Cuối cùng bọn họ kết luận là dù có bị Chưởng môn giết diệt khẩu thì cũng phải báo cáo việc này với Chưởng môn.

Dù rằng Chưởng môn đáng sợ nhưng chắc cũng sẽ không thật sự giết diệt khẩu, cùng lắm chỉ là phạt họ ra sau núi luyện tập vài ngày mà thôi.

Nam Hi còn không biết mình đã bị nhóm đệ tử đó cho là tinh thần không bình thường.

Nàng khó khăn lắm mới tìm được chỗ không có người, rồi mới bám vào cây bên cạnh mà cười lớn.

[Ha ha ha hệ thống, cậu có thấy biểu cảm của họ không? Buồn cười quá! Nhưng tôi phải nhịn cười cực khổ lắm, tôi thật sự muốn cùng họ chê bai nữ chính đầu óc mê muội này!]

Hệ thống: [Xin ký chủ đừng quá đắc ý quên mình, lúc nào cũng phải nhớ nhiệm vụ của mình.

]

Nam Hi đã quen với việc hệ thống thích nói mấy lời làm cụt hứng này rồi, tự mình lẩm bẩm.

[Tôi làm nhiệm vụ không tốt sao? Quá xuất sắc rồi ấy chứ.

Tôi đã hy sinh bản thân để trở thành một kẻ ngốc nghếch, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc như vậy, cậu không thể trò chuyện với tôi thêm một chút sao?]

Hệ thống: [! Chúng ta không thể nói xấu nam nữ chính.

]

[Được rồi.

] Nam Hi cười xong rồi, thu bàn tay đang bám vào cây lại, nghiêm túc chỉnh trang lại y phục, đảm bảo không lệch khỏi thiết lập nữ chính trong truyện ngôn tình.

Nàng chầm chậm bước về chỗ ở của mình, không quên trêu chọc hệ thống.

[Nói thật là tôi hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc như vậy, hệ thống cậu không thưởng cho tôi gì sao?]

[Hiện giờ không có phần thưởng.

]

[Keo kiệt quá, chẳng lẽ tôi phải mãi làm lao động miễn phí ư? Thật quá đáng.

]

[! ]

[Hệ thống? Hệ thống? Sao cậu không nói gì nữa?]

[Vừa đi xin phúc lợi từ trụ sở.

]

[Tuyệt quá!]

!

Trừ khi phải thực hiện nhiệm vụ theo kịch bản, Nam Hi thường rất nghe lời sư tôn.

Ví dụ như Hòa Kiếm yêu cầu nàng mỗi ngày ngoài việc luyện tập còn phải thêm một vạn lần vung kiếm, nàng liền dậy sớm một canh giờ so với bình thường để bắt đầu luyện kiếm.

Khi nàng đang chăm chỉ tu luyện, thì mấy đệ tử đã lo lắng suốt cả đêm, cuối cùng cử một người ra làm đại diện, đi gõ cửa phòng Hòa Kiếm.

Gõ một lần, không có ai trả lời.

Gõ hai lần, không có ai đến.

Liên tục không nghỉ, người đệ tử vốn đã sợ Hòa Kiếm giờ không còn can đảm gõ lần thứ ba, đành yếu ớt quay đầu nhìn những người bạn trong góc.

Thấy dường như không có ai, những người đó lại ùa đến, có người nhìn chằm chằm vào một thiết bị trên cửa vài lần, rồi đập tay lên đùi.