Ngôn Xu không biết lúc ấy tâm tình mình là như thế nào, nàng chỉ nhớ đầu óc mình trống rỗng.

Nhưng nàng vẫn nỗ lực cười một chút, "Được.

"

Lời tạm biệt giữa các nàng, so với tưởng tượng còn bình tĩnh hơn.

Sau đó Ngôn Xu liền xoay người, nghe lời Hứa Lan, nàng phải về nhà.

Đi chưa tới trăm mét, Ngôn Xu đột nhiên cảm thấy mũi có chút lên men, nàng rốt cuộc nhịn không được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nhưng mà nàng còn nhớ rõ vừa nãy, Hứa Lan vuốt tóc nàng, thanh âm ôn nhu, "Đồng ý với chị, không được quay đầu lại.

Còn có, quên chị đi.

"

Cái sau nàng không làm được.

Lần đầu tiên nàng nghiêm túc thích một người, sao có thể nói quên liền quên.

Một khi đã như vậy, cái trước nàng nhất định phải làm được.

Cho dù có luyến tiếc nàng cũng sẽ không quay đầu lại.

Nàng muốn đi theo con đường này, đi ra đường chính, sau đó gọi xe về nhà.

Tắm nước ấm một cái, ngủ một giấc thật ngon.

Sau đó, cũng phải bắt đầu một sinh hoạt mới.

Ngôn Xu vô cùng rõ ràng biết, từ nay về sau, sinh hoạt của nàng, sẽ không có Hứa Lan tồn tại nữa.

Nàng hy vọng kiếp sau, Hứa Lan có thể có ba mẹ yêu cô, bạn học thân thiện, cùng với một bạn đời ưu tú hơn nàng.

Thôi, vẫn là không cần ưu tú hơn nàng quá nhiều, nếu không nàng sẽ ghen tị.

Bất quá đến lúc đó, nàng cũng không biết.

Ngôn Xu ngẩng mặt lên, mà nước mắt chảy xuống lại không thể chảy ngược về.

Gió lạnh thổi tới trên má nàng, đau đớn rõ ràng.

Hồi lâu, Ngôn Xu đứng dậy, nàng lau khô nước mắt của mình, sau đó từng bước một đi về phía trước.

Ngủ ngon, Hứa Lan.

Tạm biệt, Hứa Lam Y.

*

Ngày hôm sau tỉnh lại, Ngôn Xu liền phát hiện lắc tay thuỷ tinh trên tay mình biến mất.

Nghĩ đến phản ứng lúc trước của Tưởng Thiệu, nàng liền hiểu ra, lắc tay này có liên hệ với Hứa Lan.

Bây giờ, lắc tay biến mất.

Cho nên, Hứa Lan cũng đã rời đi.

Ngôn Xu trở mình, úp mặt vào trong gối đầu.

Hồi lâu nàng mới đứng dậy đi rửa mặt, mà trên bao gối còn lưu một mảnh ướt át nhỏ.

Sau Tết, học sinh năm cuối chưa từng có kỳ nghỉ đông liền khai giảng.

Mà hôm này, Ngôn Xu mặc một cái váy trắng.

Trang trí ren xinh đẹp, có chút bồng bềnh, nhưng Ngôn Xu nhớ rõ, Hứa Lan thích cái váy này.

Ngồi ở trên bàn cơm, Ngôn Xu cúi đầu ăn bữa sáng, mặt mày dịu ngoan.

Ba Ngôn nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn Ngôn Xu, "Trời rất lạnh, con mặc váy làm gì, áo khoác này cũng thực mỏng, không sợ bị cảm lạnh hả?"

"Con muốn mặc mà.

" Ngôn Xu hơi hơi chu môi, có chút bất mãn nói.

"Được rồi được rồi, con gái muốn mặc gì chúng ta làm ba mẹ không cần xen vào.

" Mẹ Ngôn giảng hoà, bưng sữa bò nóng ra bàn ăn, lại nhìn về phía Ngôn Xu, "Nếu ở trường bị lạnh thì gửi tin nhắn cho mẹ, mẹ đưa quần áo qua cho con.

"

"Vâng ạ.

" Ngôn Xu gật gật đầu.

"Đúng rồi, tối nay về sớm một chút.

" Mẹ Ngôn nói: "Mẹ tìm cho con một gia sư địa lý, tối nay người ta sẽ tới.

"

Ngôn Xu mím môi, "Hứa Lan không tới sao?"

Cho dù nàng đã biết đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi.

"Hứa Lan? Ai là Hứa Lan?" Mẹ Ngôn mờ mịt ngẩng đầu.

Ngôn Xu nhíu nhíu mày, nói: "Gia sư địa lý lúc trước của con a.

"

"Con có gia sư địa lý khi nào?" Mẹ Ngôn cười nhìn nàng, cười mắng: "Đứa nhỏ này có phải ngủ đến choáng váng hay không?"

Ba Ngôn cũng lắc lắc đầu, "Vốn dĩ đã không thông minh, qua một năm sao lại càng ngốc thêm?"

