Lúc hai người trở lại Đông Nam Vương phủ cũng đã gần về đêm, quản gia Vương phủ nhìn thấy bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng phân phó hạ nhân chuẩn bị bữa tối.

Sau khi tắm gội thay quần áo xong, Tô Kết sờ lên mái tóc ước sũng của mình thì nhận ra tóc lại mọc dài hơn rồi.

Nhiệm vụ mà anh phải làm nằm trong một thế giới vô cùng thần bí huyền ảo, người ở nơi đó năng lực càng mạnh thì tóc càng dài.

Vì vậy trước khi khởi hành anh đã đặc biệt dùng một lọ thuốc dưỡng tóc để tóc mọc qua vai, chỉ là bây giờ đã dài tới thắt lưng.

Phiền phức thật.

Không có kiên nhẫn từ từ lau khô, Tô Kết tiện tay vắt vài cái rồi khoác thêm y phục đi ra ngoài.

Ngã bệnh là không có khả năng, cả đời này anh cũng không thể phát bệnh được, có sức khoẻ tốt thì muốn làm gì cũng được.

Khi anh đem theo quyển《 Liên Hoa bảo giám 》đi tìm Hoa Mãn Lâu, phát hiện đối phương đã tắm rửa xong, y quan chỉnh tề ngồi uống trà.

Hoa Mãn Lâu nghiêng đầu hỏi: "Tiếng nước từ đâu ra vậy?"

Tô Kết nhìn trái nhìn phải cũng không thấy chỗ nào có nước chảy, lúc này một cơn gió đêm thổi qua, anh cảm thấy vai và lưng bỗng nhiên lạnh lẽo.

Sau đó chợt nhận ra điều Hoa Mãn Lâu đang nói rất có thể là mái tóc còn ẩm ướt của anh.

Anh lập tức bị kinh ngạc bởi thính giác của Hoa Mãn Lâu, dù anh luôn biết khả năng nghe trác tuyệt của y, nhưng không ngờ lại tinh tường đến vậy, chẳng lẽ sẽ không có cảm giác bối rối sao?

"Không có, chỉ cần làm quen là được." Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói: "Hơn nữa còn có thể nghe được âm thanh của tuyết rơi và hoa nở, ta rất thích."

Tô Kết phát hiện mình mới hỏi lời đang nghĩ trong lòng ra mất rồi, chỉ là câu trả lời của Hoa Mãn Lâu vẫn trước sau như một khiến người ta vừa kính trọng vừa thương yêu mà.

Anh vén lọn tóc xoã trước ngực ra sau lưng rồi thử sờ vào đuôi tóc, quả nhiên vẫn đang không ngừng nhỏ giọt, giống như cây lau nhà vừa mới giặt vậy, nước rơi tí tách không ngừng.

Anh cũng dứt khoát mặc kệ, chẳng hề để ý nói: "Tắm rửa xong tóc vẫn chưa khô, không phải việc gì to tát."

Hoa Mãn Lâu khẽ nhíu mày: "Sao ngươi lại không lau?"

Tô Kết thờ ơ trả lời: "Phiền phức lắm, cứ để nó tự khô là được rồi."

"Vào mùa thu rất dễ nhiễm phong hàn." Hoa Mãn Lâu nói xong dừng một lát, sau đó nói tiếp: "Lại đây, để ta giúp ngươi."

Tô Kết không đành lòng từ chối ý tốt đối phương, ngoan ngoãn bước tới ngồi quay lưng về phía Hoa Mãn Lâu.

Tiếp đó anh cảm thấy tóc mình được nhẹ nhàng nắm lấy, rồi có một luồng hơi nóng từ sau cổ toả ra.

Anh nhịn không được tò mò muốn quay đầu lại nhìn: "Đây là cái gì?"

Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói: "Là nội lực."

"Hoá ra nội lực còn có thể dùng như vậy à?" Tô Kết hai mắt sáng lên, đây không phải là máy sấy chạy bằng cơm hả, đúng thật là thần khí thiết yếu cho nhà lữ hành đó nha.

Sau này không cần phải mỗi lần tắm rửa là một lần bực bội muốn cạo trọc đầu nữa.

Thế nên tại sao người ở thế giới này lại thích để tóc dài như vậy, vừa ảnh hưởng đến chiến đấu vừa khó có thể xử lý, ngoại trừ đẹp ra không hề có tác dụng gì.

Tô Kết một bên tuỳ ý để Hoa Mãn Lâu vuốt tóc anh, một bên thử dồn nội lực vào lòng bàn tay, chẳng mấy chốc lòng bàn tay đã hơi nóng lên, anh vừa lòng gật đầu: "Thao tác không khó lắm."

