Tả Huyền Ngọc không lớn lên bên cạnh Tả lão gia, không có mối quan hệ sâu sắc với ông ấy, cô cảm thấy không đáng cho ông nội.

Yêu thương một người khác họ, còn hồ đồ đem hết sản nghiệp cho người ngoài, rốt cuộc nhận lại được gì?

Tả Huyền Ngọc luôn coi thường Tư Phù Khuynh, nhưng cô phải thừa nhận rằng ông nội đối xử tốt với Tư Phù Khuynh đến mức cô ta cũng ghen tị.

Nhiều năm như vậy, dù có nuôi chó, cũng sẽ có tình cảm đúng không?

Nếu Tả lão gia biết rằng Tư Phù Khuynh rất máu lạnh và tàn nhẫn, liệu ông có thể yên nghỉ nơi chín suối không?

Lông mi Tư Phù Khuynh hơi rũ xuống, đẩy tay Tả Huyền Ngọc ra.

Cô nở nụ cười xinh đẹp, nhưng trong mắt lại có chút tức giận: "Tôi cho cô đụng vào tôi chưa."

Vẻ mặt của Tả Huyền Ngọc hơi thay đổi, lùi về sau.

"Cô là ai? Cô thất vọng về tôi sao? Cô uống bao nhiêu rượu rồi?" Tư Phù Khuynh đóng nắp quan tài, hai tay đút vào túi, "Đừng quấy rầy tôi, quản lý Tả gia cẩn thận một chút."

Nghe câu nay, Tả Huyền Ngọc lần đầu tiên cười giận dữ: "Tư Phù Khuynh, cô có biết cô đang nói gì trước mặt ông nội không? Cô có biết chữ "Hiếu" viết thế nào không?"

"Cô cho cô tiến lên bằng cách rúi lui, chúng tôi sẽ không huỷ bỏ thoả thuận nhận con nuôi sao?"

Tả gia là gia đình quyền thế ở Lâm Thành, ai dám động vào? Nói lời đai nghịch bất đạo, thật nực cười.

"Tôi rất rõ ràng.

Đối với thoả thuận nhận con nuôi, đừng lo lắng, tôi sẽ huỷ bỏ." Tư Phù Khuynh nghiêng đầu, uể oải cười: "Cô phải biết, chính là tôi không muốn dính dáng tới các người."

Cô rời đi, trong linh đường một mảng yên tĩnh.

Tả Huyền Ngọc đứng tại chỗ, mày nhíu chặt, hiển nhiên là tức giận.

Người phụ trách quan sát một chút rồi tiến lên phía trước: "Huyền Ngọc tiểu thư, đừng tức giận, lão gia sáng suốt, về già nhất định mê muội, loại người này không đáng để tâm."

Tả Huyền Ngọc hít sâu một hơi, đè lên huyệt thái dương: "Ông nội thật sự đã nhìn lầm, cũng tốt, sớm nhìn rõ cô ta, sớm tránh xa."

Cô ta sẽ không quan tâm đến việc Tư Phù Khuynh sống hay chết.

Nhưng 2 tỷ mà Tư Phù Khuynh lấy đi, nhất định phải lấy lại.

Tả Huyền Ngọc không còn sự thương xót cuối cùng dành cho Tư Phù Khuynh.

Cô ta cúi đầu trước sảnh đường nói: "Ông nội, ông đối với cô ta rất tốt, nhưng cô ta không cảm kích ông, món nợ này, cháu sẽ giúp ông lấy lại."

Sau khi thắp nhang xong, người phụ trách đích thân tiễn Tả Huyền Ngọc, không khỏi lắc đầu.

Tả lão gia thật sự mù quáng, sao ông lại nhận nuôi một con sói mắt trắng như Từ Phù Khuynh chứ? May mắn thay, Tả gia đã nhìn rõ bộ mặt thật của Tư Phù Khuynh, vì vậy ông ta cũng cần nhắc nhở những người khác tránh xa Tư Phù Khuynh.

***

Bên này, Tư Phù Khuynh trở lại căn cứ huấn luyện, sau đó xem các học viên tập vũ đạo.

Tan tầm đã là bảy giờ tối.

Tư Phù Khuynh ra khỏi căn cứ, xoa eo, đang định quét mã QR để thuê xe thì nghe thấy tiếng còi.

Cô quay đầu lại thì thấy một chiếc xe màu trắng quen thuộc đã đỗ sau lưng.

Phụng Tam thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, cung kính nói: Cửu ca bảo tôi đến đón cô.

Được, ông chủ thật tuyệt.

Tư Phù Khuynh nhướng mày, cũng không vội vã: Phúc lợi nhân viên rất tốt, sếp tốt sẽ được mọi người yêu mến.

Phụng Tam do dự một lúc, nhưng không trả lời câu này.

Nhưng sau vài giây, anh ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Tại sao anh ta không được đối xử tốt như một nhân viên? Khi anh đi theo Úc Tịch Hành, anh ta không thấy ai lái xe tới đón anh.

Tư Phù Khuynh nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt lại, chậm rãi nói: Đây không phải đường đến căn hộ của tôi.

Ừm, Cửu ca nói ngày mai bốn giờ ba mươi chúng ta phải xuất phát.

Phụng Tam nói: Vậy Tư tiểu thư tối nay ở cùng Cửu ca đi.

