*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Điệt vừa mới ngồi xuống, bàn trước hắn cầm theo hai túi bữa sáng lười biếng kéo ghế dựa ra, cặp sách nghiêng lệch xuống bả vai, chỉ là bóng dáng đều làm người khác cảm thấy cậu không đứng đắn.

Giang Vân Biên dùng chân đá đá ghế dựa của Hứa Trạm, sau khi bị bàn trước ô lên một tiếng có lệ thì cười lạnh: "Có cần dịch vụ đánh thức hay không?"

Hứa Trạm nháy mắt thẳng lưng: "Giang Vân Biên cậu thật xấu tính, ngày thường tôi làm ồn cậu ngủ cậu đánh tôi, bây giờ cậu làm ồn tôi ngủ vẫn là cậu đánh tôi."

Giang Vân Biên nhướng mày: "Có ý kiến?"

Hứa Trạm: "Không, cậu là tổ tông của tôi, nên cung phụng."

Bàn bên cạnh cười, có người thuận thế lại hỏi mượn bài tập khoa học tự nhiên của Giang Vân Biên, ồn ào, nhốn nháo, rất nhanh liền sinh động hẳn lên.

Giang Vân Biên thong thả đem bài tập của mình ra, lúc đưa cho người nọ mới nhìn thấy bàn sau cô đơn nhìn ra cửa sổ, ánh ban mai rơi trên lông mày mang theo hơi lạnh của buổi sáng, nhìn có chút lạnh lẽo.

Vậy mà còn nói dối dì Ôn là mình nhân duyên tốt.

Người cao lớn bên cạnh mượn được bài tập thì huýt sáo một cái, Giang Vân Biên nhìn lại, người nọ ném đến một viên kẹo.

Đáng tiếc Giang Vân Biên không bắt được, viên kẹo lăn đến trên bàn Chu Điệt.

"Đệt, đường parabol không đúng." Người cao lớn nói.

"Ừm, không hổ là ủy viên thể dục, đội trưởng đội bóng rổ." Giang Vân Biên cho người nọ một ngón cái.

Cậu lười đến chỗ Chu Điệt lấy, lười nhác nói: "Cho cậu."

"Mùi bạc hà, kẹo Tiểu Vân Biên." Người cao lớn cười nói thêm.

Giang Vân Biên vốn đang rất tiêu sái nói câu bố thí bỗng nhiên bị lời "mùi bạc hà" này làm cho sặc, khuôn mặt trở nên cứng đờ.

Mẹ cậu, nói lung tung cái gì, tên cái gì?

Hứa Trạm hăng hái: "Hắc, vậy tôi đi ban O bên kia bán kẹo này chẳng phải lời to hay sao?"

"Hứa Trạm, cậu là muốn bị Giang ca cắt thành miếng, hay là muốn dao của bạn học ban O hahaha?"

Trong tiếng ồn ào, khóe môi Chu Điệt hơi cong lên, rất phối hợp không nghe lời Giang Vân Biên nói, đem kẹo nhặt trong lòng bàn tay.

"Kẹo Tiểu Vân Biên."

"...... Câm miệng."

Buổi sáng thứ hai đều là tiết khoa học tự nhiên, sau ba tiết, các bạn học dường như bị rút cạn tinh khí, Hứa Trạm buồn ngủ không chịu được, quay đầu lại thì phát hiện Giang Vân Biên đang làm một đề lớn môn vật lý.

"ĐM, cậu là súc sinh phải không?" Hứa Trạm lắc lắc cà phê hòa tan: "Chúng ta theo tiến độ này đã là ngồi tàu hỏa, cậu là trực tiếp dùng tốc độ vũ trụ thứ ba* sao?"

*Tốc độ vũ trụ thứ ba hay 第三宇宙速度 (Third Cosmic Velocity) có nghĩa là khi tàu vũ trụ cất cánh và đạt tới tốc độ 16.7km/s thì nó có thể thoát khỏi lực hấp dẫn của Mặt Trời mà sau đó không cần phải tăng tốc và thoát ra khỏi hệ mặt trời để đi vào vũ trụ rộng lớn hơn. Tốc độ ban đầu thấp nhất của chuyến bay từ Trái Đất để rời khỏi hệ mặt trời được gọi là tốc độ vũ trụ thứ ba. (Theo baidu.)

