*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Điệt muốn nghiêm túc xin lỗi Giang Vân Biên, nhưng Giang Vân Biên lại quá mức khốn nạn.

"Đánh dấu tạm thời có tác dụng trong thời gian hạn định không dài, nếu cậu không muốn mất đi lý trí giống như ngày hôm đó, tốt nhất là nên dùng thuốc ức chế." Chu Điệt sửa sang lại khăn giấy trong tay để cầm máu: "Báo cáo kiểm tra cùng thuốc của cậu tôi đều mang theo, để trong cặp sách, khi quay về lớp cậu tự lấy đi."

Giang Vân Biên trừng mắt: "Chu Điệt, cậu mẹ nó sẽ không nghĩ là cứ nhẹ nhàng, bâng quơ như vậy liền bỏ qua đi?"

"Vậy cậu..." Chuông điện thoại vang lên, Chu Điệt giơ tay kết nối.

Giang Vân Biên hiển nhiên không đòi lại được vốn liếng, khi Chu Điệt tiếp điện thoại liền túm nắm đấm hướng bụng hắn đưa qua.

Chu Điệt không kịp phòng bị đột nhiên bị ăn đau, thấp giọng hừ một tiếng.

Giang Vân Biên cho rằng có hiệu quả, lại không có nghĩ rằng giây tiếp theo đã bị Chu Điệt nắm lấy cổ tay mà kéo vào lòng chế trụ lại.

Chu Điệt dùng tay phải nắm chặt lấy tay phải của cậu, vòng eo rắn chắc vững vàng giam người lại, còn vì phòng ngừa cậu giở trò mà phải gắt gao ấn người vào trong ngực.

"Yên tĩnh."

Giang Vân Biên còn muốn động đậy, liền cảm giác gáy bị Chu Điệt cọ một chút.

Chu Điệt cũng không có ý tứ mạo phạm gì, chỉ là hắn không muốn người ở đầu dây bên kia nhìn ra manh mối, chỉ có thể trước kết thúc điện thoại để kiềm chế Giang Vân Biên.

Địa phương mẫn cảm nhất bị chạm vào như một lời cảnh cáo, cuộc đời Giang Vân Biên lần đầu tiên biết được cái gì gọi là cả người tê dại.

Cậu phản xạ có điều kiện mà đưa tay mở tay Chu Điệt ra, di động bị quăng trên mặt đất lóe lên hai cái rồi lại đen nhánh không có phản ứng.

Giang Vân Biên nghẹn một chút, cảm xúc không khỏe kia lại bắt đầu quay trở lại!

Chu Điệt nhìn mặt đất, đầu lưỡi chạm chạm hàm trên, lúc quay đầu lại phát hiện Giang Vân Biên hô hấp dồn dập.

Ý thức được chuyện gì phát sinh, hắn nâng tay đem người túm lên.

"Cậu mẹ nó, buông ra!" Giang Vân Biên không nghĩ ra được lời nào để mắng chửi.

Chu Điệt đem cậu xách lên nhà vệ sinh tầng trên, đẩy người vào trong gian: "Ở đây đừng nhúc nhích, khóa cửa lại."

Cảm giác dị dạng này đến quá đột ngột, Giang Vân Biên chống tay gian nan đẩy khóa, lại nghe tiếng gõ cửa.

"Là tôi, thuốc ức chế cùng với thuốc ngăn mùi pheromone, có thể sử dụng được không?"

"Đệt." Giang Vân Biên lại gian khổ mà đem khóa cửa đẩy ra, đoạt lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn, tàn nhẫn đóng cửa lại.

Quá trình tiêm thuốc ức chế rất khó khăn, Giang Vân Biên phải trì hoãn một lúc lâu mới bắt đầu, ngoài cửa vẫn như có người luôn nói chuyện, cậu không nghe rõ.

Nghe phiền, cậu hung tợn trả lời một câu: "Câm miệng, cút."

Cơn nóng bức rút đi, cậu phát hiện những điều đáng sợ như vậy phát sinh nguyên nhân là do cậu ở quá gần Chu Điệt.

"Cậu cũng mẹ nó thật là ôn thần." Giang Vân Biên mở cửa mới phát hiện nhà vệ sinh trống không.

Bây giờ nói cút liền cút, lúc trước cậu kêu người này cút thì hắn như thế nào còn dám xuất hiện?

Đầu óc choáng váng, lúc Giang Vân Biên trở lại phòng học mới biết tiết học đã sớm bắt đầu.

Chu Điệt không ở phòng học, Giang Vân Biên đã bị chủ nhiệm lớp chặn trước cửa: "Đến trễ hơn nửa tiết, thần tiên đều không giữ được cậu, phạt đứng đi."

Tan học còn bị xách tới văn phòng.

