Tống Nghi cứng đờ người, anh hơi ngửa về phía sau để kéo dãn khoảng cách của cả hai, "Cái này, có nhanh quá không?"

Mặc dù có một vĩ nhân từng nói "Những người yêu nhau không vì mục đích kết hôn đều là hạng đểu cáng", nhưng Tống Nghi nghĩ rằng, anh làm một tên đểu cũng tốt.

Anh cảm thấy được bản thân khi đối mặt với Cố Hành Xuyên rất mâu thuẫn, một mặt anh hưởng thụ cảm giác mới mẻ từ hắn, một mặt khác anh lại chống cự với việc mối quan hệ này tiến sâu thêm.

"Nhanh cái gì?" Cố Hành Xuyên nháy mắt một cái, tay véo lấy thịt eo mềm của anh, "Anh chỉ đưa em đi gặp cha mẹ của anh thôi, không có muốn bắt em phải kết hôn đâu."

Tống Nghi điều chỉnh lại hơi thở, không khí trong phòng tắm quá ngột ngạt, Cố Hành Xuyên lại dính sát lấy anh, trong không khí đều là mùi mồ hôi của hắn sau khi vận động, có vị mặn, lại mang theo dục vọng bừng bừng, làm cho anh cảm giác không thoải mái, đáy mắt tối sầm lại, nhẹ giọng nói: "Chẳng qua là tôi cảm thấy chúng ta bây giờ có chút không hợp để đi gặp, cậu nghĩ thử xem, nếu như tháng sau chúng ta chia tay thì biết nói sao với cha mẹ cậu đây?"

Cố Hành Xuyên híp mắt, không vui chất vấn: "Có phải là em đang chờ để chia tay anh không?"

"Không có, nhưng vì quan hệ của chúng ta chưa ổn định, cho nên không cần thiết..."

Tống Nghi chỉ mới nói được một nửa thì Cố Hành Xuyên đã đè anh xuống bồn tắm, một tay hung hãn kéo quần áo của anh xuống, nghiến răng nói: "Cưng im đi, điều thứ ba giao ước, anh đang điên thì không biết gì hết."

Tống Nghi mơ hồ nghe tiếng vải bị kéo tung, vài giây sao, áo quần bị mở tung ra, nửa người trên lạnh lẽo liền bối rối: "Cậu làm gì vậy?"

Cố Hành Xuyên nhìn anh chằm chằm rồi tiến đến gần ngậm lấy vành tai trắng nõn của anh mà nhấm nháp: "Cưng cứ bắt anh phải nghe lời cưng nhưng cưng nói nhiều quá, chọc anh đây giận rồi."

"Tôi nói không đi là không đi." Tống Nghi rụt cổ một cái, không nặng không nhẹ đẩy đầu Cố Hành Xuyên ra, thấp giọng nói: "Cậu cũng đừng nói cho chú với dì chuyện chúng ta đang quen nhau, đợi khi nào quan hệ ổn định rồi nói cũng không muộn."

Anh không muốn khiến cho người khác phải thất vọng.

"Người như cha anh thì em cho rằng anh không nói thì ổng bộ không biết hay gì?" Tay Cố Hành Xuyên vô cùng không thành thật, cứ như đang đánh đàn trên người của Tống Nghi.

Lỗ tai Tống Nghi ửng đỏ, ừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng tập trung tinh thần: "Cậu yên lại coi, chú có nhìn ra không là một chuyện, cậu nói với chú lại là chuyện khác, quan hệ của chúng ta hiện tại chưa xác định, cậu đừng nói với ai hết."

Cố Hành Xuyên nghiêng đầu nhìn anh, oán hận cắn lên má anh một cái, khàn giọng nói: "Có bao nhiêu người muốn hẹn hò với anh đây đó, khi đó bọn họ còn hận không thể thông báo cho toàn thế giới, em cứ che che giấu giấu cái gì vậy?"

"Cậu bình tĩnh một chút." Tống Nghi chống tay muốn ngồi dậy khỏi bồn tắm, một tay anh kéo áo lại, cũng xả nước rửa rửa vành tai nóng hổi, bình thản nói: "Chúng ta chỉ là đang quen thử xem có hợp hay không, giống như là thí nghiệm vậy đó, đây là một quá trình cần có nhiều sắp xếp, kết quả bây giờ có nói cũng không được đâu, cho nên không cần phải nói với người lớn trong nhà, đợi đến khi đã xác định rồi thì nói với họ cũng không muộn."

