Chỉ tiếc a, quỷ vĩnh viễn đều sống trong bóng tối.

Người với quỷ, vốn dĩ chính là kẻ thù, các loại chuyện xưa bi kịch cô đã xem hết ở trong TV tiểu thuyết rồi.

Cho nên xuất phát từ góc độ lý trí, Hứa Lan căn bản là không có khả năng đáp ứng Ngôn Xu.

Cùng lúc đó Hứa Lan cũng đang suy nghĩ, phải dùng cách nào để từ chối cô bé, mới có thể không làm nàng khổ sở rơi nước mắt.

Hứa Lan suy nghĩ một chút, liền nghĩ tới Diệp Sở Nghi ngày hôm qua chỉ trích cô, lý do này đối với Ngôn Xu mà nói, tựa hồ cũng là thích hợp nhất.

Vì thế Hứa Lan nói: "Em bây giờ là năm cuối rồi, học tập quan trọng, không nên nghĩ mấy cái này đó."

Ngôi sao nơi đáy mắt của Ngôn Xu tựa như đang lay động, mang theo một chút mất mát không che giấu được.

Nàng chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Vậy chờ em thi đại học xong rồi thì sao?"

Hứa Lan không đành lòng nhìn nàng, quay đầu đi, "Chuyện sau này, bây giờ tôi còn không thể trả lời em."

Nhưng mà những lời này đối với Ngôn Xu mà nói, cũng là từ chối rất rõ ràng.

Ánh sáng vụn vỡ, đầy trời tối tăm.

Nhưng Ngôn Xu còn phi thường miễn cưỡng gật đầu, "Vâng, em đã biết."

Nàng đang cực lực che giấu mất mát, rồi lại càng thêm rõ ràng, còn mang theo cô đơn không nói nên lời.

Hứa Lan muốn an ủi nàng, nhưng lại không biết giờ phút này còn có thể nói cái gì.

Cuối cùng cô chỉ có thể nói: "Xin lỗi."

Ngôn Xu nhìn nàng, lắc lắc đầu, "Không phải chị sai."

Không thích nàng, không phải là một chuyện sai.

Là nàng lỗ mãng, nói thẳng những lời này ra ngoài.

Vì thế Ngôn Xu lại nỗ lực lộ ra một nụ cười "vui vẻ", "Coi như em chưa từng nói cái gì là được rồi."

Hứa Lan gật đầu.

Mà chuyện đã xảy ra, sao có thể hoàn toàn bị xoá sạch dấu vết.

Ngày hôm sau đi học, Ngôn Xu liền bỏ đi những cái váy xinh đẹp đó.

Một nửa tủ quần áo, tất cả váy đều bị nàng khoá lại.

Nhưng Ngôn Xu cũng không có lại lập dị như lúc trước vậy, mà là thay đồ đơn giản thoải mái, không khác gì phần lớn học sinh.

Chương trình học địa lý còn đang tiếp tục, mà theo như lời Ngôn Xu nói, nàng liền hoàn hoàn toàn toàn coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Trong nháy mắt, gần nghỉ đông, thi cuối kỳ cũng kết thúc.

Đây là tiết bổ túc cuối cùng Hứa Lan dạy nàng trong năm nay.

Bài thi để ở trên bàn, sửa đề xong, trong lòng Ngôn Xu cũng tự hiểu điểm của mình.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thành tích địa lý lúc này của Ngôn Xu hẳn là có thể trên 85.

Không chỉ có không kéo điểm xuống, còn có thể coi như một số điểm không tồi.

Này đối với một người đã từng không bao giờ có điểm vượt qua 50 Ngôn Xu mà nói, xác thật là tiến bộ vượt bậc.

Mà hôm nay nói cũng vừa khéo, Ngôn Xu với Hứa Lan đều mặc cái áo khoác lần trước mẹ Ngôn mua.

Hai màu trắng đen, kiểu dáng giống nhau, màu sắc khác nhau, hai người mặc, giống như đồ tình nhân.

Ngôn Xu cất bài thi, đứng dậy đưa Hứa Lan xuống lầu.

Bên ngoài đã thực lạnh, nhưng Ngôn Xu lại đưa Hứa Lan đi tới cổng ở sân.

Chóp mũi nàng đã bị đông lạnh đỏ lên, ngẩng đầu lên cười với Hứa Lan, "Tết năm nay ba mẹ muốn đưa em về quê thăm ông bà, cho nên lần gặp mặt sau khả năng chính là sang năm rồi."