Chủ nhiệm lớp một đống truy vấn, hỏi việc cậu đến trễ có quan hệ gì với Chu Điệt hay không, Giang Vân Biên thật sự không thể giấu được: "Thân thể em không thoải mái."

Chủ nhiệm lớp tức giận duỗi tay chọc bụng cậu một chút: "Tố chất thân thể này của em còn có thể không thoải mái?"

Giang Vân Biên liền làm ra vẻ bị dọa: "Ai da, ai da."

Chủ nhiệm lớp không có cách: "Được rồi, trở về đi, tôi lười cùng em nói."

Giang Vân Biên cũng không hoàn toàn là diễn, gáy cậu là ngứa thật.

Chu Điệt cái đồ chó này, cọ cái gì chứ!

Mang theo vẻ mặt oán khí trở về ký túc xá, Giang Vân Biên ở cửa Nam ký túc xá A gặp được một người phụ nữ. Khoảng 30 tuổi, tóc dài chấm vai, nhìn dịu dàng, nhã nhặn.

Phụ huynh của ai đến đây?

Giang Vân Biên đi đến cầu thang, người phụ nữ nhìn thấy hướng đi của cậu hai mắt sáng ngời, cũng đi theo phía sau cậu.

Khi đến lầu bảy, người phụ nữ cũng đi theo ra cửa cầu thang, cùng dừng trước cửa phòng ký túc với cậu.

"Dì." Giang Vân Biên đứng lại: "Ngài đang tìm ai ạ?"

Người phụ nữ a một tiếng, nhìn lên số 707 trước mặt nói xin lỗi với cậu: "Thật ngại quá, con trai dì cũng, cũng ở đây, nhưng dì quên ký túc xá của nó là 701 hay 707..."

707 chỉ có mình và Chu Điệt, người nọ đã sớm cút đi, mẹ cậu không có lý do đến trường học. 701 bên kia là phòng 8 người, cửa phòng ký túc xá đóng chặt.

"Phỏng chừng là không trở về, nếu không ngài đi khu dạy học tìm xem?" Giang Vân Biên đẩy cửa ra, đem phòng trống không cho bà nhìn.

"À, được."

Giang Vân Biên đi vào lấy quần áo tắm rửa, buổi sáng vì không để cho người khác phát hiện dấu răng trên gáy, cậu dùng băng cá nhân dán lại rồi lấy cổ áo chắn lên, miệng vết thương đã có chút ngứa, sau khi nước ấm xối lên còn đau.

Cậu tắm rửa xong sấy khô tóc, lúc này mới nhận ra ký túc xá có một mùi hương tuyết tùng rất nhạt.

Tin tức tố của Chu Điệt như thế nào lại con mẹ nó kéo dài như vậy!

Trong phòng nơi nơi đều là mùi hương kia, cố tình Giang Vân Biên còn không cảm thấy khó chịu, sau cổ bị đánh dấu khiến cơn giận mãnh liệt bùng lên làm cậu một khắc cũng không thể ở lại nơi này, sau khi phun loạn thuốc ngăn mùi rồi mặc áo khoác liền đi ra cửa.

Cửa vừa mở thì nhìn thấy người phụ nữ vừa nãy đang đứng trước mặt.

"Thật, thật ngại ngùng a." Người phụ nữ xấu hổ nói: "Dì cũng không biết khu dạy học của các con ở đâu..."

Dù sao mình cũng không ở lại nơi này, Giang Vân Biên nhẹ nhàng: "Con dẫn ngài đi."

Trên đường Giang Vân Biên mới biết được bà tên Ôn Nguyệt, 37 tuổi, là mẹ đơn thân. Con trai của bà là một Alpha, đặc biệt ngoan ngoãn, tối nào cũng nhắn tin cho bà, nhưng gần đây giống như xảy ra chuyện gì, không liên lạc được.

Cũng phải, cha mẹ nào cũng đều lo lắng khi không liên lạc được với con trai mấy ngày, đặc biệt là người ngoan ngoãn như con trai Ôn Nguyệt.

Nhưng Ôn Nguyệt cũng không khỏi quá mức không đáng tin cậy, con trai đã học năm ba trung học, còn không biết là học lớp nào.

"Dì, con trai dì tên..." Đang lúc cậu muốn hỏi tên, điện thoại Ôn Nguyệt đột nhiên vang lên.

"Con trai ngoan, con đang ở đâu?" Ôn Nguyệt như trút được gánh nặng nói: "Ồ, con ở thư viện a, không có việc gì, không có việc gì, mẹ cũng chỉ là lo lắng... Mẹ, mẹ đương nhiên không có tới trường học! A, đêm nay con trở về a? Được, được, được, không nói, không nói, mẹ đi chuẩn bị cơm chiều."

