Trước khi Tạ Tốn nói ra, Hứa Yến đã từng suy đoán qua, quân hàm của An Nhiên có thể so với tưởng tượng của hắn cao hơn rất nhiều, nhưng cho dù đoán như thế nào hắn cũng chưa từng nghĩ tới độ cao tướng quân kia.

Rốt cuộc, thiếu tướng đại nhân cao cao tại thượng vì mục đích gì mà lại kết hôn với học sinh nghèo như mình, chỉ cần hắn muốn, dạng người gì mà  không có được?

Trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một ít chi tiết đã sớm bị hắn quên mất.

Trưng binh….

quân đoàn Vinh Diệu….

thiếu tướng An Nhiên…..

Trong nháy mắt hắn liền tỉnh táo lại, Hứa Yến lau mặt, cười khổ, hắn đã nghe chuyện về An Nhiên rất nhiều lần, nhưng hắn lại chưa bao giờ để tâm qua.

Thì ra hắn thật sự thờ ơ với tất cả mọi chuyện xảy ra quanh mình.

Hiện giờ nghĩ kĩ lại, An Nhiên chưa từng cố ý giấu giếm hắn cái gì, nếu hắn quan tâm đối phương một chút, lại hỏi nhiều thêm một câu, cũng sẽ không phải tới bây giờ mới biết được thân phận của An Nhiên.

Nhưng từ trước tới giờ hắn chưa từng hỏi qua, thậm chí sau khi kết hôn cũng chưa từng muốn số thông tin của đối phương, vẫn là An Nhiên chủ động cho hắn.

Đến bây giờ, An Nhiên là người nơi nào, nhà ở đâu, gia đình có bao nhiêu người hắn cũng không biết.

Tất cả mọi thứ, hắn chưa từng hỏi qua, cũng chưa từng nghĩ tới đi hỏi.

Ngày đó, hắn nói với An Nhiên, hắn thực bất an, nhưng hiện giờ nghĩ lại, An Nhiên sao có thể không cảm thấy bất an?

An Nhiên vài lần đi mà không nói đương nhiên có sai, nhưng hắn thờ ơ với An Nhiên cũng không tốt, căn bản không có tư cách đi chất vấn.

Nếu hiểu rõ An Nhiên, căn bản sẽ không vì hắn rời đi một hai lần mà phiền não như vậy.

“A!!!”

Tạ Tốn đang suy nghĩ, bị tiếng kêu to của Hứa Yến làm hoảng sợ: “Tiểu tử thúi, em lại gây ra chuyện xấu gì?!”

Không có chuyện gì hoảng sợ hơn chuyện đột nhiên phát hiện mình là tra nam, Hứa Yến ôm đầu, vẻ mặt khủng hoảng, đồng tử long xòng xọc: “Tôi, tôi là ai, tôi nên làm cái gì bây giờ?! Đến bây giờ vợ còn không chạy quả thật là kì tích!”

Tạ Tốn tức giận trợn trắng mắt, vừa rồi không phải đang nói chuyện của An thiếu tướng sao? Ai quan tâm vợ cậu có chạy hay không?!

Một tháng ngắn ngủi, thanh danh của Hứa Yến vang dội ở trường quân đội, các cuộc phỏng vấn và chiến đội mời không ngừng, nhưng Hứa Yến lại đắm chìm trong cảm xúc mình là tra nam, héo rũ, hoàn toàn không có tinh thần.

Vợ là tướng quân cao cao tại thượng, vợ vừa đẹp vừa lợi hại, nhưng mình lại mắng hắn, thương tổn hắn, còn không biết những thông tin cơ bản của hắn.

Càng nghĩ càng suy sút, Hứa Yến còn lầm lỳ hơn lúc khai giảng.

Những người đặt chú ý trên người hắn nhạy bén phát hiện hắn thay đổi, cho dù là lén hỏi hay là trên diễn đàn không hề thiếu thảo luận.

[Hứa đại lão sau khi giành được vị trí thứ nhất nhìn thực uể oải, chẳng lẽ thành tích này không đáp ứng được yêu cầu của hắn?]