"Ân." Hứa Lan gật đầu, "Chờ có thành tích cuối kỳ nhớ nói cho tôi."

"Vâng." Ngôn Xu đồng ý, sau đó do dự một chút, lại lấy ra một cái hộp trong túi đưa cho Hứa Lan, nhỏ giọng nói: "Quà năm mới."

Hứa Lan mở ra, bên trong là một cái lắc tay thuỷ tinh lấp lánh trong suốt.

Tuy rằng Ngôn Xu tặng chỉ là thuỷ tinh bình thường, nhưng cũng thập phần xinh đẹp.

Ngôn Xu vẫy vẫy tay mình, "Chị tặng em một cái, em đương nhiên cũng muốn đáp lại."

Hứa Lan không nói chuyện, mà là trực tiếp đeo cái lắc tay thuỷ tinh kia lên.

Ý cười trên mặt Ngôn Xu càng đậm.

Hứa Lan đi xa chút, lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau vang lên, cùng với tiếng Ngôn Xu kêu cô.

Ngôn Xu chạy tới bên người cô, nói: "Chúng ta còn chưa có tấm ảnh chụp chung nào đâu."

Nếu đã nói, vậy ý là muốn chụp.

Dưới ánh trăng, Ngôn Xu kéo cánh tay Hứa Lan, đầu cũng dựa vào trên vai cô, cười vui vẻ với ống kính.

Nhưng mà vào lúc này, tuyết cũng rơi xuống, dừng ở trên ngọn tóc cùng với bả vai của các nàng.

Ảnh chụp ra cũng phá lệ đẹp, có bầu không khí lãng mạn không nói nên lời.

Vì thế Ngôn Xu liền cài đặt tấm ảnh chung thành hình nền của mình, còn thuận tay gửi cho Hứa Lan một tấm.

Hứa Lan cũng nhấn lưu.

Vào đêm giao thừa, Tống Mặc lôi kéo Hứa Lan đi ra ngoài ngắm pháo hoa.

Dọc theo đường đi, miệng Tống Mặc không ngừng, bởi vì cho rằng Hứa Lan là người nơi khác, cho nên nàng liền tự mình giải thích các loại phong tục tập quán.

Phần lớn lời nói Hứa Lan đều không có để ở trong lòng, cho đến khi không trung ngập tràn pháo hoa, màu sắc rực rỡ, rất là xinh đẹp.

Thấy Hứa Lan vẫn luôn nhìn pháo hoa, Tống Mặc liền nói: "Bà chủ, chị có thể cầu nguyện với pháo hoa đó, pháo hoa bay đến bầu trời, cũng đại biểu thay cho nguyện vọng của chị."

Nguyện vọng? Hứa Lan vốn là không tin những cái đó.

Nhưng mà ma xui quỷ khiến, Hứa Lan cư nhiên nhắm mắt lại.

Nguyện vọng của cô?

Cô có thể có nguyện vọng gì đây.

Nếu nhất định phải nói, như vậy cô chỉ hy vọng tương lai của Ngôn Xu, thuận thuận lợi lợi, bình bình an an, vậy là đủ rồi.

Rốt cuộc đối với Hứa Lan mà nói, Ngôn Xu là tồn tại dừng lại trong sinh mệnh dài lâu của cô lâu nhất.

Tuy rằng là khách qua đường, nhưng chung quy là vẫn không giống.

Cô đương nhiên nhìn ra được biến hoá của Ngôn Xu trong khoảng thời gian này, cũng nhìn ra Ngôn Xu không vui vẻ.

Nhưng vô luận Ngôn Xu là thế nào, ở trong mắt cô chung quy vẫn là đáng yêu.

Nhưng có lẽ quỷ là không thể cầu nguyện với thần linh, nguyện vọng của chúng nó cũng sẽ không nhận được phù hộ, thậm chí còn thường thường có được kết quả tương phản.

Hứa Lan chờ 12 giờ, Ngôn Xu nhất định sẽ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cô.

Nhưng mà cô không chờ được tin nhắn, lại chờ được điện thoại của Ngôn Xu.

Nhận điện thoại, trong thanh âm Ngôn Xu mang theo một chút khóc nức nở, "Hứa Lan tỷ tỷ......!ba em đã xảy ra chuyện......"

