Cách Vạn Mai sơn trang không xa có một dã điếm, khi Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu tìm tới thì Tô Kết đã ngồi uống trà trong điếm rồi.

Hoa Mãn Lâu hơi áy náy về việc không nói một tiếng đã song song bỏ người lại, trách y lúc đó chỉ nhớ Tô Kết là cao thủ có thể đấu với Tây Môn Xuy Tuyết, mà quên mất việc anh không có nội lực.

Nhưng ngược lại Tô Kết đã không thèm để ý, chỉ hỏi hai người họ sau khi đuổi tới thì nghe gì thấy gì: "Nói vậy lúc các ngươi tới miếu hoang thì nhìn thấy thi thể của Độc Cô Phương, cảnh cáo của Thanh Y Lâu cùng với......!Một chậu nước gội đầu Thượng Quan Phi Yến để lại?" Nói đến đây anh ngừng một lát: "Sao hai người biết đó là Thượng Quan Phi Yến gội đầu xong bỏ lại?"

Lục Tiểu Phụng: "Sợi tóc để lại Hoa Mãn Lâu chạm một cái liền biết."

Tô Kết nheo mắt lại, lộ ra vẻ nguy hiểm: "......!Trước đây Hoa Mãn Lâu từng sờ vào tóc nàng?"

Hoa Mãn Lâu cười nhẹ lắc đầu: "Chỉ đỡ Thượng Quan cô nương một cái, vô ý đụng phải thôi."

Tô Kết từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn, nhấc bình rượu trên bàn dùng rượu thấm ướt, sau đó vô cùng tự nhiên nắm tay Hoa Mãn Lâu lau chùi: "Đôi tay này của ngươi thường ngày vỗ về chơi đùa hoa cỏ, đánh đàn pha trà, cứu người sắp chết chăm sóc người bị thương, vẫn không nên tuỳ tiện chạm vào mấy đồ vật dơ bẩn đó, rất đáng tiếc."

Giống như khứu giác và thính giác của y, xúc giác của Hoa Mãn Lâu cũng rất nhạy bén, nếu không cũng không đến nỗi vừa chạm vào đã biết tóc thuộc về Thượng Quan Phi Yến.

Lúc này bàn tay Tô Kết đang nắm lấy y còn mềm mại mịn màng hơn cả cánh hoa, ấm áp hơn dây đàn, hơi mát hơn nước trà, giống như được tạc từ noãn ngọc giữ trong ôn tuyền ngàn năm, Hoa Mãn Lâu biết đó nhất định là một đôi tay cực kỳ đẹp.

Rượu bị gió đêm thổi vào càng thêm lạnh lẽo, lại khiến đôi tay kia đặc biệt ấm áp.

Hơi ấm này dùng thế không thể ngăn cản thấm vào máu thịt, khi tới gần trái tim đột nhiên hoá thành một cơn gió nhẹ, lướt qua mặt hồ phẳng lặng trong veo, tạo thành tầng tầng lớp lớp gợn sóng.

Lục Tiểu Phụng nhìn cảnh này không biết sao lại có cảm giác kỳ quái, còn không thể giải thích được thấy bây giờ tồn tại của mình có hơi dư thừa, hắn ho khan một cái muốn phá vỡ ảo giác này, cười nói: "Ta nói Tô huynh, sao ngươi giống nữ hài tử thế, còn mang theo khăn thêu nữa?"

Tô Kết cũng không ngẩng đầu oán giận: "Lục Tiểu Phụng Lục đại hiệp, xin hỏi ngươi bình thường cơm nước xong dùng cái gì chùi tay lau miệng, tay áo sao?"

Lục Tiểu Phụng định nói người giang hồ cần gì chú ý nhiều như vậy, nhưng nhìn đến bộ dáng mỉm cười của Hoa Mãn Lâu cùng với Tô Kết cúi đầu vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục lau, hắn lại nuốt lời định nói xuống, bắt đầu cất giọng hát lên.

Khó nghe đến Hoa Mãn Lâu cũng nhịn không được.

Nhưng y luôn luôn nhã nhặn sẽ không khiến người khác khó xử, huống hồ là bằng hữu của y, bèn uyển chuyển nói: "Ta không phải nói ngươi hát không dễ nghe, nhưng mà ngươi có thể đừng chỉ hát hai câu này được không?"

Lục Tiểu Phụng hùng hồn nói: "Không thể, ta chỉ biết hai câu này."

Tô Kết thì thẳng thắn hơn, anh dùng tay vo cái khăn đã dùng thành một cục ném sang một bên, cười lạnh: "Ngươi còn tiếp tục hát như vậy nữa, ta sợ sẽ không nhịn được đánh chết ngươi."

