi sau đó ông ta tiếp tục nhìn bác sĩ y tá trực ca đêm hôm qua đang chạy trên cầu thang.

“Bác không muốn sống nữa sao, mau trở về phòng cho tôi!”

Chủ nhiệm khoa ngoại lửa giận ngút trời, đưa tay nắm quần áo bệnh nhân của bác gái định lôi bà ta vào phòng cấp cứu. Nhưng khi chủ nhiệm sờ tới cánh tay, cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng truyền tới, ông ta mới phát hiện bà ta không phải người sống.

Trong một buổi sáng, đã có 3 người bỏ trốn từ phòng ICU và 7 người từ nhà xác.

Các bác sĩ y tá trong bệnh viện và cảnh sát vừa chạy đến lập tức dồn toàn lực chặn đường đồng thời mở cuộc tìm kiếm, bọn họ tìm được 8 người ở trong và ngoài bệnh viện, trạm xe buýt, nhưng còn hai người nữa thì không biết tung tích.

Vì bị lật từ trên núi xuống nên cả khoang xe bị móp méo không còn ra hình dạng, mà vật dụng của hành khách thì vẫn còn ở trong xe. Việc giải cứu hành khách đã cực kỳ khó, chứ nói chi đến việc lấy số hành lý để dưới khoang xe, thế nên phần lớn danh tính của hành khách vẫn chưa xác định được.

Không ai biết tên tuổi của hai cái xác rời đi, máy móc giám sát thì không phải loại tân tiến vì đây chỉ là một huyện nhỏ, muốn tìm bọn họ chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Nhưng mà, 8 người khiến cả bệnh viện và cảnh sát sứt đầu mẻ trán tìm kiếm lại không có mạch đập, không có hơi thở nhưng lại có thể cử động đi đứng, mặc dù lúc tra hỏi bọn họ không đáp lại nhưng vẫn có thể nói vài câu như mê sảng.

Vậy rốt cuộc nên để bọn họ ở đâu đây?

Nhốt trong đồn cảnh sát, không được, lúc còn sống người ta có phạm tội gì đâu.

Hỏa táng? Người ta còn cử động mà!

Hay nhét vào tủ lạnh nhà xác rồi để đông, việc này càng không được…

Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện huyện nhìn thấy cả bệnh viện lẫn phía cảnh sát đều khó xử, thế là ông ta tỏ thái độ mình sẵn lòng dẫn dắt toàn bộ khoa của mình cứu giúp những bệnh nhân ngoan cường trên người đầy vết hoen tử thi không có hô hấp nhịp tim. Nhưng ông ta bị nhân viên y tế của toàn bệnh viện và bên phía cảnh sát khéo léo từ chối.

Thế là những cái xác mờ mịt không biết đi đâu về đâu chỉ có thể ở tạm trong phòng họp của đồn cảnh sát để cảnh sát canh chừng. Nhưng mới qua nửa ngày, đã có người thân lục tục đi đến huyện xác minh thân phận của mấy cái xác, nhất quyết muốn dẫn bọn họ về nhà.

Nghe nói sau chuyện này, một số người thân tin chắc người nhà của mình không chết, thậm chí còn muốn xông vào đồn cảnh sát cướp người.

Tóm lại, chuyện lần này là một cuộn dây bị quấn cục rối nùi.

Buổi tối ngày hôm sau, điều tra viên của phân bộ Ban điều tra đặc biệt trong tỉnh ngồi xe lửa và ô tô suốt mười mấy tiếng chạy tới huyện nhưng cũng bó tay toàn tập.

Phần lớn điều tra viên của phân bộ không giỏi dùng súng, thứ bọn họ có hơn người bình thường cũng chỉ có thiên nhãn, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy bất cứ hồn ma phiêu đãng nào, đành phải dốc toàn bộ tinh thần và thể lực phong tỏa sóng gió dư luận.

“Tôi đã đi đến đoạn đường nơi xảy ra tai nạn vài lần, cũng đã xem qua kết quả điều tra của cảnh sát nhưng không có gì bất thường. Thế nhưng có một chuyện rất lạ đã xảy ra, lúc tôi đến nơi, hành khách vừa đứng dậy đi được hai bước lại đột nhiên bắt đầu tàn sát lẫn nhau.”

“Có một tên trông như đàn em là người đứng dậy cuối cùng, hắn trộm một thùng rượu đế ở căn tin bên ngoài bệnh viện rồi quay lại ngăn tủ nhà xác lúc nửa đêm. Hắn gọi tên đại ca cùng uống rượu, uống rượu xong thì châm lửa đốt đối phương luôn.”

“… Tình hình không tới mức quá nghiêm trọng, tên đó cũng không trốn ra được.” Nói xong Lão Ngô còn bổ sung thêm: “Trong hai lần kiểm tra thi thể, trong dạ dày của tên đàn em đó toàn là miểng thủy tinh —— là của người khác bỏ vào trong chén rượu của hắn. Mọi người nói xem, rốt cuộc có thù oán gì mà lại làm như thế?”

Nói xong, Lão Ngô lâm vào suy tư.