(*Giải thích:

Hắc hồng: là nổi tiếng vì tai tiếng, scandal, bị anti, mắng chửi nên mới nổi tiếng.)

Còn ba, bốn ngày nữa là đến tết. Gần đây Thẩm Tử Sơ thường xuyên nhận được tin từ Đỗ Đường Chu, có điều trông bộ dạng của anh ta rõ ràng là chơi vui quên lối về rồi.

Thời tiết đã lạnh hơn trước, nhóm Từ Ca chạy ngày chạy đêm, cuối cùng cũng đăng được bộ kịch truyền thanh trước khi sang năm mới. Có vài đại thần trong giới CV đã đăng chia sẻ, hơn nữa bản thân tác giả cũng chia sẻ rồi, lượt click vào lập tức tăng vọt.

Thế nhưng mồi lửa tai họa lần trước chưa dập tắt giờ lại bắt đầu bùng lên.

[Fan sách đã nghe rất thỏa mãn!]

[Cuộc đối đầu của Caramen VS Chiết Hoa, ai cũng cực kỳ giỏi! Hai vịđại đại bắt mị thành fan luôn rồi!]

[… Vị bên trên đừng có mà kích war.]

[Anti trá hình hả? Lộ liễu thế.]

[Quân Ngôn trong kịch truyền thanh do Chiết Hoa lồng tiếng nhé, fan Caramen im hộđược không!]

[Fan Caramen không nhận họ hàng với cái đứa ở trên nhé, nói cái kiểu đâm chọc, phải như tôi đây này! Đường đường chính chính mắng luôn! Tam Nguyệt Chiết Hoa đạp Caramen của bọn tôi ra, cướp vai của Caramen! Có gì mà không dám nói!]

Chất lượng của bộ kịch truyền thanh này rất tốt, điểm nhấn nằm ở phân đoạn cuối cùng. Vậy nhưng có nhiều người chỉ nghe một đoạn đầu rồi lập tức lao vào mắng chửi, căn bản không hề nghe tới cuối.

Khoan nói tới việc Thẩm Tử Sơ là CV của vai thụ chính Quân Ngôn hay là người viết lời cho ca khúc cuối kịch, nếu cậu bị anti thì bộ kịch này cơ bản cũng đi đời.

Dù Từ Ca có thích nổi tiếng thế nào đi nữa, nhưng người tạo ra tác phẩm đều sẽ muốn người khác khen chất lượng tác phẩm chứ không phải muốn nổi vì bị mắng chửi. Cô “chọc” Trà Sữa Caramen rất nhiều lần, tiếc rằng cậu ta vẫn hoàn toàn không có động tĩnh.

Không lâu sau, trên weibo bỗng có người tuồn ra đoạn tin nhắn thoại với Trà Sữa Caramen, trong đó rõ ràng Trà Sữa Caramen đang oán giận vì bị người khác cướp vai.

Chuyện này lập tức bị thổi bùng lên, còn ảnh hưởng tới Thẩm Tử Sơ nữa.

Nhìn từng câu chửi rủa trong hộp tin nhắn riêng, Thẩm Tử Sơ cau chặt mày. Dù cậu không có hứng thú với việc đọc đánh giá trên mạng, nhưng làn sóng đó đã ập đến tận đầu Sở Phi Ly, có công khai có lén lút nói rằng anh mở cửa sau cho cậu vào đoàn kịch này.

Sở Phi Ly đen mặt liên lạc với Từ Ca.

Thương Thủy Lưu Vân: Tôi hỏi chút, trong nhóm có ai biết cách liên lạc với Trà Sữa Caramen không?

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: QAQ Vân đại, xin lỗi, tôi chọc Caramen bao nhiêu lần rồi… Gọi mãi mà QQ của cậu ta không online.

Thương Thủy Lưu Vân: Tôi muốn hỏi trực tiếp cậu ta xem là có chuyện gì.

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Tôi cũng thấy cái voice chat ấy rất kỳ quặc, rõ ràng trước kia tựCaramen bảo không muốn nhận vai.

Sở Phi Ly nhìn tin nhắn trên màn hình di động, trong lòng đã tính xong phương pháp giải quyết.

Thương Thủy Lưu Vân: Còn ảnh chụp màn hình lúc ấy không?

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Tôi tìm tí đã!