Cố Hành Xuyên nhìn chằm chằm anh, chờ cho đến khi Tống Nghi nói xong chữ cuối cùng thì khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường, "Em đừng tưởng anh không biết em đang có ý định gì, em đang nghĩ đến chuyện tháng sau đá anh chứ gì?"

Hắn dừng lại một chút, niết niết sống mũi cao thẳng của Tống Nghi, ngang ngược, không lí lẽ nhắc nhở: "Tống Nghi, bây giờ anh nói rõ cho em biết, em đừng có mơ, không có cửa đâu, anh sẽ không chia tay với em, nếu em dám đá anh thì anh đây sẽ phát trực tiếp trên weibo, thông báo cho khắp thiên hạ chuyện em là người của anh, khiến cho cả hai không còn lăn lộn được trong cái giới này nữa."

Tống Nghi là người nói đạo lí nên ở phương diện không nói lí này anh cãi không lại, tạm thời đành chịu phục, anh đẩy đẩy bờ vai cứng rắn của Cố Hành Xuyên, "Cậu thắng, giờ đứng lên, tôi muốn đi ngủ bù."

"Ngủ bù cái gì?" Cố Hành Xuyên nắm lấy cổ tay của anh, hắn nhìn chằm chằm vào mảng da dẻ trắng nõn sau tai của Tống Nghi, không kiềm được liếm môi, "Đừng ngủ chứ, em phải bồi thường cho anh."

Tống Nghi còn không biết hắn đang có ý gì sao, anh cạn lời, vừa mới vận động mạnh xong còn dám nghĩ đến chuyện kia, thể lực tên này tốt thật.

Anh giả vờ ghét bỏ mà liếc xéo Cố Hành Xuyên, "Cút đi, người cậu toàn mồ hôi, thối muốn chết."

Cố Hành Xuyên giơ cánh tay lên tự ngửi chính mình, tay thò qua lấy chai dầu gội ở bên cạnh bồn tắm rồi đưa cho Tống Nghi, hất cằm, "Chê anh bẩn thì giúp anh tắm đi, cho cưng gọi đầu anh trước nè."

"Tôi chỉ tắm cho chó, không tắm cho người."

"Thì em tắm cho em thế nào thì tắm cho anh thế đấy." Cố Hành Xuyên cúi đầu đẩy chai dầu gội đến trước mặt Tống Nghi.

Tống Nghi nhìn đầu tóc rối bù trước mặt, anh tiếp nhận chai dầu gội, một tay cầm vòi hoa sen, chỉnh đến chế độ nước mạnh nhất, trong nháy mắt khiến cho tóc của Cố Hành Xuyên ướt nhẹp, tóc của hắn vốn vừa ngắn vừa cứng, rối bù xù, hắn ngẩng đầu khiến những giọt nước nhễu xuống người anh.

Cảm giác mát mẻ khiến Tống Nghi nhanh lấy lại tinh thần, anh nhận ra áo vẫn còn bị mở tung liền đưa tay muốn gài cúc áo lại, Cố Hành Xuyên nắm lấy tay anh mà xoa xoa, bĩu môi thì thầm: "Đừng cử động, anh muốn nhìn."

"Nhìn cái gì?" Tống Nghi nghĩ thầm, cả hai đều là nam thì có cái gì đẹp đâu mà nhìn.

Cố Hành Xuyên không ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn rõ ràng, "Nhìn ngực cưng đó*."

[Ngực trong tiếng Trung là nãi nãi, mà nãi nãi cũng là cách để gọi bà]

Tống Nghi ồ một tiếng thật dài, bình tĩnh nói: "Bà của cậu không có ở đây đâu, nhớ thì gọi cho bà đi."

Anh vừa nói vừa lấy một đống dầu gội đầu vào lòng bàn tay, cứ như không đủ mà liên tục xịt ra, mãi cho đến khi tay anh đầy dầu gội đầu, không nói hai lời mà quét lên gáy của Cố Hành Xuyên, anh mở vòi hoa sen xối vào tóc của hắn, tay vò vò cho ra bọt.

Cố Hành Xuyên đưa tay lau mắt, giả vờ đáng thương nói: "Cưng để bọt vào mắt của anh rồi."