[Có vẻ như pin đã xác lại bị xả hết, hiện giờ trạng thái của hắn giống như không có điện ha ha ha ha.]

[Tôi cảm thấy hắn đạt được vị trí đứng đầu nhưng không cao ngạo, rất có phong phạm đại thần.]

[Đại lão cũng là người cũng có cảm xúc, các cậu làm ơn không cần chú ý quá, cảm ơn.]

An Nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ lên xem diễn đàn của trường quân đội, rất nhiều lúc hắn nhàn nhưng Hứa Yến lại bận, có thể hiểu được tình huống hiện tại của Hứa Yến cách nhanh nhất là xem diễn đàn, lấy độ nổi tiếng hiện giờ của Hứa Yến, mỗi ngày xem bài viết về hắn coi một ngày cũng không hết.

Nhìn thấy những  lời này, An Nhiên nhắn tin sáng cho Hứa Yến.

[Chúc mừng đạt được hạng nhất, muốn quà gì? (ngoại trừ Hương Hương)]

Còn chưa nhận được tin nhắn trả lời, phó quan đã gõ cửa đi vào.

“Trưởng quan, có phát hiện!”

An Nhiên thu lại cảm xúc, cùng phó quan bước nhanh ra ngoài.

Trong khoang chủ, các nhà phân tích đang phân tích điểm quan trọng trên chiến trường.

“Sóng trùng lần này ở hành tinh Tiên Nữ tới ào ạt, sau khi đoàn phân tích phát hiện mấy chỗ không bình thường.

Từ trước tới nay trùng tộc hành động lấy trùng vương làm trung tâm, Công Trùng đi săn sẽ đem con mồi về sào huyệt cho trùng vương hưởng dụng, nếu dư thừa trùng vương sẽ phân chia xuống dưới, nhưng lần này chúng ta phát hiện Công Trùng đi săn cũng không vác con mồi về, hơn nữa phạm vi hoạt động quá rộng, chúng tôi kiểm tra một công trùng từ trong sào huyệt đi ra tới bây giờ không hề trở về, điều này thật không bình thường.”

Tập tính của chủng tộc không dễ dàng thay đổi, xuất hiện điều bất thường nhất định có nguyên nhân.

“Thử kiểm tra từ trường các sào huyệt ở vùng phụ cận xem có khác thường gì không.” An Nhiên bình tĩnh ra mệnh lệnh sau đó lại hỏi phó quan: “Bộ đội tiên phong nói như thế nào?”

Phó quan cung kính trả lời: “Sóng triều lan tới phạm vi lớn, năng lực công kích rất mạnh, dựa vào số liệu hiện tại, có hơn 80% Công Trùng nhị cấp, tổng diện tích bị phá hư tương đương Đế Đô tinh, nghĩ cách cứu viện cho dân chạy nạn khó khăn, tử thương thảm trọng.”

Sắc mặt An Nhiên lạnh lùng: “Đã phái đi 1000 người bộ đội chủ lực, trang bị áo giáp bậc một để đi tiếp viện cho bộ đội tiên phong, lại phái thêm 1000 bộ đội cứu viện, phối hợp với chính quyền của mỗi tinh cầu, cần phải không chế thương vong tới phạm vi thấp nhất.”

“Vâng!” Phó quan đi xuống chấp hành mệnh lệnh.

An Nhiên ngồi trên ghế chỉ huy, nhìn chằm chằm khu vực màu hồng trên màn hình ảo, nhíu mày trầm tư.

“Báo! Sóng triều lại xuất hiện ở trên trạm số một hành tinh Tiên Nữ!”

Trạm số một? Hoa Đô?! An Nhiên đặt tay lên tay vịn, ngón tay nhẹ lướt, trên màn hình ảo tìm được hình ảnh của của trạm số một.

Ở khu S qủa nhiên xuất hiện tình trạng không gian vặn vẹo, đây là hiện tượng xuất hiện trước khi trùng tộc sinh ra.

Nơi này cách nhà Hứa Yến cũng không xa, nếu sóng trùng bùng nổ ở chỗ này, nhà hắn sẽ không giữ được.