Hứa Lan ngây người, ngay sau đó giọng mang theo trấn an, "Em đừng khóc, bình tĩnh một chút, nói rõ ràng cho tôi tình huống là như thế nào."

"Em không biết....."

Ngôn Xu nức nở, sau đó lục tục nói lên những chuyện xảy ra gần đây.

Từ khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Hứa Lan liền không ghé qua nữa, mà mọi sự của Ngôn gia lại trở nên không quá thuận lợi.

Đầu tiên là công việc của ba có chút vấn đề, cả ngày thở ngắn than dài.

Nhưng mà đối với Ngôn Xu mà nói, nàng không hiểu những cái đó, có thể làm cũng chỉ là an ủi và bầu bạn với ba.

Có một ngày nàng cùng mẹ đi ra ngoài dạo phố, biển quảng cáo trên đường cư nhiên trực tiếp rơi xuống, ngay bên chân Ngôn Xu, suýt nữa rớt trúng hai mẹ con.

Mẹ Ngôn bị việc này doạ không nhẹ, sau khi trở về bị ám ảnh gặp ác mộng mấy ngày.

Ngôn Xu trước giờ cũng không hay nghĩ nhiều, nhưng chuyện này cũng làm nàng cảm thấy nghĩ mà sợ không thôi.

Nhưng mà tựa hồ như đó chỉ là khởi đầu, còn chưa có kết thúc.

Bởi vì vận rủi chân chính đã tới, ba Ngôn đột nhiên gặp tai nạn xe, lâm vào hôn mê.

Mà bệnh viện căn bản không tìm ra được nguyên nhân bệnh, cũng không có biện pháp giải quyết.

Hứa Lan nghe đến đó, không chút do dự hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"

"Em ở nhà."

"Chờ tôi." Hứa Lan nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại, nhìn về Tống Mặc phía trước, "Tôi có việc đi trước."

"A.....!Vâng." Tống Mặc còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy bóng dáng Hứa Lan đi xa.

Bước chân Hứa Lan vội vàng, trực tiếp đi đến Ngôn gia.

Nhưng mà tới trước cổng biệt thự rồi, cô lại đột nhiên có vài phần khiếp đảm, thậm chí không dám đi vào.

Từ kỳ thi đến giờ, cô cư nhiên đã có hơn nửa tháng chưa gặp Ngôn Xu.

Mà bây giờ lại gặp nhau, cũng là vì trong nhà Ngôn Xu đã xảy ra chuyện không tốt lắm.

Mười ngón vô ý thức siết chặt vạt áo, cô ngẩng đầu, đến gần gõ cửa.

Cửa được mở ra, Ngôn Xu nhô đầu ra, hai mắt đẫm lệ mông lung ngước lên.

Hứa Lan đột nhiên cảm thấy, nơi trái tim mình có cảm giác nặng nề đau đớn khó lòng giải thích.

Nhưng cô tận lực bỏ qua chút cảm giác khác thường này, chỉ coi như đây là ảo giác của bản thân.

Mà một khắc nhìn thấy Hứa Lan kia, Ngôn Xu rốt cuộc khống chế không nổi cảm xúc của mình, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực cô, nghẹn ngào lên.

Hứa Lan mím môi, ôm thiếu nữ trong lồng ngực càng thêm chặt chút, xoa xoa đầu nàng, "Không có việc gì, đừng sợ."

Ngôn Xu khóc ước chừng hơn mười phút, cho đến khi cảm thấy giọng nói của mình đều đã sắp khản đặc, mới ngẩng đầu lên.

Nàng lui về sau một bước, lại nâng tay áo lên lau lau nước mắt, hít sâu hai hơi để bình ổn tâm tình của mình.

Trong lồng ngực đột nhiên vắng vẻ, mất mát chợt loé mà qua trên mặt Hứa Lan.

Hứa Lan hỏi: "Bác gái có nhà không?"

Ngôn Xu lắc lắc đầu, "Mẹ đi bệnh viện ở với ba."

"Chúng ta cũng đi xem đi." Hứa Lan giơ tay giúp Ngôn Xu lau khô nước mắt còn đọng trên mặt, "Người một nhà thì nên cùng nhau qua giao thừa."

Ngôn Xu từ trước đến nay nghe lời Hứa Lan, cho nên cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người sóng vai đi ra khỏi biệt thự, Hứa Lan cầm tay nàng.