Giang Vân Biên nhìn bộ dạng chột dạ của bà, đại khái đoán được con trai bà không vui lắm khi mẹ tới trường tìm mình.

Nếu người đã không muốn bị phát hiện, cậu cũng không cần thiết hỏi tên họ làm gì.

Ôn Nguyệt lải nhải hai câu liền cúp máy: "Cảm ơn con nha bạn học, con trai dì vừa gọi."

Giang Vân Biên cũng không hỏi gì dư thừa, tiễn người đến cổng trường học.

Ôn Nguyệt đứng ở cửa nhìn cậu chốc lát: "Con không đến tiết tự học buổi tối sao?"

Giang Vân Biên cảm thấy kiểu thử dò hỏi này của bà có điểm mới lại, cũng không muốn giấu giếm: "Vâng, con muốn ra ngoài chơi game một lát."

Biểu tình Ôn Nguyệt quả nhiên có điểm thay đổi.

Giang Vân Biên từ trong mắt mẹ người khác phát hiện ra một chút thất vọng, cười vẫy vẫy tay.

Nhưng cậu vừa mới quay đầu lại, phía sau truyền đến một tiếng kinh hô.

Hai gờ giảm tốc* được lắp đặt trước cổng trường để đảm bảo an toàn cho việc ra vào, Ôn Nguyệt bị vấp một chút, chưa hết hoảng sợ mà đứng sững ở tại chỗ.

*Gờ giảm tốc:

Khi Giang Vân Biên quay đầu lại, Ôn Nguyên còn ngượng ngùng vẫy vẫy tay, tuy ý bảo chính mình không có việc gì, nhưng chân một bước cũng không thể đi về phía trước.

Xem ra là sái chân rồi.

Nhìn bà từng bước từng bước chậm rì rì đi về phía trước, Giang Vân Biên khó mà hình dung được tâm trạng mình lúc này.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới nữ chủ ngốc nghếch trong phim truyền hình ngốc bạch ngọt mà Giang Vân Dĩ xem lúc nhỏ.

Hóa ra nghệ thuật thật sự bắt nguồn từ cuộc sống.

"Dì, con đưa ngài trở về."

*

Dọc đường đi, Ôn Nguyệt nói cho cậu nghe một đống lớn chuyện tốt của con trai mình.

Là một Alpha, lớn lên đẹp, thành tích tốt, nhân duyên cũng không tồi, ở trường học là một ánh mặt trời rộng rãi, nghe ra là một loại hình rất được hoan nghênh.

Giang Vân Biên vài lần muốn mở miệng hỏi tên, lại cảm thấy không cần thiết.

Có quan hệ gì với cậu?

Chung cư của Ôn Nguyệt ở điểm dừng thứ hai của xe buýt số 3, trước khi lên lầu Giang Vân Biên ở quầy bán quà vặt thuận tay mua một que kem, sau đó cõng người lên lầu bảy.

Căn hộ của Ôn Nguyệt diện tích không lớn, nhưng cái gì nên có đều có, còn được vị này trang trí đến mười phần ấm áp.

Giang Vân Biên đặt người lên sô pha, lấy que kem đang ngậm giữa kẽ răng đặt lên mắt cá chân của bà: "Chườm lạnh một chút, nếu còn đau thì nên đi bệnh viện."

Ôn Nguyệt nhìn que kem chưa mở, bất ngờ chớ mắt: "Cảm ơn."

Giang Vân Biên cười cười: "Con đi trước đây."

"A... Từ từ, nếu không con ở lại ăn bữa cơm đi?" Ôn Nguyệt bóp nhẹ cây kem: "Thời gian cũng không còn sớm, ăn cơm no lại đi chơi game?"

Giang Vân Biên muốn nói không cần, lại phát hiện trong ánh mắt Ôn Nguyệt tràn đầy chờ mong cẩn thận.

Khi Giang Vân Dĩ khẩn cầu cậu lưu lại cũng là như thế này.

Môi đóng rồi lại mở, cậu không nói được lời từ chối kia.

Chân Ôn Nguyệt không có vấn đề gì lớn, nhưng bộ dáng lỗ mãng, hấp tấp của bà thật sự làm Giang Vân Biên lo lắng.

"Thật sự không cần giúp đỡ, con ngồi ở phòng khách là được." Ôn Nguyệt đang cùng một lọ nước tương mới phân cao thấp, nửa ngày cũng không mở được nắp: "Sẽ mở được ngay..."

Giang Vân Biên vất vả nhìn: "Con đến làm cho."

"Không, dì làm được." Ôn Nguyệt dường như không muốn làm cho mình trông không đáng tin cậy, tìm một chiếc đũa muốn cạy.

Bang——

Lọ nước tương bị hất tung, dính ra ống quần Giang Vân Biên.