Các hình ảnh ở nhà Hứa Yến dần dần hiện lên trước mắt, ngoài miệng hắn không nói gì, kỳ thật rất xem trọng cái nhà kia.

An Nhiên nhắm mắt che đi nỗi sầu lo trong đó, khi ngước mắt vẻ mặt đã khôi phục lại bình tĩnh.

“Lập tức khởi động thiết bị quấy nhiễu, cần phải dời trùng động này đi!”

Tất cả mọi người trong khoang chủ đều bận rộn, An Nhiên hạ một loạt mệnh lệnh liền kết nối với bộ đội tiên phong, chỉ huy từ xa.

Chờ tất cả mọi chuyện đã tiến hành đâu vào đấy, không đợi hắn thở phào nhẹ nhõm, hệ thống cảnh báo đột nhiên vang lên.

“Trưởng quan, phát hiện có quân đội không rõ tới gần, cách chúng ta không tới khoảng cách an toàn!”

Vừa dứt lời, hệ thống cảnh báo đột nhiên bắn ra một cửa sổ, tàu chiến không người lái ở bên rìa quân đội bị tấn công, đuôi máy bay bị bắn trúng, mảnh nhỏ rơi vào trong vũ trụ.

“Trưởng quan, có số lạ yêu cầu liên hệ!”

An Nhiên hơi hơi híp mắt: “Nhận.”

Trên màn hình ảo thật lớn xuất hiện khuôn mặt thô cuồng của Y Thiết, hắn cười rất càn rở.

“An thiếu tướng, lại gặp mặt rồi.”

An Nhiên đứng trước bàn chỉ huy, nhíu mày lại: “Y Thiết, anh biết mình đang làm gì không?”

Y Thiết chẳng hề để ý gật đầu: “Biết, không phải là vừa khéo gặp được người quen sao, tới đây chào hỏi một chút.”

An Nhiên không muốn đánh thái cực với hắn, trực tiếp nói thắng: “Sóng trùng ở hành tinh Tiên Nữ có liên quan tới anh hay không?”

Y Thiết che ngực, dáng vẻ kinh sợ quá độ: “Thiếu tướng đại nhân, thuốc có thể uống bậy nhưng không thể nói bậy nha, tôi chỉ là một người buôn bán nhỏ, không chịu nổi cái tội danh lớn như vậy.”

Ánh mắt An Nhiên cực lạnh: “Công kích hạm đội của quân đội tội cũng như phản quốc.”

Y Thiết cười hì hì: “Ai chà, thiếu tướng đại nhân tức giận, tôi đây cũng không cần xuất hiện ở trước mắt ngài khiến ngài tức giận, lần sau gặp.”

Bắn được một mũi tên báo thù, Y Thiết ngắt liên lạc, nhịn không được cười to hai tiếng.

Nhìn thấy chiến đội của quân đoàn Vinh Diêu đuổi theo phía sau, Y Thiết hạ lệnh dùng tốc độ cao lui lại, bọn họ chỉ cách không gian chuyển tiếp một đoạn, đối phương căn bản không đuổi kịp bọn họ.

“Muốn bắt tôi? Kiếp sau đi.”

Tới nơi chuyển tiếp không gian, Y Thiết ngồi vào vị trí chuẩn bị bảo vệ an toàn thật tốt, chờ đợi không gian chuyển tiếp, hoàn toàn thoát khỏi truy đuổi của quân đoàn Vinh Diệu, đã tới thời khắc cuối cùng, phi thuyền đột nhiên hơi lập loè, ngay sau đó các thiết bị đều xuất hiện tráng thái bị hỏng ngắn, hệ thống trí năng trên phi thuyền phát ra cảnh báo.

[Không biết trình tự xâm lấn, có chặn lại hay không?]

Tình huống như thế nào? Bị công kích sao?

Y Thiết đột nhiên nghĩ tới cái gì, lạnh giọng hô to: “Chặn lại! Chặn lại toàn bộ cho tôi!”

Ánh đèn sáng tối vài lần, hệ thống trí năng lại vang lên âm thanh lần nữa, chỉ là lần này không phải là âm thanh nhắc nhở của hệ thống, mà là giọng trầm tĩnh của thanh niên.