Chỉ một lát sau, anh đã nhận được ảnh chụp của Từ Ca.

Sở Phi Ly xem lướt qua một lượt, đích thực là Caramen tự nói rằng mình sắp thi đại học, cần “quy ẩn” một thời gian, rốt cuộc cái tin nhắn thoại đó từ đâu ra?

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Tuy là hơi có lỗi với Caramen, nhưng tôi phải đăng cái ảnh màn hình này lên giải thích một phát đã, chả biết voice chat kia là như nào.

Thương Thủy Lưu Vân: Ừm.

Thương Thủy Lưu Vân: Giờ cũng chỉđành nhờ cô đăng, tôi với Xuân Hàn Bạch Đường mà đi thì kiểu gì cũng bị bẻ lái thành Chiết Hoa đi cửa sau.

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: … Trước kia tôi có hợp tác với Caramen một lần, nghĩ là cậu ta lành lắm, chẳng biết cái voice chat ấy ởđâu ra nữa.

Thương Thủy Lưu Vân: Thật ra tôi nghĩ nên tra thử xem là ai đăng đoạn voice chat ấy của Trà Sữa Caramen lên.

Thương Thủy Lưu Vân: So kẻ tiểu nhân với ngụy quân tử thì vẫn cần đề phòng ngụy quân tử hơn.

Từ Ca suy nghĩ một chút, cô cũng hiểu điều này, nhưng bây giờ việc đăng ảnh lên quan trọng hơn.

Nào ngờ sau khi cô đăng ảnh chụp màn hình rồi, vụ việc vẫn không dịu xuống, trái lại càng lúc càng thêm ầm ĩ. Dù sao trước đó cư dân mạng chỉ đang cắn xé chuyện Tam Nguyệt Chiết Hoa một mình lách cửa sau, còn bây giờ lại biến thành chuyện Trà Sữa Caramen hai mặt.

Thẩm Tử Sơ rút di động khỏi tay Sở Phi Ly: “Tạm thời đừng làm gì.”

Sở Phi Ly: “Vụ này rõ ràng là có người ghim em, không chỉ một lần này, nó mà cứ ở đấy thì là mầm họa!”

“Em biết.” Giọng Thẩm Tử Sơ trầm xuống, hơi buồn cười nhìn Sở Phi Ly: “Em biết anh nghi ngờ Trà Sữa Caramen, nhưng mà cậu ta làm thế thì là lôi cả em cả cậu ta ra thành tiêu điểm, cũng chẳng có lợi cho cậu ta.”

“…”

“Đừng nóng, nhé?”

Sở Phi Ly vô cùng phiền muộn, mặt mũi vẫn đen sì.

Anh không chỉ giận kẻ ác ý kia mà còn giận mình lúc trước chưa suy tính cẩn thận đã đề cử Thẩm Tử Sơ với Từ Ca, để cậu nhận vai thụ chính Quân Ngôn. Tuy người ra quyết định cuối cùng là Từ Ca, nhưng lời của anh vẫn có tác động lớn tới chuyện này.

Khi đó anh có chút ý đồ khác với Thẩm Tử Sơ, muốn thông qua công việc để kéo gần khoảng cách giữa hai người, có điều lại quên không cân nhắc những chuyện khác.

Rõ ràng có thể làm tốt hơn.

Tấm ảnh chụp màn hình được treo trên weibo một ngày, có người chỉ trích Từ Ca lòng dạ hiểm ác cố ý đăng tin nhắn của Caramen lên, cũng có người bàn tán Thương Thủy Lưu Vân bao che một kẻ vô danh, nói anh có quan hệ mờ ám với Tam Nguyệt Chiết Hoa, những người còn lại thì hầu như đều đang mắng Thẩm Tử Sơ. Vấn đề nào cũng có ý kiến trái chiều, hoàn toàn biến thành một mớ bòng bong.

Mãi cho tới xế chiều, Trà Sữa Caramen chẳng biết chuyện gì lúc này mới lên mạng. Thấy Từ Ca “chọc” mình nhiều lần, lại thêm bài đăng weibo kia, cậu ta sắp phát điên luôn.

Trà Sữa Caramen: Có chuyện mie gì thế!