May mà Giang Vân Biên tay mắt lanh lẹ, nhặt lên còn tới nửa bình, ít nhất có thể ứng phó đêm nay.

Ôn Nguyệt nước mắt lưng tròng mà xin lỗi, đưa cho Giang Vân Biên một bộ quần áo của con trai bảo bối, Giang Vân Biên không rửa sạch được, từ đầu gối đến cẳng chân đều nhiễm mùi đậu nành xác thực không dễ ngửi.

Cậu vừa vào phòng tắm, chuông cửa liền vang lên.

Ôn Nguyệt cười mở cửa: "Tiểu Điệt, mau vào."

Chu Điệt rũ mắt: "Mẹ, chân mẹ sao thế này?"

Ôn Nguyệt sắc mặt hơi đổi, chột dạ nói: "A... Mua đồ ăn, lúc đi mua đồ ăn... Trẹo chân rồi, vừa vặn gặp được bạn học ở trường các con, cậu ấy đưa mẹ về, mẹ mời cậu ấy ăn bữa cơm!"

Sau khi biết ngọn nguồn, Chu Điệt đem đồ mang tới đây đặt ở huyền quan: "Kêu mẹ nói cho con bạn học là ai mẹ lại không vui, con làm sao có thể cảm ơn người ta?"

Ôn Nguyệt không muốn thừa nhận mình không nhớ kỹ bạn học nhỏ tên là gì: "Là bạn bè, là không thể nhận thức từ trong miệng người khác, đợi lát nữa con với cậu ấy tự giới thiệu cho tốt, biết không?"

Chu Điệt một bên đáp được, một bên xắn tay áo đến phòng bếp giúp mẹ dọn thức ăn.

Chu Điệt cầm chén đũa dọn ra, khi giơ tay lộ ra miệng vết thương bị Ôn Nguyệt phát hiện.

"Sao lại thế này?" Ôn Nguyệt nháy mắt thay đổi sắc mặt.

Chu Điệt thở dài: "Trên đường gặp được một con chó, muốn sờ nó, bị cắn một cái."

"A? Tiêm phòng chưa? Cho dù thích cũng không được sờ, chó đều có ý thức lãnh địa, con như vậy với nó mà nói là khiêu khích, là xâm lấn!"

Chu Điệt cảm thấy mẹ đem Giang Vân Biên hình dung đến chính xác: "Vâng, lần sau không tùy tiện trêu chọc hắn."

Ôn Nguyệt làm xong cơm chiều, nắm lấy tay phải Chu Điệt một lần nữa bôi thuốc cho hắn: "Mấy đứa nhỏ các con như thế nào cứ bị thương vậy? Bạn học nhỏ mẹ mang về cũng vậy."

Chu Điệt nhìn mu bàn tay, không chút để ý: "Bạn học mẹ mang về là Omega?"

"Ừm?" Ôn Nguyệt nhớ tới trên cổ Giang Vân Biên có giấu băng dán: "Có đánh dấu tạm thời thì chắc là Omega đi?"

Nhưng mà bà không ngửi được hương vị ngọt ngào, mềm mại nào từ trên người Giang Vân Biên.

"Bạn học nhỏ rất dịu dàng, thận trọng, mẹ bị trật chân còn đưa mẹ về, chắc chắn là một đứa nhỏ ngoan." Ôn Nguyệt dán lại băng dán cho hắn: "Đáng tiếc mẹ con hấp tấp, lỗ mãng, vừa mới làm cơm còn đem nước tương đổ lên người người khác."

Dịu dàng, thận trọng.

Chu Điệt nghĩ, từ trái nghĩa của bốn chữ này đại khái là Giang Vân Biên đi.

"Con ở đây đợi lát nữa lên thay mẹ nhận lỗi."

"Ừm, mẹ lấy một bộ quần áo trước kia của con cho cậu ấy thay, người hiện tại đang ở trên phòng con tắm rửa."

Nói xong hai người liền nghe được tiếng mưa rơi tí tách, cửa sổ rất nhanh loang lổ một mảnh, Ôn Nguyệt mở TV mới phát hiện có dự báo trước ban đêm có mưa to.

Ôn Nguyệt nhìn tấm biển nhắc nhở màu đỏ kia: "Ai nha, sao đột nhiên lại mưa to như thế này."

Chu Điệt có đi hay không đều không sao cả, chủ yếu là vị trên lầu kia.

Chu Điệt cầm khăn lông mẹ đưa, ở trong phòng ngủ của mình đợi hồi lâu, thẳng đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, hắn mới giơ tay gõ gõ cửa.

"Chào bạn học, lấy khăn lông đi."

"Được."

Cửa phòng tắm mở, hương vị bạc hà tươi mát ập vào trước mặt, Chu Điệt cùng Giang Vân Biên tầm mắt đối diện nhau.