Thực mềm mại, lại mang theo một chút lạnh băng, so với tay Hứa Lan còn lạnh hơn một ít.

Hứa Lan mở miệng niệm mấy chữ, trong tay cũng ấm áp chút.

Cô dùng thứ mà mình vốn không có, muốn đi ấm áp Ngôn Xu.

*

Bệnh viện.

Bởi vì là năm mới, nơi này không chỉ có sắc thuần trắng, thoạt nhìn nhưng thật ra có vài phần hơi thở sinh mệnh tươi mới.

Nhưng đương nhiên, đây chỉ là số ít người mà thôi.

Trong phòng bệnh thuần trắng, sủi cảo bệnh viện tặng đã lạnh, mẹ Ngôn sắc mặt tiều tuỵ ngồi ở trong phòng bệnh.

Ngôn Xu tới cửa, bước chân cũng cứng đờ.

Hứa Lan quay đầu lại nhìn nàng, nàng lại lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Em không muốn đi vào."

Nàng không muốn đi vào, không muốn nhìn thấy bộ dáng già nua vô lực kia của ba.

Ngôn Xu biết bản thân không có tiền đồ, nếu một khi bước vào phòng bệnh này, nhất định sẽ trực tiếp rơi nước mắt.

Mà Hứa Lan nhìn tất cả trước mắt này, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Bởi vì ba Ngôn nằm ở trên giường bệnh, trên người ông bao quanh một tầng sương khói màu tro đen.

Hiển nhiên, đây cũng là nguyên nhân đến bây giờ ông vẫn chưa thể tỉnh lại.

Mà Hứa Lan quá mức quen thuộc với cổ hơi thở này.

Đồng thời cô cũng biết, là bởi vì mình đã lâu không có tới Ngôn gia, cho nên Sầm Nhược có cơ hội lợi dụng sơ hở.

Mà hiện giờ, tình huống của ba Ngôn nghiêm trọng đến cô đã không có cách nào đi xoay chuyển cục diện.

Trừ phi......!Sầm Nhược chết, những sương khỏi đó cũng tự nhiên tiêu tán.

Cả bản thân Hứa Lan cũng không biết, tại một khắc này, cô cũng đã làm ra quyết định ở trong lòng.

Tiếng chuông đêm khuya gõ vang, 12 giờ rốt cuộc đã tới.

Vốn dĩ hẳn là đêm đoàn viên, lại ở trong nơi quạnh quẽ như bệnh viện này.

Ngôn Xu mím môi, làm biểu tình mình miễn cưỡng đẹp một chút.

Hứa Lan giơ tay, ôm Ngôn Xu vào trong lồng ngực của mình.

Cô thấp giọng nói: "Năm mới vui vẻ."

"Không được khóc, tin tưởng tôi, có tôi ở đây, mọi chuyện đều sẽ tốt lên thôi."

*

Hứa Lan đưa Ngôn Xu về nhà, ngồi ở mép giường nàng, vẫn luôn nói chuyện với nàng.

Cho đến khi Ngôn Xu ngủ rồi, thần sắc ôn nhu trên mặt cô mới dần dần phai nhạt chút.

Chuyện này so với mình tưởng tượng càng thêm khó giải quyết.

Hoặc là nói, chuyện tới một bước này rồi, đã không còn lựa chọn nào khác.

Cô cần phải ra mặt, đánh cược một lần, kết thúc toàn bộ.

Đương nhiên cũng đã nói qua, cô cần phải ----

Giết chết Sầm Nhược.

Hứa Lan về nhà ma Trường Sơn.

Bởi vì ngày tết, nhà ma mấy ngày nay cũng ngừng kinh doanh, lạnh lẽo, ngay cả Tống Mặc cũng không ở.

Hứa Lan mở ra cửa hầm, lại một lần đi vào.

Nhưng lúc này, cô không còn sử dụng máu Ngôn Xu, mà là máu của chính mình.

Màu đỏ nhìn như không khác người thường, chỉ là càng đậm hơn chút.

Hứa Lan cứa đứt ngón trỏ của mình, ở trên bàn viết xuống từng văn tự kỳ quái.

Âm thuật như vậy, cho dù là quỷ sử dụng, cũng sẽ có tổn hại âm thọ.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Hứa Lan cũng sẽ không dùng phương pháp như vậy.