Hoàn mỹ.

Tâm tình vui sướng anh dùng giọng điệu đùa cợt nói với Hoa Mãn Lâu: "Thế nào, tóc của ta sờ vào có phải tốt hơn nhiều so với Thượng Quan Phi Yến không hả?"

Hoa Mãn Lâu ngồi ở phía sau anh khẽ cười một tiếng: "Sao ngươi lại đi so sánh với nữ hài tử chứ?"

"Tóc lại chẳng phân biệt nam nữ." Tô Kết cong môi cười nói: "Ta còn nhớ có một nữ hài tử đã từng hỏi ta, đợi đến lúc nàng tóc dài tơi eo ta có thể lấy nàng hay không.

Tóc nàng có dài đến eo không thì ta không biết, nhưng bây giờ ta đã dài tới eo rồi này."

Hoa Mãn Lâu cười trêu chọc một câu: "Có thể xuất giá chưa?"

"Hừ." Tô Kết hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: "Ai dám lấy ta? Mắt mù sao? Tin hay không ta một giây đánh bay đầu chó của hắn."

Hoa Mãn Lâu: "......"

Chờ một chút --

Phản ứng lại mình vừa mới nói gì, Tô Kết tức khắc cảm thấy hít thở không thông.

Anh mưu đồ bất động thanh sắc thay đổi đề tài: "Chắc là đã xong rồi phải không? Ta cảm thấy hình như là khô rồi."

"Ừ." Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng đáp lại, sau đó buông lỏng tay.

Hoa Mãn Lâu: "Y phục cũng ướt rồi, đi đổi bộ khác đi."

Nghe giọng điệu ôn hòa nhưng chứa chút cường thế của y, Tô Kết do dự một lúc vẫn đồng ý, lấy《 Liên Hoa bảo giám 》trong ngực ra đặt lên bàn, đứng dậy đi thay quần áo.

Sau khi tùy tiện thay một bộ y phục với tốc độ nhanh nhất, Tô Kết quay về chỗ Hoa Mãn Lâu.

Anh ngồi xuống uống một ngụm trà, cầm lấy quyển《 Liên Hoa Bảo Giám 》mở ra, mấy nội dung khác bỏ qua hết, trực tiếp lật đến phần y thuật.

Bản thân anh xem không hiểu, vì thế ngẩng đầu hỏi Hoa Mãn Lâu: "Ngươi có biết y thuật không?"

Hoa Mãn Lâu gật đầu: "Biết một ít."

Vừa nghe đã biết là lời khiêm tốn, Tô Kết nhận được câu trả lời thì cúi đầu, dựa sát vào ánh nến hơi lay động bắt đầu đọc nội dung trong sách cho Hoa Mãn Lâu.

"Từ từ." Hoa Mãn Lâu nghe xong hai câu lập tức mở miệng ngăn cản: "Không được làm vậy, ngươi không nên đọc cho ta nghe."

Tô Kết ngừng lại, phản ứng của Hoa Mãn Lâu nằm trong dự đoán của anh.

Y là một quân tử đoan chính nhã nhặn, sao có thể tùy tiện nhìn trộm bí tịch của người khác, huống hồ Vương Liên Hoa đã nói rõ phải để lại tâm huyết cả đời cho truyền nhân.

Tô Kết thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ta không hiểu y thuật, hơn nữa tình huống của ngươi chỉ có bản thân ngươi biết rõ nhất.

Trong quyển sách này rốt cuộc có thứ gì có khả năng chữa khỏi đôi mắt của ngươi không, ngươi phải là người hiểu rõ hơn bất cứ ai."

Hoa Mãn Lâu ngẩn ra, sau đó lộ vẻ xúc động nói: "Ngươi tìm quyển bí tích này là vì ta?"

Tô Kết: "Thứ đồ đó vô dụng với ta."

Cái gì mà bí tịch võ công, cầm kỳ thi họa, tinh tượng bói toán, y độc dịch dung, anh vốn không cần.

Không có việc gì mà vũ lực không giải quyết được, san bằng hết là xong việc.

Không sai, chỉ cần đơn giản thô bạo vậy đấy.

Hoa Mãn Lâu thấp giọng nói: "Ngươi biết rõ, ta cũng không để ý."

"Ta đương nhiên biết."

Tô Kết nghiêm túc nói: "Thế nhưng nếu đã sinh ra làm người, được sở hữu cơ thể này nghĩa là không có một thứ gì ở trên là dư thừa, là không quan trọng, kể cả đôi mắt.

Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không muốn ngắm nhìn cảnh đẹp trăm hoa đua nở vào mùa xuân, không muốn chứng kiến vẻ đẹp lộng lẫy của tuyết trắng mai hồng trong thế giới lưu ly sau trận tuyết rơi dày đặc? Thậm chí không nghĩ tới có một ngày được nhìn thấy dung nhan của người thương?"

Hoa Mãn Lâu im lặng.

Mỗi lời Tô Kết nói ra đều khiến y dao động, cũng khiến đống tro tàn nằm ở góc khuất trong lòng y một lần nữa thắp lên tia lửa nhỏ.

Tô Kết giơ quyển sách trên tay lên, trong lòng đã có dự tính hỏi: "Ngươi còn muốn nghe không? Ta nói trước, nếu ngươi không nghe ta vẫn sẽ giao phần nội dung này cho những người khác, ví dụ như vị Mai Nhị tiên sinh tự xưng là Thần Y cũng rất không tồi."

Hoa Mãn Lâu bật cười, ôn nhu nói: "Phiền ngươi lo lắng rồi, cứ tiếp tục đi."

Tô Kết hài lòng đọc tiếp, anh đọc rất nhanh, hơn nữa quyển《 Liên Hoa Bảo Giám 》này cũng không phải sách chuyên biệt về y, chỉ có hai ba mươi chương đề cập đến y thuật, dùng hơn nửa canh giờ đã đọc xong.

"Uống miếng trà đi." Hoa Mãn Lâu rót một chung trà đưa tới trước mặt anh.

Trà đã hơi lạnh, nhưng đúng lúc vừa miệng.

Tô Kết uống cạn một hơi, sau đó hỏi y: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Hoa Mãn Lâu vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu.

Tô Kết mất hứng đẩy đẩy《 Liên Hoa bảo giám 》, thở dài: "Quyển kỳ thư có một không hai này chẳng qua cũng chỉ có vậy."

Ngược lại Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng khuyên giải an ủi anh: "Chuyện này không liên quan đến sách, trên thế gian luôn có việc sức người khó có thể với tới, ta cũng không cảm thấy thất vọng hay buồn bã."

Tô Kết nhìn y nhịn không được phát ra một tiếng cảm khái: "Ngươi thật là, không đi tu tiên thật đáng tiếc quá."

Chỉ bằng tâm cảnh thế này, cùng với tư chất tốt một tí, không biến thành đại lão danh chấn một phương ở vị diện tu chân quả thực là không khoa học.

Đáng tiếc, đáng tiếc.

Nếu không phải thế giới này linh khí quá loãng không có điều kiện đó, Tô Kết thật sự muốn ném mấy quyển bí tịch tu chân cho Hoa Mãn Lâu, bảo đảm mọi vấn đề đều được giải quyết.

Nhưng lý tưởng thì rất đầy đặn mà thực tế lại quá bi thương, tu tiên ở đây thật sự không hiệu quả bằng luyện võ.

Hoa Mãn Lâu mỉm cười lắc đầu, sau đó hỏi: "Lý đại hiệp còn nhờ ngươi tìm một truyền nhân cho Vương tiền bối, ngươi định làm thế nào?"

Nghe thấy việc này Tô Kết lười biếng nằm lên bàn trả lời: "Ban đầu ta đã định từ chối chuyện này, mọi thứ về truyền thừa ta kiến nghị các ngươi nên trực tiếp mang vào quan tài, dù sao dựa vào cách truyền thụ của các ngươi sớm hay muộn cũng sẽ thất truyền, tốn sức làm mấy việc này làm chi."

Cường giả chân chính đều là những người khai phá và sáng tạo, cuối cùng bọn họ đều sẽ bước đi trên con đường của riêng mình, tuyệt đối không lần theo dấu chân của tiền nhân đi vào bóng tối.

Bọn họ có lẽ đã từng làm người thừa kế, nhưng mấy thứ đó chẳng qua chỉ là sách tham khảo, là đá kê chân giúp bọn họ trèo lên đường đi mà thôi.

Đợi đến khi bọn họ bước lên đỉnh núi rồi, thứ bọn họ muốn truyền lại là đạo của chính họ, về phần những thứ họ được thừa kế, có lẽ vẫn còn hoặc cũng có lẽ đã hoàn toàn thay đổi.

Những kẻ bình thường còn lại, bọn họ không có năng lực khai thiên lập địa, cho dù may mắn được kế thừa "Đạo" của cường giả, cũng chỉ có thể khiến cho nó dần dần trở nên tầm thường.

Nếu may mắn còn có thể để lại một ít vụn vặt, còn nếu như không may thì sẽ triệt để tan biến theo thời gian.

Vậy cuối cùng loại truyền thừa nào mới không bị cắt đứt chứ?

