Chưởng môn bảo họ giữ bí mật, nhưng lúc này dưới con mắt của bao người, sư tỷ đã bộc lộ cái sự đầu óc biêng biêng của mình rồi, họ có nên che giấu giúp nữa không?

Giúp hay không giúp? Đây là một câu hỏi nghiêm túc.

Thấy không ai đáp lại, Nam Hi lấy làm lạ, dồn sự chú ý vào các đệ tử xung quanh.

[Chuyện gì vậy? Mị thế này vì Tề Thiên chẳng phải là bình thường ư? Sao không ai nói gì?]

[Hay là! ] Đồng tử Nam Hi chấn động: [Chẳng lẽ ta! ]

Diễn xuất đi xuống?

Nàng chưa kịp nghĩ xong, một đệ tử đã đột nhiên cao giọng nói: "Sư tỷ hà tất phải để ý đến kết cục của nam tử đó? Hắn đối xử với tỷ như vậy, chưởng môn dạy dỗ hắn thế nào cũng là đúng thôi!"

Câu này vừa nói ra, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào hắn.

Đệ tử đó lấy tay che miệng theo phản xạ, có phần hối hận, dù muốn che giấu sự thật rằng nàng đã không bình thường giúp sư tỷ nhưng câu nói vừa rồi thật sự không ổn lắm.

Còn chưa kịp để người khác gật đầu tán đồng, Nam Hi đã ôm lấy ngực mình, liên tục lắc đầu.

"A Thiên… A Thiên chỉ chỉ ra sai lầm của ta thôi, là ta không biết xấu hổ mà quấn lấy huynh ấy, gây ảnh hưởng xấu cho huynh ấy.

Huynh ấy không có lỗi, sư tôn có lý do gì để dạy dỗ huynh ấy chứ?"

Chúng đệ tử: "! "

Họ không hiểu, sốc vô cùng.

Hứng thú của các đệ tử đột ngột giảm sút, còn có phần hối hận vì đã hỏi câu hỏi này.

Họ đã biết sư tỷ cố chấp không chịu tỉnh ngộ từ lâu, nhất là khi đối mặt với Tề Thiên, họ thật sự không hiểu nổi đầu óc của nàng.

[Wow! ] Nam Hi cảm thán trong lòng: [Ta có thể nói ra những lời như vậy, thật đúng là quá giỏi, thể hiện mình đúng là kẻ đần, đến mị cũng muốn! ]

Đánh mình một cái.

Nam Hi chưa kịp nghĩ xong.

Trong ánh mắt bối rối của các đệ tử, lại có hai ba người xông lên nói: "Sư tỷ! Ta… ta… chúng ta thấy tỷ rất lợi hại, không hề không biết xấu hổ, không cần nghĩ như vậy về mình.

"

Họ nói những lời trái lương tâm, trong lòng đau khổ, trên mặt còn phải nặn ra nụ cười miễn cưỡng.

Nói Nam Hi mang thuốc cho Tề Thiên không tính là không biết xấu hổ.

Nhưng đến giờ phút này, nàng vẫn không nhận ra lỗi của mình, cũng không thấy xấu hổ, vẫn bảo vệ Tề Thiên, một lòng một dạ thích Tề Thiên, thêm những chuyện trước đây nữa thì đúng thật cũng có thể coi là không biết xấu hổ.