Nhân vật then chốt xuất hiện khiến Từ Ca thở phào một hơi. Áp lực từ Vân đại sắp theo dây điện chạy từ nhóm chat sang tới chỗ cô rồi! Nếu cô không xử lý xong vụ này thì thật sự rất có lỗi với những người đã góp sức cho cả bộ kịch truyền thanh.

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Caramen, cậu đi xem diễn đàn tí đi, chị gửi link cho cậu!

Trà Sữa Caramen nhìn tin nhắn của cô, vội vàng mở diễn đàn ra xem tình hình, sau đó không khỏi đỏ bừng mặt.

Trà Sữa Caramen: Đậu!

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Caramen, cậu nhanh nhanh nhớ lại xem cậu nói mấy câu này với ai?

Trà Sữa Caramen: QAQ Chuyện đến thế này rồi mà chị vẫn tin em?

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Lúc đầu trong nhóm đúng thật là cũng hơi… Nhưng Vân đại với Chiết Hoa cứ nói rằng nếu cậu làm thế thì sẽ lôi luôn bản thân ra ngoài, bao nhiêu mũi dùi nhắm vào cậu hết!

Trà Sữa Caramen: Đúng  mà! Em đang lớp mười hai, mãi gần đây mới được nghỉ, điện thoại di động của em bị bố mẹ giữ suốt đến hôm nay mới được cầm vào!

Trà Sữa Caramen: Em nghĩ đã… Dạo này em hoàn toàn không log in… Ít nhất… Hai tháng, chắc chắn trong hai tháng rồi em không gửi voice chat cho ai cả!

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Nếu chịđăng đoạn chat này trong nhóm kịch thì cậu có ngại không? Hay là chị add luôn cậu vào?

Trà Sữa Caramen: Vâng, không sao cả.

Sau khi được Từ Ca kéo vào nhóm chat, Trà Sữa Caramen vẫn còn đang lướt weibo đến sứt đầu mẻ trán. Cậu ta càng xem càng giận, rốt cuộc là ai hả? Đúng là dùng người hâm mộ của cậu làm súng đạn mà.

Ngay cả Trà Sữa Caramen vốn tốt tính giờ cũng mặt mày hằm hằm, chẳng có ai bị vu oan giá họa lại vui vẻ được cả.

Trà Sữa Caramen: Em hiểu đại khái tình hình rồi, đây là ảnh chụp màn hình đoạn chat của em với Từ Ca trước kia.

Tam Nguyệt Chiết Hoa: Anh biết rồi, em có nhớ em đã nói mấy câu đấy với ai không?

Trà Sữa Caramen: Cám ơn anh… Không ngờ chúng ta còn chưa từng gặp mà anh vẫn chịu tin em.

Tam Nguyệt Chiết Hoa: Bởi vì chuyện lộ liễu quá, ầm ĩ như thế không phải là kéo thêm anti à? Rõ ràng chết là chết chùm luôn.

Nhìn những lời này, Trà Sữa Caramen lập tức ngẫm nghĩ lại thật kĩ.

Tối đó, cậu ta căng mắt mò tìm cả buổi mới tìm ra được tin nhắn thoại kia từ đâu ra. Cậu ta quen rất nhiều người phụ trách kế hoạch, không chỉ có một mình Từ Ca. Nửa năm trước cậu ta quả thực từng bị người khác cướp mất một vai, sau đó có gửi một câu oán trách, chuyện này người hâm mộ của cậu ta đều biết cả, cậu ta cũng từng đăng bài nói một lần.

Trà Sữa Caramen không suy nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng thông báo với nhóm kịch.

Sau một hồi tìm quanh co, thông qua người phụ trách kế hoạch nhận tin nhắn, bọn họ đã tóm được kẻ đứng sau vụ việc. Không ngờ đó lại chính là người PR ban đầu đã đẩy thông tin về Thẩm Tử Sơ ra, bây giờ vẫn còn ở trong nhóm.

Cô ta đinh ninh rằng trong thời gian tới Trà Sữa Caramen không lên mạng nên mới dám hành động trắng trợn như thế, muốn khiến cậu ta phải ăn quả đắng. Chuyện nửa thật nửa giả, dù Trà Sữa Caramen có thanh minh cũng có bao nhiêu người tin chứ? Càng nói càng thêm dở, ngược lại càng khiến người ta nghĩ Thương Thủy Lưu Vân thiên vị, Trà Sữa Caramen bị ép phải chịu thiệt.