Mà thực mau, những văn tự đó như là có sinh mệnh trôi nổi lên không trung, một lần nữa hợp thành một chữ khác.

Đó đúng là chỗ Sầm Nhược đang ẩn thân, một trường trung học hoang phế ở vùng ngoại thành.

Mà những văn tự đó dao động, hiển nhiên chứng minh tình huống hiện tại của Sầm Nhược cũng không quá tốt, hẳn là vừa mới bị thương linh tinh.

Khoé môi Hứa Lan hơi hơi cong lên.

Một khi đã như vậy, cũng coi như là cô tìm được một thời cơ tốt.

Vì thế Hứa Lan không trì hoãn thêm, liền lập tức chạy tới trường trung học kia.

Nơi này thật sự đã bỏ hoang quá lâu, đã từng là trường học nổi danh bây giờ cũng sinh ra rất nhiều rỉ sắt, cỏ dại mọc thành cụm, thoạt nhìn thật ra có chút bầu không khí phim kinh dị.

Hứa Lan nghĩ, nhà ma của mình có lẽ cũng có thể cải tiến một chút, dựa theo trường trung học này để xây.

Khoá sắt trên cửa đứt gãy, trực tiếp rơi xuống đất.

Hứa Lan mặt vô biểu tình đi vào trường học này.

Âm khí từng trận, làm người không rét mà run.

Nhưng mà Hứa Lan quá mức rõ ràng tiếp theo mình sẽ đối mặt Sầm Nhược, cô cũng đã làm đủ chuẩn bị.

Theo pháp thuật chỉ dẫn, cô đi tới phòng học lầu 3, cũng thấy Sầm Nhược.

Sầm Nhược ngồi ở bàn đầu tiên, ngẩng đầu gắt gao nhìn cô.

Váy đỏ mỹ diễm ngày xưa dính đầy bùn đất thậm chí còn có vài phần rách nát, trên mặt cũng có vài vết trầy sâu, vết máu đã khô, thoạt nhìn lại phá lệ khủng bố.

"Là cô a." Sầm Nhược miễn cưỡng cười một chút, trên mặt hiển nhiên nhẹ nhàng không ít.

Hứa Lan nhíu mày đánh giá nàng, trong lòng đã có phán đoán.

Vừa nhìn nhưng miệng vết thương đó, chính là pháp thuật của những đạo sĩ đó mới có thể làm được xem ra Tưởng Thiệu đã nhanh hơn cô một bước chính diện giao đấu với Sầm Nhược.

Quả nhiên, trên mặt đất trước mặt, còn có phù đuổi quỷ đã bị phá nát.

Mà đối với Sầm Nhược mà nói, hiển nhiên vẫn là Tưởng Thiệu càng đáng sợ hơn một chút, cho nên khi nàng thấy Hứa Lan mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mà Sầm Nhược chủ động nói: "Cô tới tìm tôi, là bởi vì những chuyện ở trong nhà Ngôn Xu đi.

Tôi đã tuân thủ hứa hẹn, không có động thủ với Ngôn Xu đâu."

Vẻ mặt nghiêm túc khi nàng nói lời này, lại làm Hứa Lan nổi giận trong lòng.

Cô không muốn nhiều lời với Sầm Nhược, liền trực tiếp động thủ.

Sầm Nhược liên tiếp lui về sau vài bước, "Từ từ, bây giờ chúng ta không nên đấu đá."

Hứa Lan nhìn nàng, không nói gì.

Mà Sầm Nhược liền tiếp tục nói: "Cô chắc là còn chưa biết, có một thiên sư tới đế đô, nếu sau này hắn còn ở lại nơi này, hai chúng ta sớm hay muộn đều sẽ chết."

Hứa Lan cười một chút, "Cho nên? Nếu bây giờ tôi giết cô, chỉ cần tôi rời khỏi thành phố này, hắn cũng chưa chắc có thể truy tìm tung tích của tôi."

Sầm Nhược nghe được lời này, cũng cười quyết rũ, "Hứa Lan, cô thật sự cho rằng tôi sống đến bây giờ, mà thật sự một chút bản lĩnh cũng không có?"

"Nếu cô có, đã sớm giết Tưởng Thiệu kia, hà tất lãng phí thời gian ở đây nói chuyện với tôi."