Rất đơn giản, những thứ có lịch sử lâu đời vĩnh viễn là những thứ được mọi người biết đến rộng rãi nhất.

Giống như chữ viết, văn hóa và tất cả câu chuyện chúng ta nghe nhiều nên thuộc lòng.

Tô Kết: "Vì vậy, nếu Liên Hoa công tử đã giao sách cho ta, để ta tìm truyền nhân cho hắn, ta sẽ không truyền quyển《 Liên Hoa Bảo Giám 》này cho một người hoặc là một nhóm người, mà ta sẽ truyền cho mọi người."

Hoa Mãn Lâu nghe được thì bật cười khanh khách, lời Tô Kết nói nghe có vẻ cực kỳ hoang đường, chỉ là nếu cẩn thận suy ngẫm lại thì thật sự rất chính xác.

"Nhưng mà thật đáng tiếc, phần lớn mọi người đều không có độ lượng và giác ngộ như vậy." Tô Kết cười mỉa mai: "Tâm tính cái gì, tư chất cái gì, cơ bản đều là những thứ râu ria.

Chỉ cần có thể truyền lại, chúng sẽ cuồn cuộn không ngừng sinh ra người thừa kế ưu tú, mà bọn họ chẳng những có thể truyền thụ "Đạo" của ngươi, còn có thể khiến chúng hoàn thiện thăng hoa, đến lúc đó "Đạo" của ngươi có thể vĩnh viễn nằm trên thần đàn."

Chứ không phải giống chủng tộc nào đó vô cùng cường đại nhưng sinh sản khó khăn, tên là truyền thuyết, kỳ thật chỉ là sản phẩm thất bại bị đào thải một cách tàn nhẫn thôi.

Sau đó anh chuyển đề tài nói: "Chẳng qua đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, ta cũng không phải loại người không chịu trách nhiệm.

Hiện nay có hai phương án, ta vẫn đang lưỡng lự không biết nên chọn cái nào, ngươi tham khảo giúp ta một chút?"

Buổi nói chuyện liên quan đến truyền thừa của Tô Kết đã khiến lòng Hoa Mãn Lâu chấn động khôn xiết, bây giờ lại nghe thấy việc này tức khắc có chút tò mò: "Nguyện nghe kỹ càng."

Tô Kết nâng cao tinh thần, hứng thú dào dạt nói: "Loại thứ nhất ta gọi là hình thức "Thế ngoại cao nhân", phương pháp thực hiện cụ thể là ta tùy tiện tìm một vách núi hay là đảo hoang nào đó ngồi xổm.

Chờ ngày nào đó trên vách núi rơi xuống một người, hoặc là gặp tai nạn trên biển, ta sẽ đi tới cứu người, sau đó khảo nghiệm một phen.

Cuối cùng lại nói "Thiếu niên ta thấy ngươi xương cốt kỳ lạ, ngộ tính bất phàm, ở chỗ ta có một quyển kỳ thư độc nhất vô nhị hôm nay sẽ truyền lại cho ngươi vân vân", dù sao cứ việc tùy duyên là xong."

Hoa Mãn Lâu nghe xong nắm một tay để bên môi, cười không thể ngừng được, qua hồi lâu mới nhịn cười nói: "Vậy nếu không có ai rơi xuống thì phải làm sao?"

Tô Kết hơi suy tư cảm thấy y nói rất có đạo lý, vậy xem ra những người rớt vực là có thể nhận được tuyệt thế bí tịch hoặc sư phụ đại năng lánh đời quả nhiên là con cưng của vận mệnh rồi.

Nhưng mà có thể nhặt được mấy người ưu tú rớt vực đã vậy còn đúng lúc là thiên tài có khả năng kế thừa y bát của mình, thì sao lại không phải là sư phụ của vận mệnh chứ?

Đều không dễ làm.

Kế này không thành thì vẫn còn kế khác, Tô Kết lập tức nói ra phương án thứ hai của mình: "Loại thứ hai là ngàn chọn vạn tuyển, ta trực tiếp quảng bá thiên hạ, mời tất cả các thanh niên hiệp sĩ từ mười 14 đến dưới 30 tuổi trên giang hồ tham gia thi đua, à không, tỷ thí.

Ai có thể trở thành nhãi con đẹp nhất toàn trường, ta sẽ giao quyển sách này cho người đó."

Hoa Mãn Lâu: "Nhãi con đẹp nhất......!Toàn trường?"

Tô Kết gật đầu: "Là cách nói ở chỗ bọn ta, ý là người lợi hại nhất, lóa mắt nhất."

Hoa Mãn Lâu cúi đầu, bả vai hơi run run..