Nhưng ngoài dự tính của cô ta, Trà Sữa Caramen lại cố ý mở ca hội trên YY chỉ vì chuyện đó, trong hơn nửa tháng nghỉ đông, mỗi lần tiến hành ca hội cậu ta lại nhấn mạnh sự việc một lần.

Sự thật được phơi bày khiến cả weibo dậy sóng. Những người hâm mộ bị dùng làm vũ khí, mà đầu sỏ gây náo loạn là cái người phụ trách PR kia.

Chẳng mấy chốc, đám người từng kêu gào ầm ĩ đều im re.

Vả mặt là gì hả, đây chính là vả mặt! Cái đám to mồm muốn Trà Sữa Caramen cút khỏi giới đơn giản là đang muốn bị vả thôi.

Vụ việc đã có manh mối, Từ Ca thở phào nhẹ nhõm. Chả hiểu cái số cô là số gì, sao lúc nào cũng gặp chuyện vậy.

Sau lần này, hầu như tai họa ngầm đều đã được quét sạch. Bởi chất lượng của bộ kịch truyền thanh rất tốt, hơn nữa có một scandal lót đường, xét từ góc độ nào đó thì đúng là “hắc hồng”, mà nhờ thành ý của Trà Sữa Caramen, rốt cuộc bộ kịch này bắt đầu trở về đúng quỹ đạo.

Ngay cả Từ Ca cũng luôn nói trong nhóm rằng cần cảm ơn Trà Sữa Caramen. Dù sao cậu ta cũng là người vô tội bị liên lụy, nhưng hơn nửa tháng tổ chức mười lần ca hội, ngày ngày giải thích sự tình, người hâm mộ có nghi ngờ đến thế nào chăng nữa cũng sẽ cảm nhận được sự chân thành của cậu ta.

Sở Phi Ly đóng máy tính xách tay lại, nhào vào ôm lưng Thẩm Tử Sơ vừa đứng dậy uống nước, y như con gấu không đuôi.

Cốc nước trong tay Thẩm Tử Sơ sóng sánh sắp đổ, bị va chạm lảo đảo một cái.

Sở Phi Ly thò tay khều cốc nước: “Đút cho anh uống.”

“Anh tự rót đi.”

“Không được, anh muốn uống vị của em.”

Mặt Thẩm Tử Sơ thoáng đỏ, vừa mới xử lý xong một vấn đề nan giải, Sở Phi Ly lại như cũ rồi!

Có lẽ bởi biết tai cậu rất nhạy cảm, Sở Phi Ly nhìn chằm chằm vào vị trí đó với ánh mắt nóng rực.

Anh càng lúc càng áp sát, cuối cùng nhẹ nhàng hôn chóc lên dái tai cậu.

“Bé ~ Bánh ~ Nếp.”

Tay cầm cốc của Thẩm Tử Sơ suýt co giật, chỉ cảm thấy tai ngứa như có kiến bò, cậu biết anh cố ý.

Sở Phi Ly: “Không đút cho anh uống cũng không sao, vậy em phải cầm cốc cho chắc, không được làm đổ.”

Thẩm Tử Sơ nghi ngờ nhìn sang, nhưng tay Sở Phi Ly đã gãi một cái.

Thẩm Tử Sơ sợ nhất là nhột, cậu run mình vặn vẹo, hai tay mềm nhũn thiếu chút quăng luôn cốc thủy tinh đi: “Đừng có cù em.”

Đôi gò má ửng hồng trên gương mặt không có bao nhiêu biểu cảm của cậu, quyến rũ vô cùng.

Sở Phi Ly mỉm cười: “Em có thể cù lại.”

Thẩm Tử Sơ im lặng, không hiểu sao cậu cảm thấy anh nói rất có lý.

Cậu chủ động hôn anh.

Sở Phi Ly vốn tưởng rằng cậu chỉ cù trả mình thôi, không ngờ cậu lại chủ động hôn mình. Anh sắp không phân biệt được đó là do cậu quá thô bạo hay nói một đằng làm một nẻo nữa.

Tóm lại nếu thỉnh thoảng thô bạo một chút, anh vẫn cảm thấy… cực kỳ đáng yêu.