"Bởi vì bản lĩnh của tôi, không có tác dụng trên nhân loại nha." Sầm Nhược nói tới đây, tươi cười càng thêm xán lạn, "Nhưng mà đối với quỷ lại khác, cho nên mấy năm nay, không có bất luận một con quỷ nào dám bắt nạt tôi."

"Nếu quỷ tấn công tôi, tôi có thể kéo theo cùng nhau chết, vô luận là quỷ mạnh mẽ cỡ nào.

Mị quỷ chúng tôi, gọi cái này là chết chung một mồ, có phải rất lãng mạn hay không?"

Hứa Lan hỏi lại nàng, "Như vậy cô cũng chết, làm như vậy có ý nghĩa gì?"

"Không có ý nghĩa a, chỉ là một mình hồn phi phách tán không khỏi quá cô đơn." Sầm Nhược nói nhún vai, một bộ dáng đương nhiên.

Từng câu của nàng đều là lời thật, cũng đúng là bởi vì bản lĩnh này, cho nên nàng mới có thể tồn tại trong đám ác quỷ như hổ rình mồi đó đến bây giờ, hơn nữa trở nên càng thêm cường đại.

Chỉ tiếc quỷ có mạnh, cũng vẫn là đánh không lại những thiên sư đạo sĩ đó, chỉ có thể sinh tồn trong bóng tối.

Mà mệnh nàng không tốt lắm, bị thiên sư của Chính Tâm môn theo dõi, muốn sống sót lại càng thêm khó.

Nhưng nếu có thể lừa Hứa Lan đồng loã với mình, như vậy nàng liền có chút tin tưởng.

Nàng đương nhiên nhìn ra được sức mạnh của Hứa Lan.

Nhưng mà cố tình, Hứa Lan chưa từng giết người qua, cho nên những quỷ lực đó chỉ có thể chứa đựng ở trong thân thể cô, không cách nào trực tiếp để cô dùng.

Giữa quỷ bình thường và ác quỷ, thực lực vẫn là cách biệt quá mức.

Nếu Hứa Lan giết một ít người, à không, chỉ cần giết một người, cô liền sẽ trở thành ác quỷ.

Đến lúc đó những tên đạo sĩ Chính Tâm môn tìm tới cửa, gặp phải Hứa Lan, tất nhiên chỉ có một đường chết.

Vì thế Sầm Nhược nói: "Không bằng chúng ta hợp tác đi, giết chết tên đạo sĩ kia, về sau chúng ta đều an toàn."

"Hơn nữa tôi cam đoan với cô, chỉ cần đạo sĩ kia chết, tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố này."

Mới là lạ.

Chỉ cần tên đạo sĩ kia chết, nàng liền tìm cơ hội giết Hứa Lan, sau đó cắn nuốt cô.

Hứa Lan không phải ác quỷ, quỷ lực trong thân thể không thể phát huy đến mức tận cùng, thật sự là lãng phí, mất hết tôn nghiêm của quỷ.

Chi bằng cho nàng, đến lúc đó nàng liền sẽ trở thành ác quỷ cường đại nhất trên thế giới này.

"Nghe không tồi." Hứa Lan gật gật đầu, "Tôi đã biết, tôi sẽ không tấn công cô."

Sầm Nhược cho rằng Hứa Lan bị mình thuyết phục, tươi cười trên mặt càng chân thành thêm vài phần, "Một khi đã như vậy, chúng ta liền....."

Nàng còn chưa nói hết lời, cửa liền bị đẩy ra.

Thiếu niên mang theo mũ lưỡi trai, đứng ở cửa cười hì hì nhìn các nàng, sau đó vươn tay trái vẫy vẫy, trực tiếp chào đón, "Hi, các cô đang nói chuyện gì vậy?"

Thần sắc trên mặt Sầm Nhược nháy mắt trắng bệch, lập tức ý thức được cái gì, bởi vì người tới là Hứa Lan, cho nên nàng liền thả lỏng cảnh giác.

Sầm Nhược nghiến răng nghiến lợi nói: "Hứa Lan, tôi đã coi thường cô."

Hứa Lan không nói chuyện, lại chỉ lui lại phía sau Tưởng Thiệu mấy bước.

Sầm Nhược muốn chạy trốn, lúc chạm vào pha lê phía sau kia lại phát ra tiếng kêu thống khổ.

Toàn bộ tay nàng chạm vào pha lê đều giống như bị lửa đốt cháy.

Hiển nhiên, nơi này đã bị vẽ trận.