Lục Tiểu Phụng cầm chén rượu lên cười nói: "Nếu ngươi chê ta hát quá dở, không bằng ngươi tới hát đi?"

Tô Kết im lặng một lát mới mặt không đổi sắc nói: "Ta hát còn khó nghe hơn ngươi."

Hoa Mãn Lâu nghe vậy cười lắc đầu: "Vậy ngươi vẫn không nên hát đi thôi."

Lục Tiểu Phụng nâng chén cười như điên.

Tô Kết lạnh lùng nghiêng đầu liếc hắn: "Hay là nói chính sự đi, Độc Cô Phương bị giết, Thanh Y lâu để lại huyết thư cảnh cáo chúng ta chớ lo việc bao đồng.

Còn Thượng Quan Phi Yến vừa gội đầu vừa ca hát dẫn các ngươi tới nhìn thi thể của Độc Cô Phương, chuyện gì xảy ra với nữ nhân này thế??"

Lục Tiểu Phụng uống xong một chén rượu, đành chịu nói: "Ta ngay cả gặp cũng chưa từng gặp Thượng Quan Phi Yến, thực sự không biết nàng là loại người gì, hơn nữa nàng hành tung bí hiểm, hành sự cũng rất kỳ quái, ta quả thực đoán không ra."

Hoa Mãn Lâu suy ngẫm: "Có lẽ nào nàng cũng bị người của Thanh Y lâu khống chế, thế nên đêm nay mới có hành vi như vậy?"

Tô Kết cười cười: "Có lẽ vậy, hoặc cũng có thể Thượng Quan Phi Yến thực sự là địch không phải bạn."

Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu không bác bỏ suy đoán này, cùng lúc rơi vào trầm tư, lúc này một thợ săn từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm một giỏ tre, lớn tiếng hỏi: "Vị nào là Lục Tiểu Phụng đại thiếu gia?"

Bây giờ đêm đã khuya, trong dã điếm cũng chỉ còn một bàn ba người Tô Kết, thợ săn đương nhiên nhìn về phía bọn họ, sau đó ngơ ngác nhìn Tô Kết một chữ cũng không nói được.

Tô Kết mắt cũng chưa nâng, giống như không hề cảm thấy, Lục Tiểu Phụng nhịn không được mở miệng: "Ngươi tìm Lục Tiểu Phụng làm gì?"

Hỏi tận hai lần hán tử kia mới hoàn hồn, lắp bắp trả lời: "A......!Chuyện đó......!Có một nữ hài tử tự xưng là cô mẫu của Lục Tiểu Phụng bảo ta đưa cho hắn một con gà quay để nhắm rượu.

Nàng, nàng còn nói có một người tên Hoa Mãn Lâu là chất tôn tử của nàng, năm nay đã hơn năm mươi tuổi......"

Mặt Lục Tiểu Phụng biến thành một lời khó nói hết.

Tô Kết thản nhiên mở miệng: "Tuyết Nhi, đi vào."

Một nữ hài buộc hai bím tóc cười gian xảo bước vào, như một con cáo nhỏ thông minh nghịch ngợm, nàng cười đi tới trước mặt Tô Kết, vươn tay về phía anh hỏi: "Kẹo hồ lô của ta đâu?"

"Đều đã làm cô mẫu người ta, còn ăn kẹo hồ lô cái gì?" Tô Kết cười như không cười nhìn nàng.

Lục Tiểu Phụng oán hận nói: "Đâu chỉ là cô mẫu, nàng còn là cô bà của Hoa Mãn Lâu đấy."

Thượng Quan Tuyết Nhi cười hì hì mở miệng: "Tuy rằng ta vai vế cao nhưng tuổi còn nhỏ nha, tất nhiên vẫn muốn ăn kẹo."

Tô Kết: "Ta kể cho ngươi một câu chuyện, ta từng có một người bạn đồng hành, có một ngày ta không cẩn thận nói xấu hắn một câu, sau đó ta suýt nữa đã chết.

Xong việc ta mới biết được khi ấy vốn dĩ có cách giải quyết vấn đề an toàn hơn, nhưng hắn vẫn lựa chọn mạo hiểm, đồng thời còn tính toán rất tốt để ta đi." Tô Kết dừng một chút, chua xót thở dài: "Từ đó về sau ta cũng không dám nói xấu hắn nửa câu."

Anh sờ đầu Thượng Quan Phi Yến nói: "Nhớ kỹ, đừng bao giờ đắc tội với người có thể ảnh hưởng đến lợi ích và sống chết của ngươi." Nói xong anh nhìn về phía Hoa Mãn Lâu: "Vậy nên kẹo hồ lô đã không còn, vì ngươi đắc tội người ra tiền."