“Y Thiết, không nghĩ tới cả đời của anh lại ngắn ngủi như vậy.”

Đồng tử của Y Thiết co lại, vội vàng đứng lên: “Cậu là ai?”

Trên chủ hạm của quân đoàn Vinh Diệu, An Nhiên đã nhận được thông tin A Bố gửi tới.

[Đã chặn lại.]

Hắn đóng thiết bị cá nhân lại, đứng dậy, trước mắt đột nhiên tối đen, đột nhiên bị choáng làm hắn mất cân bằng, bám vào tay vịn mới đứng vững.

Quan quân bên cạnh nhìn thấy, mở miệng quan tâm: “Trưởng quan, ngài không có việc gì chứ?”

An Nhiên nhắm mắt đứng hai giây, giơ tay: “ Không có việc gì?”

Phó quan dặn dò xong mọi chuyện đi tới, thật cẩn thận đề nghị: “Ngài đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, nên đi nghỉ một chút đi.”

“Tôi không có việc gì, anh….” Nói được một nửa, cảm giác buồn nôn đột nhiên nổi lên, sắc mặt An Nhiên thay đổi, đi nhanh về phía phòng nghỉ.

“Trưởng quan!” Phó quan thấy tình huống không đúng, muốn đi theo nửa đường liền dừng chân lại, chuyển hướng đi về phía trung tâm y tế.

Đi ra khoang chủ, sắc mặt An Nhiên trắng bệch, bước chân càng lúc càng nhanh, hắn không có tâm tư để ý những thuộc hạ dọc đường chào hỏi hắn, sau khi mở cửa phòng nghỉ ra hắn rốt cuộc không nhịn được nôn khan.

Chật vật chạy tới phòng vệ sinh, chống lên bồn rửa tay nôn nửa ngày, không thể nôn ra cái gì.

Mấy ngày nay hắn bận rộn không có thời gian ăn cơm, cách lần ăn cơm trước cũng đã mười tiếng, trong dạ dày không có thứ gì để phun ra.

Chờ cảm giác buồn nôn qua đi, thái dương An Nhiên đã toàn mồ hôi.

Dùng nước lạnh rửa mặt, ngực vẫn buồn buồn như cũ, không thoải mái.

Tiếng đập cửa vang lên, An Nhiên nhìn mình trong gương, sửa sang lại mặt mũi rồi mới đi ra ngoài.

Quất Từ từ ngoài cửa bước nhanh vào, vừa thấy hắn liền cực kỳ sốt ruột: “Điện hạ, tôi nghe phó quan nói thân thể ngài không thoải mái, nơi nào không thoải mái, để tôi nhìn xem.”

An Nhiên kêu ngừng: “Không có việc gì, chắc là ăn uống không đúng quy luật, có chút buồn nôn, ăn một chút gì đó là được.”

Quất Tử kêu cơm cho hắn, quan sát sắc mặt hắn, xác định hắn không có vấn đề gì khác mới thả lỏng một chút: “Điện hạ, không phải tôi nói ngài, đánh giặc cũng không phải ngày một ngày hai, ngài luôn bận rộn là sẽ quên ăn cơm, như vậy sao được, sớm hay muộn thân thể cũng sụp đổ.”

Thấy An Nhiên không để ý tới hắn, lại nhịn không được nói: “Ngài cảm thấy không sao cả, nhưng tiểu tử Hứa Yến kia thấy được nhất định sẽ đau lòng.”

Nói tới Hứa Yến, vẻ mặt của An Nhiên quả thật thả lỏng không ít, hắn mở thiết bị cá nhân, tin nhắn gửi đi lúc trước vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Lúc này ở Học Phủ Tinh chắc là khoảng hai ba giờ trưa, đúng là thời gian huấn luyện của Hứa Yến, hẳn là đang bận rộn nên không thấy được tin nhắn.

Đồ ăn thực mau đưa tới, Quất Từ nhận lấy đặt trước mặt hắn, nhưng còn chưa buông mâm, An Nhiên cũng đã che miệng chạy vào trong nhà về sinh.