Trận pháp màu lam nhạt trên mặt đất dần dần hiện lên, mà Hứa Lan vừa lúc đứng ở bên cạnh trận pháp kia.

Trốn là trốn không thoát.

Mà Hứa Lan bây giờ không có tấn công nàng, nàng cũng không có cách để kéo Hứa Lan xuống nước.

Sầm Nhược tức giận đầy mắt nhìn Tưởng Thiệu, "Mày không phải là thiên sư sao? Bắt quỷ trừ yêu, mày liền trơ mắt nhìn bên cạnh có một con ác quỷ à?"

Tưởng Thiệu tháo mũ lưỡi trai của mình xuống, không chút để ý nói: "Sửa đúng một chút, cô ấy không phải là ác quỷ."

"Đã giết người với chưa từng giết người, tôi đương nhiên muốn xử lý cái đầu trước."

Tưởng Thiệu nói xong, liền ném mũ lưỡi trai của mình vào trận pháp.

Mà mũ lưỡi trai liền lập tức biến thành một ngọn lửa mãnh liệt, bay về phía Sầm Nhược.

Sầm Nhược muốn trốn, rồi lại căn bản không có chỗ để trốn.

Nàng bị ánh lửa này từng chút cắn nuốt, cùng với tiếng kêu rên thống khổ, quỷ khí cùng hồn phách của nàng cũng từng chút từng chút tiêu tán ở trên thế gian này.

Mà tràng lửa lớn kia, cũng tắt.

Trong phòng học không khác gì lúc trước, chỉ là đã chết một con quỷ mà thôi, ngay cả một cái bàn một cái ghế cũng không chịu nửa điểm tổn hại.

Lửa này, chỉ có tác dụng với quỷ.

Hứa Lan rũ mắt nhìn mặt đất phía trước, thần sắc bình tĩnh.

Tưởng Thiệu là cô gọi tới.

Trước khi cô tới, đã liên lạc qua, hơn nữa đơn giản giải thích một chút nguyên do sự tình, cùng với thân phận của chính cô.

Cho dù quỷ lực cường đại, quỷ chưa từng giết người chung quy cũng không có cách nào trực tiếp giết chết ác quỷ.

Nói cách khác, chẳng sợ cô cùng Sầm Nhược đánh lưỡng bại câu thương, cũng tuyệt không có khả năng hoàn toàn tiêu diệt Sầm Nhược.

Cho nên biện pháp duy nhất của cô, đó là tới tìm Tưởng Thiệu trợ giúp.

Quả nhiên, bốn chữ tà không áp chính này, không chỉ là một thành ngữ.

Sầm Nhược đã chết, chuyện cô nhờ Tưởng Thiệu giúp cũng kết thúc.

Tiếp theo, nên đến lượt cô.

Rốt cuộc, cô cũng là quỷ a.

Ánh mắt Tưởng Thiệu dừng ở trên người cô, mang theo một chút phức tạp cùng do dự.

Hứa Lan cũng ngẩng đầu nhìn hắn, đạm thanh nói: "Tôi là một thương nhân, cho nên có chút đạo lý tôi vẫn hiểu.

Nếu tôi tới tìm cậu trợ giúp, tôi cũng đã làm tốt chút chuẩn bị."

Bây giờ, Sầm Nhược đã hồn phi phách tán, nói vậy ba Ngôn cũng nên tỉnh.

Chờ ngày mai Ngôn Xu ngủ một giấc dậy, liền biết được tin tức tốt này.

Hứa Lan nghĩ, trên mặt nàng nhất định sẽ tươi cười dào dạt, hoặc là bởi vì quá mức vui sướng mà rơi nước mắt.

Chỉ tiếc, cô chắc là không thể nhìn thấy Ngôn Xu tươi cười.

Bất quá cũng không có gì, cô đã tồn tại ở nhân thế này lâu lắm rồi, cũng đã sớm cảm thấy mọi thứ không còn thú vị.

Cho dù bây giờ rời đi, cũng sẽ không cảm thấy có gì đáng tiếc.

Mà nguyện vọng đêm qua cô cầu với pháo hoa, nếu thần linh không thể phù hộ, vậy cô liền tự mình đi thực hiện vì Ngôn Xu.

Kỳ thật a, cô còn có một chút luyến tiếc.

Chỉ là một chút mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói: "Thần linh không bảo vệ em, nhưng tôi có thể.".