Đầu ngón tay thon dài của Giang Vân Biên xoay bút một vòng: "Làm giúp tôi một ly."

Hứa Trạm cũng không pha cà phê nữa, đem đề toán tiết trước đến trước mặt Giang Vân Biên: "Trước hết cậu giúp tôi giảng đề này rồi tôi pha cà phê cho cậu."

Giang Vân Biên nói suy nghĩ của mình cho Hứa Trạm.

"Không hổ là đại ca của tôi, cậu nói còn rõ ràng hơn giáo viên toán học nhiều." Hứa Trạm tâm phục khẩu phục.

Bàn bên cạnh cũng phát tới tín hiệu cầu cứu, khi Giang Vân Biên duỗi tay nhận lấy vở thì thấy Chu Điệt đã nằm sấp xuống bàn, sách hóa học của tiết thứ nhất vẫn mở ra trên bàn, trong sách một chút bút mực đều không có, sạch sẽ đến dọa người.

Tối hôm qua còn dám cá cược với Vệ Sơ? Truyền kỳ nghỉ học một năm không đủ, còn muốn lưu lại lịch sử vinh quang trước khi tốt nghiệp ở đài phát thanh gọi người khác là ba?

Tuy rằng xem Chu Điệt ăn mệt có thể làm Giang Vân Biên rất vui, nhưng tưởng tượng đến người thắng là Vệ Sơ, cậu lại có chút khó chịu.

Giang Vân Biên vô cảm sửa lại các bước làm sai, sau khi trả vở bài tập cho người kia thì tiếp tục viết đề.

Thời điểm Chu Điệt tỉnh ngủ đã là nửa tiết thứ tư, hắn chậm rì rì ngồi thẳng lưng, tầm mắt bất giác rơi vào ngăn kéo của bàn trước.

Giang Vân Biên trong ngăn kéo mở điện thoại trả lời tin nhắn, không có một chút ý tứ che đậy, chơi đến không kiêng nể ai.

Trước khi ngủ, hắn nhớ rõ Giang Vân Biên không thể nói là hai mắt dính vào bảng đen, nhưng ít nhất bút không rời tay, ý tưởng giải quyết vấn đề của cậu cũng không gián đoạn, nhưng bây giờ chỉ cần điện thoại có tin nhắn, Giang Vân Biên sẽ liền buông bút xuống cầm lấy di động... Nhìn như một giáo bá bình thường.

Chuông tan học vang lên, Giang Vân Biên dứt khoát đem sách che lại, chuyên chú vào di động.

Giang Vân Dĩ đã gửi một bức ảnh chụp, là bầu trời.

Giang Vân Biên đưa tay nhấc lên bức màn bên cạnh, mở cửa sổ, cầm điện thoại chụp bầu trời.

Thật đúng là rất xanh.

Một ngày nắng tháng chín cũng không có gì mới lạ, gió thổi bay lá cây ngoài sân trường, tiếng lao xao trên bóng cây, cuốn bay một bông hoa nhỏ không biết từ trên cành nào rơi xuống.

Khi đóa hoa lơ lửng trước mặt Chu Điệt, Giang Vân Biên đã vén màn trở lại chỗ ngồi của mình, ánh mặt trời cuối cùng chiếu vào gáy cậu, khi cúi đầu xuống lộ ra một góc vảy nhỏ từ băng dán, trên gáy trắng như tuyết khá dễ thấy.

Chu Điệt nheo mắt, nhớ tới viên kẹo bạc hà lúc sáng.

Thời điểm tan học tiết cuối cùng sắp đến, Giang Vân Biên nhận được một tin nhắn, là ban nhạc gửi tới, hỏi cậu rốt cuộc đang làm gì.

Tâm tình đang chuyển biến tốt mấy ngày nay của Giang Vân Biên lại hạ xuống.

Quán bar nhà hàng đã bị kiểm tra, dự án ca hát trực tiếp bị hủy bỏ, dàn nhạc và cậu đã mất đi chén cơm, bây giờ có ý tìm cậu tính sổ.

Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Hứa Trạm vừa định quay đầu gọi Giang Vân Biên cùng đi nhà ăn, vị tổ tông này sắc mặt âm trầm mặc áo khoác chạy mất, không hề có một chút ý muốn quay đầu.

Hứa Trạm vừa định noi theo [Tạo ra Adam*] vươn tay, lại chạm mắt với Chu Điệt.