Một lát sau An Nhiên đi ra, đứng ở cửa buồng vệ sinh, giơ tay chỉ vào đĩa cá trên bàn: “Mùi tanh quá, mang đi.”

Quất Tử nhìn An Nhiên rồi nhìn đĩa cá không tồi trên bàn, không hiểu ra sao: “…” tanh sao? Rõ ràng rất thơm mà.

Lão đại nói cái gì thì chính là cái đó, Quất Tử lập tức mang đĩa cá kia đi, thấy sắc mặt An Nhiên trắng bệch, ăn một lát liền buông đũa, lại kêu người mang một chút đồ ăn khai vị tới đây.

Từ nhỏ An Nhiên đã kén ăn, đối với đồ ăn không hợp khẩu vị thì một miếng cũng không chạm vào, liếc mắt nhìn những đồ ăn khai vị kia, không có món nào là hắn thích.

Hắn buông đũa xuống: “Lấy xuống đi.”

Đã một ngày không ăn cơm, lại chỉ ăn được mấy miếng, muốn làm thần tiên sao?! Quất Tử chưa từ bỏ ý định, bưng đồ ăn khai vị tới trước mặt hắn, mặt bánh bao nhăn nhúm lại: “Điện hạ, ngài ăn thêm một chút đi, chỉ ăn một miếng thôi, nhiều đồ ăn như vậy mà không ăn sẽ thật lãng phí.”

An Nhiên mở thiết bị cá nhân liên kết với hệ thống ở phòng chủ, xem xét tình huống các chiến trường, xem như không nghe thấy lời cầu xin của Quất Tử.

“Điện hạ, điện hạ?” Miệng Quất Tử nói nói, thật sự không có cách nào, lại lôi Hứa Yến ra: “Coi như là vì Hứa Yến đi, lần sau gặp mặt hắn thấy ngài gầy, khẳng định sẽ thực đau lòng, sờ vào cảm giác….

Khụ.”

Bị ánh mắt cảnh cáo của An Nhiên quét qua, Quất Tử lập tức ngậm miệng, ở bên cạnh làm động tác kéo khoá kéo: “Tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”

Đột nhiên có một lời mời khẩn cấp xuất hiện, hắn tuỳ tay click mở.

Hình ảnh A Bố xuất hiện.

“Điện hạ, Y Thiết đã chạy.”

An Nhiên nhíu mày: “Sao lại thế này?”

“Tôi vốn dĩ đã khống chế hệ thống trí năng, nhưng khi người trong quân đoàn sắp đuổi kịp thì đột nhiên lại bị cắt đứt, hắn có một hacker rất lợi hại.”

An Nhiên suy nghĩ hai giây: “Nếu so với cậu thì như thế nào?”

“Dựa vào tình huống trước mặt thì có thể là ngang với tôi, sau khi tôi bị cắt đứt liền thử xâm nhập lại vài lần, nhưng hắn đã thực hiện nhảy không gian, không có đủ thời gian xâm nhập lại.”

“Tôi đã biết.” An Nhiên đang muốn nói gì, một cơn buồn nôn lại kéo tới, hắn nôn khan một chút, cố gắng nhịn xuống: “Cậu tiếp tục theo dõi hắn.”

“Được!”

Trước khi ngắt liên kết, A Bố nhìn An Nhiên chạy vào buồng vệ sinh, như suy tư cái gì.

Mang một khuôn mặt tái nhợt trở về, đột nhiên ngửi được mùi chua, An Nhiên nhìn qua, trên bàn còn để mấy món khai vị kia.

Quất Tử ở một số phương diện rất cố chấp, khống giống với vẻ bề ngoài của hắn, nên nói không hổ là người học y?

Ma xui quỷ khiến, An Nhiên cầm đũa gắp một chút đậu que chua, nhíu mày ghét bỏ mà cắn một miếng.

Được copy tại ~ T RUMtгuyen.

o r g ~

Sau đó, ăn không dừng lại được.

Từ hôm nay, đậu que chua được xếp vào món ăn của An Nhiên.

Trường quân đội, Hứa Yến đang không ngừng ngày đêm huấn luyện.