Tư Phù Khuynh cười đáp lại, mặt không chút thay đổi: Bốn giờ rưỡi?

Phụng Tam gật đầu: Có vấn đề gì không?

Tư Phù Khuynh: ......

Có, rất nhiều.

Ngay cả trong quá khứ, cô cũng chưa bao giờ sống một cuộc sống động vật xã hội như vậy.

Nắm đấm của cô cứng lại.

Phụng Tam nói đúng lúc: Cử ca nói rằng anh ấy sẽ cho Tư tiểu thư nhiều tiền hơn.

Tư Phù Khuynh buông lỏng người, đôi mắt hồ ly lại cong lên, ngữ khí ung dung: Nói sớm đi.

Phụng Tam: ......

Anh không dám nói gì cả.

Vừa rồi, Tư tiểu thư dường như muốn xé xác anh và Cửu ca của anh.

***

Ba mươi phút sau, xe dừng ở trước cổng biệt thự.

Cuối tháng ba, trong phòng khách lạnh, lò sưởi vẫn được bật.

Người đàn ông ngồi ở sô pha, anh đang đọc một quyển sách.

Anh mặc áo len trắng và quần tay, nhưng khó có thể che giấu được thân hình và vòng eo hoàn hảo.

Không có bộ lễ phục tô điểm, khí thế hung hãn của Úc Tịch Hành giảm bớt đi một ít, khiến anh thoạt nhìn có chút lười biếng, toát ra khí chất ôn nhu lạnh lùng.

Tư Phù Khuynh không ngại liếc thêm vài lần nữa, còn công khai đánh giá cao vẻ đẹp đó.

Ngược lại, Úc Tịch Hành vốn đã quen bị nhìn, lại ngẩng đầu lên, quay đầu lại nhìn cô gái trước mặt.

Bất kể khi anh là Dận Hoàng hay bây giờ, xung quanh anh không bao giờ thiếu những ánh mắt, anh cũng không quan tâm quá nhiều.

Nhưng những người bình thường nói chung không thể nhìn vào anh, ngay cả tướng lĩnh trấn giữ biên cương nhiều năm khi nhìn thấy anh cũng phải dè chừng, huống chi là nữ nhi trong nhà.

Úc Tịch Hành đóng sách lại, nhẹ giọng nói: Đang nhìn cái gì?

Tư Phù Khuynh cầm quả táo cắn một miếng, nhàn nhạt nói: Đương nhiên là bởi vì anh đẹp mắt, nếu không tôi còn nhìn vào cái gì?

"......

Phụng Tam, người đang bưng nước trên lầu, suýt chút nữa quỳ xuống.

Anh ta vừa nghe cái gì?

Đây là lần đầu tiên Úc Tịch Hành nghe được lời khen ngợi thẳng thắng như vậy, anh nhướng mày: Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm, lầu hai căn phòng thứ ba là phòng của cô.

Tư Phù Khuynh: .......

Những tên tư bản đáng ghét bóc lột công nhân.

Cô rút lại những lời mình vừa nói, thật không hay chút nào.

Nhưng Úc Tịch Hành với tư cách là ông chủ, thực sự đã chuẩn bị rất chu đáo, có tất cả mọi thứ trong phòng ngủ và một vài bộ quần áo.

Sau khi Tư Phù Khuynh tắm xong, cô dễ dàng nằm thành một chữ Mã (马).

Cô tập eo và chân một lúc.

Dù sao cô cũng là một người tận tuỵ, nhất định phải làm tốt công việc củ mình trong giới giải trí.

Mười giờ, Tư Phù Khuynh leo lên giường lớn đi ngủ.

Cô ngủ nhẹ nhàng, không bao giờ mơ.

Nhưng hôm nay cô có một giấc mơ, nội dung của giấc mơ vẫn còn rất rõ ràng.

Trong mơ, Tả lão gia không chết vì một cơn đau tim đột ngột và công việc kinh doanh của Tả gia ngày càng phát đạt.

Nhưng cô không may chết trong khi chống lại sự xâm phạm của Tả Tông Hà, mà không được cấp cứu kịp thời.

Tả lão gia nhập viện vì quá đau buồn và ông đã hồi phục sức khoẻ trong một tháng.

Sau đó cô được chôn cất với sự phô trương rầm rộ tại nghĩa trang của Tả gia, tin tức nói rằng Tả lão gia là người nhân từ và hào phóng.

Nhưng Tư Phù Khuynh có thể thấy rõ, ông nội đã tìm một âm dương sư, lập hình nhân bên cạnh mộ cô ấy và nghe âm dương sư nói: Mặc dù cô ấy không còn nhiều may mắn nhưng cũng đủ để đảm bảo sự thịnh vượng của Tả gia.

Đáng tiếc, người đã chết, bằng không nếu còn sống, may mắn có thể mạnh hơn.

Sau đó, Tả gia thật sự lao vào vòng vây của những gia đình quyền thế ở Tư Cửu thành, mở rộng thị trường ra nước ngoài và kết bạn với vua của Công quốc Tây Lục Địa.

Mặc dù cô đã chết, cô đã nuôi dưỡng Tả gia bằng sự may mắn còn lại, đưa Tả gia lên như diều gặp gió, quang huy cả nhà.

Rạng sáng bốn giờ, Tư Phù Khuynh chậm rãi mở mắt ra..