Tống Nghi xin lỗi vô cảm, nhân cơ hội đẩy hắn ra, anh bước ra khỏi bồn tắm, đến gần bồn rửa mà rửa hai tay dính đầy xà phòng, rồi đi ra ngoài, "Thật không tiện, tôi lỡ tay cho nhiều dầu gội quá, cậu gội chắc ít nhất nửa tiếng mới gội sạch được."

Nói rồi anh đóng sầm cửa lại, loáng thoáng nghe tiếng Cố Hành Xuyên tức giận la lên: "Em muốn chết hả?" Tống Nghi vui vẻ phải biết, tinh thần sảng khoái vô cùng.

Hừ hừ, này thì dám dùng cái đôi mắt của cậu nhìn loạn này.

Cố Hành Xuyên tắm xong rồi bước ra, vừa đi vừa lau tóc, thế nào cũng ngửi được mùi dầu gội nồng nặc.

Còn Tống Nghi thì đã yên giấc ngủ trên giường rồi.

Ánh mắt trời xán lạn bên ngoài chiếu vào phòng, Cố Hành Xuyên quỳ sát bên giường, cúi người xuống giường, tay hắn choàng qua đầu của Tống Nghi, nhẹ nhàng nhéo một cái, "Ngủ thật rồi à?"

Giờ mới mười hai giờ trưa, còn không phải là giờ ngủ trưa.

Tống Nghi không phản ứng lại, hô hấp sâu, Cố Hành Xuyên càng đến gần, nhìn không giống như anh đang giả ngủ, nhưng anh là diễn viên, kĩ năng diễn xuất rất tốt, hắn bĩu môi, ghét bỏ nói: "Anh phát hiện em già rồi, không còn dễ nhìn như hồi còn đi học nữa."

Tống Nghi vẫn không có chút phản ứng, nhìn qua quả thật là đang ngủ.

Cố Hành Xuyên chỉ có thể phiền muộn mà bò lên giường, nằm xuống bên cạnh Tống Nghi, định trả thù mà kéo chăn trên người anh qua, một lát sau hắn nhìn thấy bờ vai đơn bạc của anh, lo anh sẽ bị cảm lạnh nên đắp lại cho anh.

Hắn nhìn mặt của Tống Nghi, giận dữ hừ một tiếng, lát sau liền phát ra tiếng thở dài.

Tống Nghi nhẹ nhàng mở mắt ra, anh liếc nhìn chăn đắp trên vai, vừa buồn cười vừa tức giận.

Ngày hôm sau, Tống Nghi và Cố Hành Xuyên lên máy bay đến Seattle, Tống Nghi cũng không muốn ở lại đây nữa, ngoại trừ việc đáp ứng Cố Hành Xuyên thì quan trọng hơn là anh tạm thời không muốn chạm mặt với Thẩm Lê và Chu Mặc Tuyền, lần này anh đi du lịch chỉ muốn tìm vui vẻ, không muốn làm cho bản thân không thoải mái.

Nhiệt độ ở Seattle thấp hơn so với L.A rất nhiều, giống như một bên mùa thu một bên mùa hè, lúc xuống máy bay, Tống Nghi khoác bên ngoài áo sơ mi là một cái áo khoác len, trông ôn văn lại tao nhã.

Cố Hành Xuyên trước sau như một mặc áo khoác da màu đen, phối với quần jean, tư thái nhàn hạ, hai người cùng đi dưới ánh nắng cứ như một học giả tri thức uyên bác ở đại học và một người mẫu đang chuẩn bị đi chụp ảnh tạp chí, nhìn qua hoàn toàn trái ngược nhau nhưng lại không hiểu sao lại hài hòa đến lạ, bổ sung qua lại cho nhau.

Tống Nghi từng nghe nói kẻ có tiền ở Seattle đều chọn ở Mercer Island*, nhưng đây là lần đầu tiên anh được chứng kiến, anh rồi trên du thuyền, nhìn quần thể kiến trúc xa xa trên đảo, đỉnh tháp màu trắng và mái vòm kim sắc hiện ra trước mắt, nhìn qua vô cùng cảnh đẹp ý vui.

[Mercer Island: là một thành phố nằm trong quận King thuộc tiểu bang Washington, Hoa Kỳ.]

Tống Nghi đột nhiên có cảm giác áp lực lạ.

Cố Hành Xuyên chống tay lên lan can thuyền, hắn nhìn thần sắc của Tống Nghi liền trấn an nói, "Nhà của anh ở đây là do cha của anh thích câu cá, thật ra không có giàu gì đâu."