Ngôn Xu giật mình, dao nĩa rơi xuống trên mặt đất.

Mẹ Ngôn nửa ngồi xổm, một bên nhặt dao nĩa một bên trách cứ nói: "Đứa nhỏ này bị sao vậy, ăn bữa sáng thôi mà cả dao nĩa cũng cầm không được.

"

Ngôn Xu không trả lời mẹ, mà là chạy vội lên lầu, từ trong cặp lấy di động của mình ra.

Nàng nhanh chóng mở album.

Tấm ảnh đã từng là nàng với Hứa Lan chụp chung, bây giờ trong hình chỉ còn lại một mình nàng, cười vui vẻ với màn ảnh.

Nàng click mở Wechat, không còn phương thức liên lạc của Hứa Lan.

Hôm nay, Ngôn Xu trốn học.

Ngôn Xu đi tìm Tưởng Thiệu, đối phương vẻ mặt khó xử, cuối cùng chỉ nói: "Nếu cô muốn, tôi có thể đưa cô đi thăm mộ cô ấy một lần, nhưng cô ấy không có để lại thi thể, đó chỉ là một ngôi mộ không.

"

Ngôn Xu lắc đầu từ chối, lại một mình rời đi, nàng lang thang không có mục tiêu đi ở trên đường, cuối cùng đi vào nhà ma Trường Sơn.

Nhà ma thần bí cổ xưa ngày trước, bây giờ bị một cửa hàng bánh kem phong cách đáng yêu thay thế.

Chỉ gần một ngày mà thôi, làm sao cũng sẽ không thể biến đổi nhanh như thế.

Trừ phi! ! trừ phi tất cả đều thật sự bị xoá bỏ.

Nhịn không được đi vào cửa hàng bánh kem, tiếng chuông gió vang lên.

Nhân viên trước quầy ngẩng đầu lên, nhìn Ngôn Xu, tươi cười nhiệt tình, "Hoan nghênh khách hàng.

"

Mà nhân viên cửa hàng này, lại là Tống Mặc.

Ngôn Xu đi ra phía trước, hô một tiếng, "Tống Mặc tỷ tỷ?"

Tống Mặc sửng sốt, ngay sau đó cười càng xán lạn, "Em gái, em quen tôi hả?"

Ngôn Xu gật gật đầu, thử hỏi: "Chị có quen Hứa Lan không?"

Tống Mặc chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, "Chưa nghe qua ai có tên này, cô ấy từng làm việc ở cửa hàng của chúng tôi sao?"

Ngôn Xu cười một chút, lắc lắc đầu, "Em tuỳ tiện hỏi thôi.

"

Ngay sau đó, nàng mua chút điểm tâm ngọt trong tiệm, liền rời đi.

Ngôn Xu đi ở ven đường, từng miếng từng miếng cắn bánh mì, bánh mì này cực kỳ ngọt, nàng lại cảm thấy trong lòng đắng chát.

Nàng lại nghĩ tới lời Hứa Lan hôm đó ----

"Quên chị đi.

"

Giống như bây giờ, ngoại trừ nàng, tất cả mọi người đều quên Hứa Lan.

Cho dù nhớ, cũng nên là Hứa Lam Y.

Mà tồn tại của Hứa Lan, chỉ có một mình nàng nhớ rõ, hơn nữa vĩnh viễn cũng sẽ không quên.

Học kỳ mới, Ngôn Xu rất ít ra ngoài chơi, chỉ là yên tĩnh vùi đầu học tập.

Thành tích nàng một đường tăng lên, trực tiếp lọt vào top 10 trong khối.

Ban đầu Mộc Giang cười nói nàng "uống lộn thuốc", nhưng sau khi nhìn thấy Ngôn Xu thi được top 10 xong cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Vô luận là mẹ Ngôn hay ba Ngôn, trên mặt đều cười nở hoa.

Ngôn Xu nhớ rõ, lúc trước trong một lần học bổ túc, Hứa Lan đã nói, hy vọng nàng có thể thi đậu đại học A ở thành phố kế bên.

Bây giờ nghĩ tới, mục tiêu của Hứa Lam Y cũng là đại học A.

Cho nên Ngôn Xu cũng coi đại học A thành mục tiêu của nàng.

Học tập, làm đề, thi cử, mấy thứ này tràn ngập sinh hoạt năm cuối của Ngôn Xu.

Một học kỳ này, cũng không có gian nan như vậy, có lẽ nói là trôi qua thực mau.

Cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, kết thúc kỳ thi đại học.

Ngôn Xu thi cao thứ 3 toàn trường, cũng như nguyện được trúng tuyển vào đại học A.

Ngày nhận bằng tốt nghiệp đó, Diệp Sở Nghi ngăn nàng lại, sắc mặt rối rắm, "Tôi!.

Tôi có lời muốn nói với cậu.

"

Ngôn Xu nhìn nàng, bình tĩnh hỏi: "Cậu thích tôi, sợ chậm trễ tôi học tập, cho nên bây giờ mới thổ lộ?"

Diệp Sở Nghi không thể tin nổi nhìn nàng, hỏi: "Sao cậu biết?"