Giai đoạn đầu xem như kì thích ứng, làm cho bọn họ từ sinh hoạt bình thường dần chuyển sang sinh hoạt quân đội, tới tháng thứ hai, cường độ huấn luyện tăng lên một bậc, ngoài học tập các loại kỹ xảo và cách đấu còn phải học tập các loại vũ khí và ứng dụng bọc giáp.

Huấn luyện điên cuồng không làm Hứa Yến giảm bớt phiền não, ngược lại không tìm thấy hướng giải quyết càng phiền muộn hơn.”

Trong lòng phiền muộn, hắn xuống tay càng nặng hơn, không được mấy ngày, trong ban không ai muốn đối luyện với hắn.

“Hứa đại thần, cậu muốn giết tôi sao?”

Nghe được thanh âm, Hứa Yến lấy lại tinh thần, nhìn bạn học đang bị đầu gối hắn đè trên mặt đất không thể động đậy, hắn vội vàng buông ra: “Xin lỗi, không tập trung.”

Nam sinh đứng lên xoa xoa: “Không có việc gì, đối luyện với cậu có thể học được rất nhiều kỹ xảo, chẳng qua là cậu nên xuống tay nhẹ một chút là được rồi.”

Huấn luyện xong, ăn cơm chiều xong có một tiếng nghỉ ngơi, đa số mọi người sau khi hết tiết học thì lập tức rời khỏi trung tâm huấn luyện, chỉ có Hứa Yến còn tập luyện với cọc gỗ.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy An Nhiên, hắn liền cảm thấy đối phương không chỉ là binh lính mà thôi, ít nhất cũng có quân hàm tiểu đoàn trưởng, lúc đối phương nói sóng trùng tới phải đi về, hắn cho rằng đối phương muốn chiến đấu anh dũng, nhưng trên thực tế đối phương là tướng quân, hiện tại đối phương đang chỉ huy quân đoàn nghênh chiến trùng tộc ở tiền tuyến.

Đối với quân đội, An Nhiên là thiếu tướng trẻ tuổi đầy triển vọng có bao nhiêu quan trọng không cần nói cũng biết, buồn cười hắn lúc trước còn lấy điểm này ra chỉ trích An Nhiên, hiện giờ nghĩ lại cảm thấy thực buồn cười.

Càng nghĩ càng bực bội, Hứa Yến ra chiêu ngày càng tàn nhẫn, càng ngày càng nặng, một tiếng rắc, cọc gỗ bị hắn đánh gãy.

Hứa Yến thở hổn hển, khom lưng nhặt khăn lông lên lau mặt.

Không được, không bình tĩnh được, càng đánh càng bực bội.

Thiết bị cá nhân vang lên, hắn hơi ngừng lại, mở ra, là An Nhiên.

[Đến giai đoạn huấn luyện thứ hai chắc là đã tăng cường độ, còn chịu nổi không?]

Nhìn thoáng qua, ngón tay ngừng trên màn hình một lúc lâu, lại không biết nên trả lời như thế nào.

Trở lại ký túc xá sau khi tắm xong, báo cáo với Tạ Tốn không tham gia huấn luyện buổi tối.

Qua 9 giờ, Triệu Việt và Kim Trạch huấn luyện trở về, trong phòng khách kí túc xá sáng lên một ngọn đèn mờ nhạt, Hứa Yến ngồi ở trên cửa sổ, một tay cầm bản vẽ, tập trung vẽ cái gì.

“Thiệt hay giả, không tham gia huấn luyện buổi tối ở trong ký túc xá vẽ tranh?” Kim Trạch cười nhạo một tiếng: “Thật khiến cho người khác khó hiểu.” Cười nhạo xong, hắn trở về phòng mình.

Triệu Việt quan tâm đi qua nhìn xem, nhưng trên người toàn là mùi mồ hôi, hắn vẫn nên về phòng tắm trước.

Chờ đi ra Hứa Yến vẫn đang còn ngồi ở chỗ kia.