Tống Nghi cười cười, liếc nhìn hắn, "Biết rồi, tôi không có sợ."

Mặc dù áp lực nhưng Tống Nghi là người từng trải, anh có thể duy trì mặt bình tĩnh, không thành vấn đề.

Sau khi xuống du thuyền thì Tống Nghi liền lên xe, tài xế là người đón họ lần trước ở L.A, ông nhìn hai người cười cười rồi lái xe một đường cây cỏ xanh mướt bao trùm lấy những căn nhà.

Hai bên đường trồng những cây ngô đồng, bên ngoài cổng là những người đang làm việc, trên mặt hồ nho nhỏ có những con thiên nga đang thảnh thơi bơi lội, nhà của Cố Hành Xuyên lớn hơn trong tưởng tượng của Tống Nghi, tường ngoài chủ yếu lấy màu trắng cùng màu nâu nhạt, rất có phong cảnh của nông thôn, nhìn qua vô cùng nhàn nhã, có thể cảm giác được tính tình của chủ nhà.

Tống Nghi đi theo Cố Hành Xuyên lướt qua từng cánh cửa rồi tiến vào phòng khách, dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy, gia cụ bằng gỗ ánh lên ánh vàng sáng lóa.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng cười híp mặt tiếp đón, "Thiếu gia, đi đường mệt mỏi, ngài ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, lão gia và phu nhân đi vào thành phố rồi, đến tối mới về."

"Được, tôi biết rồi." Cố Hành Xuyên vỗ vai của Tống Nghi, hai người đồng thời ngồi xuống cái ghế to lớn ở phòng khách.

Tống Nghi ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, kiến trúc vòm vàng óng trong rất đẹp, anh nửa đùa nửa thật nói: "Nhà của cậu nên có kiểu người làm mặc đồng phục, đứng xếp hàng chào, thêm cả một quản gia người Anh thì không chừng sẽ thành một gia đình hoàng tộc tiêu chuẩn mất."

Cố Hành Xuyên thân mật nhéo nhéo gò má của anh, cười khẽ nói: "Tài xế và dì quản gia đều là người theo cùng cha anh từ hồi ở trong nước, đã hai mươi năm rồi, giống như người thân vậy, không giống như cái xã hội phong kiến kia đâu."

Tống Nghi tặc lưỡi, anh cảm thấy Cố Thiệu Nguyên đúng là người rất tốt, có người nguyện ý theo ông hơn hai mươi năm, chẳng trách người ta lại có thể làm ăn lớn được như thế.

Điện thoại anh vang lên tiếng tin nhắn, Tống Nghi lấy ra xem thì thấy Thẩm Lê gửi một cái weibo, hỏi phòng khách sạn anh đang ở là phòng mấy?

Cố Hành Xuyên nghiêng đầu nhìn, hắn liền cau mày, bĩu môi: "Em muốn trả lời cậu ta à?"

Tống Nghi nhắn lại úp mở chuyện anh đã về rồi cho Thẩm Lê, đang chuẩn bị tắt điện thoại thì chợt nhìn thấy tên weibo của Cố Hành Xuyên từ khi nào đã đổi thành một chữ "Bạch".

"Cố thiếu định đổi nghề, không làm ca sĩ nữa à?" Tống Nghi cười trêu chọc

Cố Hành Xuyên giang tay ôm lấy eo của anh, thấp giọng nói: "ID của em không phải "Khiếu Mộng" sao?"

Hắn vừa nói, thừa dịp Tống Nghi còn đang sững sờ mà thò tay qua cầm lấy điện thoại anh, lưu loát xóa weibo của Thẩm Lê.

Editor có lời muốn nói: đoạn tên id weibo của hai anh mình cũng không rõ lắm, tra từ điển thì không thấy nên chỉ đành phải lụm nhặt trên gg những gì tớ hiểu để giải thích, bạn nào hiểu thì giúp tớ nhé. ID hai anh hợp lại có nghĩ là kiểu như giấc mơ hoàn mỹ, giấc mơ đẹp, tớ không biết có đúng không nhưng tra trên gg chỉ có nhiêu đó kết quả và tớ chỉ có thể tạm cho nghĩa là vậy, mọi người thông cảm. Hoặc cũng có thể chữ "Bạch" ở đây là lấy từ tên album đầu tay của Cố Hành Xuyên và cũng là tên vở kịch mà Tống Nghi thích.