*nguyên văn 创造亚当 là một bức tranh tường trên trần nhà nguyện Sistina, thành Vatican. Đây là tác phẩm do Michelangelo sáng tác năm 1511-1512.

"..." Hứa Trạm cảm thấy có chút xấu hổ, sau khi nghẹn một lúc lâu thì nói lời thấm thía: "Con lớn không thể giữ a."

Chu Điệt: "..."

Đi xuống khu dạy học, Giang Vân Biên gọi điện thoại: "Tôi không sợ bị đe dọa đâu, chuyện gì nên tính thì nói cho rõ ràng, đừng quanh co lòng vòng."

"Đừng nói chuyện khiêu khích như vậy, ai lại chọc cậu phát hỏa." Hát chính thở dài: "Chúng tôi đã tìm được chỗ mới, nhưng nó vẫn đang được sửa chữa lại, khoảng tháng 10, tháng 11 sẽ mở cửa, tới lúc đó đến đây hát. Tiền vẫn như cũ."

Giang Vân Biên có chút kinh ngạc.

"Dù sao thông báo ở chỗ này, không tùy tiện dẹp bỏ được."

"Được." Giang Vân Biên đồng ý: "Đến lúc đó gọi điện cho tôi đi."

Sau khi cúp điện thoại, Giang Vân Biên đi lên ký túc xá, do dự chốc lát vẫn là đi đến phòng 705.

Bạn học Trịnh hình vuông ra mở cửa, trong tay còn bưng một chén mì ăn liền: "Tìm Hứa Trạm sao? Cậu ấy còn chưa về."

Giờ này còn chưa về. Hứa Trạm là đi ăn tiệc bàn đào sao?

"Tôi vào có tiện không?" Giang Vân Biên đưa ra một lý do chân thật: "Tôi và bạn cùng phòng sống chung không hòa thuận lắm."

Mới vừa nói xong thì thấy Chu Điệt ở cửa cầu thang đi lên tới.

Lòng bàn tay Giang Vân Biên đã tê rần, phản ứng đầu tiên là cảm thấy lời mình vừa nói tựa hồ có chút vấn đề, nhưng tầm mắt Chu Điệt từ đầu đến cuối không có rơi xuống trên người cậu.

Không đúng, cậu vì sao phải chột dạ!

Trịnh Tinh Lẫm bưng chén mì, nhìn Chu Điệt mặt không cảm xúc đi đến phòng 707 rồi đóng cửa lại, tự nhiên có chút xấu hổ.

Không khí đêm đó dường như cũng không có cứng ngắc như bây giờ.

"Giang Giang, cục cưng của tôi." Hứa Trạm ăn uống no đủ thì về ký túc xá, nhìn thấy Giang Vân Biên còn nhiệt tình dang hai tay ra muốn ôm cậu.

Giang Vân Biên: "Cậu lại gọi hai chữ kia tôi sẽ khâu miệng cậu lại."

Hứa Trạm làm động tác khóa miệng lại, sau đó trở nên thần bí: "Mau, mau, vào trong cùng các cậu nói chuyện phiếm, hoa khôi khối mười hai chúng ta đưa cơm cho Chu Điệt."

Trịnh Tinh Lẫm buông chén mì xuống: "Hoa khôi? Từ Chiêu Nhược? Trước đó không phải có tin đồn hai người bọn họ là một đôi sao?"

Giang Vân Biên dựa vào bàn, tầm mắt đảo qua nhìn sách bài tập của Hứa Trạm trên bàn.

"Ôi trời, trước kia tôi còn tưởng rằng sinh hoạt của đại thiếu gia giống như chúng ta, không nghĩ tới người ta còn có mỹ nhân chuyên đưa cơm, sinh hoạt trong vàng son thật quá đáng giận." Hứa Trạm giả vờ phẫn hận đấm lên mặt bàn một cái: "Ghen tị quá a!"

Hứa Trạm trừng mắt nhìn Giang Vân Biên: "Vì sao bên cạnh tôi toàn là soái ca, tôi không thể cho ra hàng tốt như vậy."

Trịnh Tinh Lẫm theo tầm mắt nhìn Giang Vân Biên, thuận miệng hỏi: "Giang ca cũng có sao?"