“Buổi tối sao cậu không đi huấn luyện?” Triệu Việt pha hai ly cà phê, đưa qua một ly: “Cậu không biết sắc mặt của huấn luyện viên buổi tối hôm nay, đen giống như đáy nồi, ai cũng không dám đi trêu chọc.”

Hứa Yến tiện tay nhận lấy nói cám ơn, quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Triệu Việt quan sát vẻ mặt của hắn, thấy hắn khó có lúc đứng đắn như vậy, nghĩ đến hai ngày nay hắn khác thường, thử hỏi: “Hứa Yến, có phải cậu gặp chuyện gì đó phải không?”

Hứa Yến nhìn qua, Triệu Việt bị đôi mắt bình tĩnh của hắn nhìn khiến lòng hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Tớ không phải muốn buôn chuyện, chỉ là mấy người chúng ta ở đây cũng không có ai dựa vào, quan tâm lẫn nhau có chuyện gì cũng có thể chia sẻ một chút cũng…..”

“Suy nghĩ vợ của tớ.” Hứa Yến uống một ngụm cà phê liền bỏ qua một bên, lại cầm lấy bản vẽ ngơ ngác một lần nữa.

Khi còn ở Hoa Đại, Triệu Việt có nghe nói hắn đã kết hôn, chỉ là tới bây giờ cũng không biết bạn lữ của hắn là ai.

Hứa Yến chẳng những phân hóa thành alpha còn tới Học Phủ Tinh, với hai người cách xa nhau, cảm tình sẽ có sự thay đổi, lúc trước hắn không ngừng ám chỉ về vấn đề AA yêu nhau, vậy là rất thích đối phương nên mới buồn phiền như vậy đi?

Triệu Việt dùng lý luận tình cảm hắn không hiểu lắm đi an ủi Hứa Yến: “Kỳ thật, sau khi thích một người, cho dù người đó biến thành như thế nào cũng sẽ thích? Cho dù biến thành như thế nào, bản chất cũng sẽ không thay đổi, cho nên cậu không nên quá lo lắng.”

Ánh mắt Hứa Yến chợt lóe: “Lớp trưởng, sao cậu lại biết?”

Triệu Việt mang dáng vẻ anh trai tâm lý vỗ vỗ vai hắn: “Tớ biết cậu không phải ngày một ngày hai, ít nhiều gì cũng hiểu cậu.”

Hứa Yến sợ ngây người, hai ngày trước hắn mới biết được thân phận của An Nhiên, không nghĩ tới Triệu Việt vậy mà đã sớm biết​?

Hắn không suy nghĩ quan hệ logic trong đó có chính xác không, trước mắt có người thảo luận với hắn việc này, hắn nhịn không được nói ra vấn đề đã suy nghĩ thật lâu.

“Tớ vốn dĩ cho rằng hắn chỉ lớn tuổi hơn tớ một chút, có tiền hơn tớ một chút, còn có công việc không tệ, có hơi cố chấp, thế nhưng tớ đồng ý vì hắn thỏa hiệp.”

“Ừ ừ.” Triệu Việt dọn xong tư thế người nghe, căn cứ theo miêu tả của Hứa Yến ở trong đầu xây dựng bức tranh bạn lữ của Hứa Yến, chắc là người có năng lực không tồi lại có tiền.

“Tớ nghĩ, tuy rằng tớ chỉ là học sinh, nhưng cũng có nhà có đất, tương lai làm nghệ thuật gia, đứng với hắn thì cũng dư dả.”

Triệu Việt đang gật đầu một nửa thì ngừng lại, nhịn không được khóe miệng có rút, đã lâu rồi không kiến thức sự tự tin của hắn, thật có chút không quen.

“Hắn chỉ là người đi trước cậu mà thôi, không có vấn đề ai không xứng với ai.”

“Ừ, tớ vốn dĩ cũng nghĩ như vậy.” Hứa Yến than nhẹ: “Nhưng gần đây tớ biết được, hắn không chỉ là đi trước tớ, quả thực còn đứng trên đám mây mà tớ không với tới được, chúng ta là sống ở hai thế giới khác nhau.”

Bức họa trong đầu Triệu Việt có sửa chữa, từ người có tiền biến thành nhà có công ty.