Diệp Sở Nghi quên mất Hứa Lan, cho nên cũng quên mất mình đã từng thừa nhận thích Ngôn Xu.

Ngôn Xu lắc lắc đầu, không có trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà là dùng thái độ ôn nhu nhất từ chối Diệp Sở Nghi.

Bởi vì, nàng có người mình thích.

Cho dù người kia sẽ không trở về, Ngôn Xu cũng vĩnh viễn thích cô.

Tháng chín ngày khai giảng đầu tiên, khuôn mặt xinh đẹp của Ngôn Xu, nhanh chóng trở thành vận may duy nhất của đại học A chuyên khoa học tự nhiên này.

Nhưng cả một năm nhất đại học, nàng uyển chuyển từ chối vô số lời thổ lộ, vẫn một mình như cũ.

Ngay cả bạn cùng phòng của Ngôn Xu cũng nhịn không được lén nghị luận, rốt cuộc ánh mắt của nàng cao bao nhiêu, cả nam thần của ngành của từ chối.

Mà mỗi lần gặp được hiểu lầm như vậy, Ngôn Xu đều không có giải thích.

Thực mau, lại một năm đi qua.

Sinh viên năm nhất khai giảng, bởi vì thành tích ưu dị, cho nên Ngôn Xu được giảng viên sắp xếp đi lớp mới làm trợ giảng một tháng.

Đây là việc được cộng điểm, Ngôn Xu tự nhiên là đáp ứng.

Hôm nay là tiết tự học buổi tối đầu tiên, dựa theo bình thường, hẳn là cho các bạn học đi lên tự giới thiệu.

Những khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên, đầy lòng mong chờ với cuộc sống đại học và hướng tới tương lai, nói một ít từ ngữ còn non nớt.

Mà cửa lớp đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nữ mang theo một chút xin lỗi vang lên, "Xin lỗi, tôi đến trễ.

"

"Không sao, đi ra sau ngồi đi.

" Ngôn Xu nói xong quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa, tươi cười lại cứng đờ ở trên mặt.

Đó là một khuôn mặt quá mức quen thuộc.

Thanh lãnh đạm nhiên, xinh đẹp như cũ, đó là người Ngôn Xu thương nhớ ngày đêm.

Cô nhìn về phía Ngôn Xu trong ánh mắt mang theo ôn nhu không chút nào che giấu, đi lên bục, "Chào mọi người, tôi tên Hứa Lam Y, hy vọng sau này có thể làm bạn với mọi người.

"

Cô tự giới thiệu đơn giản xong, liền đi tới bên người Ngôn Xu ngồi xuống.

Ngôn Xu chỉ là nhìn cô, lại không có nói chuyện.

Trái tim nhảy lên quá mức mãnh liệt, làm Ngôn Xu trong nhất thời không nói nên lời, nàng thậm chí không thể tin được tất cả trước mắt này đều là chân thật xảy ra.

Hứa Lan nhợt nhạt cười, lại lặp lại câu nói lúc đẩy cửa vào hồi nãy một lần, "Xin lỗi, tôi đến trễ.

"

Cánh môi Ngôn Xu hơi hơi run rẩy, rồi lại dùng sức lắc đầu.

Không trễ, một chút cũng không trễ.

Trước mặt bao người, Ngôn Xu không nhịn được nước mắt, trực tiếp vùi mặt vào trong lồng ngực Hứa Lan, nhỏ giọng nghẹn ngào.

Vốn đang ở trên bục tự giới thiệu sinh viên đột nhiên dừng lại, đáy mắt mọi người đều có chút mờ mịt.

Hứa Lan giơ tay ôm nàng vào trong lòng, ngẩng đầu, lại không có chút xin lỗi nào, nói: "Ngại quá, vừa nãy quên giới thiệu với mọi người, tôi là bạn cùng lớp của mọi người, cũng là bạn gái của Ngôn Xu học tỷ.

"

Dưới bục phát ra tiếng "oa oa" ồn ào, ánh mắt nhiều chuyện hoặc hâm mộ toàn bộ dừng ở trên người hai người.

Mà Ngôn Xu cũng không nói gì, chỉ là chôn mặt càng sâu vào trong lồng ngực Hứa Lan.

Thật lâu về sau.

Ngôn Xu hỏi Hứa Lan vì sao lại về đây.

Hứa Lan suy nghĩ một hồi, trả lời: "Lúc trước không thể rời đi là bởi vì chị mất đi ký ức, mà ký ức sinh thời giống như chấp niệm của chị, nhốt chị lại nơi này.

"

"Mà bây giờ, chị có chấp niệm mới.

"

Em chính là chấp niệm của chị.

Hoàn.

Tác giả có lời muốn nói: Bất ngờ không các bảo bối của tôi!

Tôi định lặng lẽ kết thúc, sau đó làm mọi người bất ngờ.

Không có phiên ngoại, tôi cảm thấy câu chuyện dừng ở đây là phù hợp nhất.

Cảm ơn các bạn đã đồng hành!.