Giang Vân Biên giống như đang thất thần, khi được nhắc đến mới chậm rãi: "Ừ?"

"Cậu ấy không có khả năng tán gẫu." Hai tay Hứa Trạm chắp ở trước mặt: "Vị thí chủ này, nói cho ngươi một bí mật, ba năm trước Giang trưởng lão đã sớm..."

Sau đó cậu ta bị Giang Vân Biên không nặng không nhẹ mà đạp một cái.

Hứa Trạm xoa xoa mông: "A, tôi cũng muốn kết giao với một O ngọt ngào, tôi cũng muốn thử đánh dấu tạm thời!"

Rõ ràng chỉ là một câu oán giận bình thường, Giang Vân Biên lại mạc danh cảm thấy sau cổ có chút nóng lên, cậu đưa tay muốn sờ thì phát hiện Trịnh Tinh Lẫm ngồi ở đối diện vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm.

Giang Vân Biên thả tay xuống: "Làm sao?"

"A, không có việc gì."

Giang Vân Biên trầm mặc một chút: "Tôi trở về phòng học."

Khi đến phòng học, Giang Vân Biên thấy bên cạnh bàn mình có treo thêm một cái cặp sách nhỏ, bên trong là thuốc ức chế, hướng dẫn sử dụng được liệt kê chi tiết tỉ mỉ trên quyển sách.

Có lẽ đây là nhà có tiền bồi thường, Giang Vân Biên nhìn thuốc ức chế, toát ra một ý niệm quỷ dị--

Sau khi mình bị Chu Điệt đánh dấu, về sau sẽ ảnh hưởng đến việc tìm đối tượng sao?

Mà Chu Điệt còn có thể đi đánh dấu những người khác?

Sau cổ nhất thời đau đớn, cảm giác khô khốc vô cớ dâng lên trong lòng, lúc Giang Vân Biên rửa tay mới nhận ra mình rất muốn đem tên khốn nạn Hứa Trạm thích buôn chuyện này đánh một trận.

Làm bạn cùng loại người này thật mẹ nó ảnh hưởng tâm trạng.

Tiết học buổi chiều rất nhanh trôi qua, Giang Vân Biên trước sau như một cùng bàn sau phân cách thành hai thế giới.

Tan học, Giang Vân Biên vỗ vỗ Hứa Trạm: "Tiết tự học buổi tối nhớ che chở."

Học sinh nội trú yêu cầu phải học tiết tự học buổi tối, hơn nữa còn không có sắp xếp chỗ ngồi chính xác, buổi tối hàng phía sau chính là vị trí đứng đầu, mọi người không dám ngồi cạnh Giang Vân Biên liền cho Hứa Trạm di chuyển.

Hứa Trạm hùng hùng hổ hổ di chuyển, xuất phát từ lễ phép nên chào hỏi Chu Điệt: "Điệt ca, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì về sau tiết tự học buổi tối đều là tôi ngồi trước cậu, chiếu cố nhiều hơn ha."

Mắt Chu Điệt đặt trên sách, không chút để ý: "Cậu ấy thường xuyên bỏ tiết tự học buổi tối?"

"À không, trước kia cậu ấy không ở nội trú." Hứa Trạm đáp: "Trước kia cậu ấy thuê nhà bên ngoài, hiện tại là bởi vì không có việc làm thêm, không còn cách nào nên phải ở ký túc xá."

Trả lời như vậy giống như Giang ca có vẻ kỳ quái, Hứa Trạm lại bổ sung: "Cậu đừng hiểu lầm, Giang ca không phải người xấu gì, cậu ấy chỉ là không có nhà."

Chu Điệt: "..."

Càng nghe càng kỳ quái.

Tựa hồ ý thức được mình nói sai cái gì rồi, Hứa Trạm ngậm miệng, may mà Chu Điệt thoạt nhìn không có hứng thú.

Cũng đúng, hai người này quan hệ tệ như vậy, sao có thể đối với đối phương có hứng thú?

Kết thúc hai giờ tự học buổi tối, bạn học trong ban thưa thớt trở lại ký túc xá, khi Chu Điệt trở lại thấy phòng 707 sáng đèn.

Cửa vừa mở ra, Giang Vân Biên áo thun lỏng lẻo trượt xuống lộ ra nửa bả vai, dùng tay phải che sau gáy, một mảnh băng dán rơi xuống trên mặt đất.