Ừ, vốn tưởng rẳng chỉ là nhân viên bình thường, kì thật lại phát hiện hắn là con trai ông chủ sao? Đây không phải giả thiết thường dùng để viết văn sao?

Hai mắt Triệu Việt sáng lên: “Vậy không phải rất tốt sao? Ôm lấy đùi vàng từ đây đi lên đỉnh cao cuộc sống!!”

“Nhưng hiện giờ tớ không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, bởi vì lúc trước không biết, khiến cho tớ phán đoán sai rất nhiều chuyện, hiện giờ càng nghĩ càng cảm thấy mình không xứng với hắn.”

“Vậy thì nỗ lực để bản thân mình càng tốt lên, không phải sẽ xứng với hắn rồi sao? Hiện giờ cậu chính là vương của học sinh mới, tuyệt đối là number 1, chỉ cầng không ngừng cố gắng, hai năm sau cậu chính là sĩ quan, đến lúc đó xin trở về đóng quân ở Hoa Đô không phải tốt rồi sao?”

Không thể đóng quân được, An Nhiên lại không thể theo tới, đường đường là một thiếu tướng lại đi đóng quân ở Hoa Đô chẳng khác nào là bị lưu đày.

Thế nhưng, làm sĩ quan sao? Trong lòng Hứa Yến rục rịc, muốn đứng ở bên cạnh An Nhiên, vậy không thể chỉ làm sĩ quan, phải đứng ở đỉnh quân bộ mới được.

“Tớ có thể sao?” Hứa Yến nhỏ giọng nói với mình.

“Đương nhiên là có thể!” Triệu Việt nói tiếp: “Tự tin của cậu đâu, cậu như vậy rất không giống cậu.”

Hứa Yến nhìn người trong bức tranh, sau một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười.

“Tớ đã hiểu.”

So với lời hứa với hai ba ba, so với những kí ức đen tối đã qua, An Nhiên càng quan trọng hơn.

Hắn sớm đã đưa ra lựa chọn, bây giờ cần gì phải mờ mịt nữa?

Thật muốn nhanh chóng nhìn thấy hắn, muốn chính miệng nói lời xin lỗi với hắn.

Thực xin lỗi, trước kia sơ sẩy, sau này em sẽ từ từ đền bù.

Sau khi nghĩ thông, Hứa Yến cầm lấy cà phê đã lạnh chạm ly với Triệu Việt: “Cậu thật là một lớp trưởng tốt hiểu lòng người.”

Triệu Việt cười cười, nhìn bức tranh trong tay hắn hỏi: “Buổi tối cậu vẽ cái gì, bóng đêm?”

“Không phải, hình người.”

Hứa Yến đưa bản vẽ qua cho hắn xem.

Trên giấy trắng, một người đang ngồi trên xích đu quấn quanh hoa cỏ, cổ áo hơi rộng lộ ra nửa xương quai xanh, khẽ nâng cằm, con ngươi lạnh lùng giống như cất giấu móc câu, làm người ta khó có thể dời mắt.

“Thật, thật đẹp!” Triệu Việt nhìn choáng váng, không biết là khen người trong bức họa nhiều hơn, hay là khen kỹ thuật vẽ của Hứa Yến nhiều hơn.

Kim Trạch đi ra lấy nước, ánh mắt lén liếc về phía này.

Nói thêm hai câu, Hứa Yến cầm bản vẽ về phòng, Triệu Việt cũng đứng dậy trở về.

“Cái gì, thì ra Hứa Yến là fan của An thiếu tướng.”

Đột nhiên nghe được thanh âm Kim Trạch, Triệu Việt kỳ quái nhìn hắn một cái: “An thiếu tướng gì?”

Kim Trạch hướng phòng Hứa Yến nói: “Bức tranh của hắn không phải vẽ An thiếu tướng sao?”

“Thiệt hay giả?!” Triệu Việt nhìn thoáng qua bên kia, trong lòng đột nhiên hiện lên một loại cảm giác không rõ, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Sau khi trở lại phòng, Hứa Yến chụp lại bức tranh gửi cho An Nhiên.

[Em muốn người này làm khen thưởng.].