Hoa Mãn Lâu cười mà không nói.

Thượng Quan Tuyết Nhi lại không hề để ý hồ lô: "Sau đó thì sao? Ngươi giết chết người hại ngươi?"

Tô Kết gõ nhẹ vào đầu nàng một cái nói: "Tuổi còn nhỏ cả ngày cứ đòi đánh đánh giết giết, còn nữa một nữ hài tử như ngươi đêm hôm khuya khoắt đến nơi hoang vu dã ngoại này làm gì?"

Thượng Quan Tuyết Nhi chớp chớp mắt, từ trong ngực lấy ra một con yến vàng, vẻ mặt chợt trở nên khổ sở: "Ta đã ở chỗ này chờ các ngươi một ngày rồi, đây là ta nhặt được ở hoa viên.

Nó là bảo bối quý giá nhất của tỷ tỷ ta, lại rơi trên đất trong hoa viên, nàng quả nhiên đã chết, là bị Thượng Quan Đan Phượng giết chết."

Lục Tiểu Phụng giật mình: "Tại sao ngươi lại nói là Thượng Quan Đan Phượng?"

Thượng Quan Tuyết Nhi: "Ta tận mắt thấy nàng giết Liễu Dư Hận trong khách điếm, còn giấu thi thể hắn dưới gầm giường, nàng độc ác như vậy chắc chắn đã giết tỷ tỷ của ta."

Hoa Mãn Lâu: "Thế nhưng đêm nay chúng ta mới nhìn thấy tỷ tỷ ngươi, nàng vẫn còn sống."

Thượng Quan Tuyết Nhi sốt ruột nói: "Nhưng ta đã chính mắt thấy Thượng Quan Đan Phượng giết Liễu Dư Hận, nàng......"

Lúc này một nam nhân tướng mạo dữ tợn đi đến, hắn nhìn Thượng Quan Tuyết Nhi dịu dàng nói: "Nếu ngươi đã chơi đùa đủ rồi thì về với ta đi, vương gia và công chúa đều rất lo cho ngươi."

Hắn là Liễu Dư Hận, người đã chết trong miệng Thượng Quan Tuyết Nhi.

Nhìn Thượng Quan Tuyết Nhi cùng Liễu Dư Hận ngồi lên xe ngựa rời đi, Lục Tiểu Phụng thở dài: "Rõ ràng là một nữ hài tử rất đáng yêu, sao cứ thích nói dối chứ?"

"Phải không?" Tô Kết ngắm nghía chén rượu, "Ta lại cho rằng lời nàng nói đều là sự thật."

Hoa Mãn Lâu nói: "Nhưng Liễu Dư Hận quả thật còn sống."

Tô Kết gật đầu: "Có lẽ nàng cũng bị người ta lừa, Thượng Quan Tuyết Nhi bản tính chả hề xấu, không đến mức dùng sinh tử của người khác ra nói đùa, vả lại Thượng Quan Phi Yến là tỷ tỷ ruột của nàng, vì sao nàng muốn rủa chết tỷ tỷ mình chứ?"

Hoa Mãn Lâu cười: "Nàng quả thật chưa hề làm chuyện gì xấu, chỉ là thích trêu trọc Lục Tiểu Phụng thôi."

Lục Tiểu Phụng không phục: "Lần này ngay cả ngươi nàng cũng không buông tha."

Hoa Mãn Lâu phe phẩy quạt cười càng ôn hoà: "Bởi vì ta là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng đó, làm bằng hữu của Lục Tiểu Phụng luôn không dễ dàng."

Lục Tiểu Phụng sờ râu có hơi buồn bực, hắn đứng lên nói với hai người: "Chúng ta nên đi thôi, hôm nay cũng không thể qua đêm ở đây được."

Tô Kết để cái chén trong tay xuống, từ đầu tới cuối anh đều không chạm vào rượu: "Chính xác, có lẽ các ngươi không để ý, chưởng quầy đã dùng ánh mắt "Ba người này sao còn chưa đi" nhìn chúng ta mấy lần rồi."

Chưởng quầy: "......"

Lục Tiểu Phụng nhịn không được cười thành tiếng: "Nói vậy chúng ta thật sự nên đi thôi."

Hoa Mãn Lâu cũng cười gật đầu: "Đêm đã khuya, chủ quán cũng muốn đóng cửa."

Ba người vừa mới bước ra cửa điếm liền đụng phải một thiếu niên khuôn mặt bình thường, hắn lấy ra ba tấm thiệp cung kính nói: "Hoắc tổng quản mời ba vị tụ họp ở Châu Quang Bảo Khí Các.".