Đêm dần khuya, ánh nến trong phòng phản chiếu hai bóng người lên cửa sổ.

Tô Kết và Hoa Mãn Lâu đang ngồi đối diện nhau, giữa hai người đặt một bàn cờ đã đến hồi kết.

Tô Kết vê quân đen suy tư một hồi, cuối cùng ném quân cờ vào hộp.

"Ta thua."

Hoa Mãn Lâu ôn giọng nói: "Thua nửa ván, nhưng ngươi chỉ mới lần đầu tiếp xúc với loại cờ này, đã có thể nói là tiến bộ thần tốc."

Tô Kết hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi thả nước đều sắp đầy một cái Tây Hồ rồi, tưởng là ta nhìn không ra hả?"

Hoa Mãn Lâu khẽ cười một tiếng, không phủ nhận.

Tô Kết vừa nhặt quân cờ bỏ vào hộp vừa thuận miệng nói: "Ngươi cứ nhường ta thế này sao mà được, ngộ nhỡ thật sự làm ta cảm thấy mình là một cao thủ cờ vây, hôm nào đó đi tỷ thí với người ta thì chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ."

"Nếu đúng thế thật, vậy sau này nếu ngươi muốn tìm người đánh cờ thì cứ tới tìm ta, ta tất nhiên sẽ phụng bồi đến cùng." Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng mở miệng.

Tô Kết giương mắt nhìn lên rồi chợt ngẩn ra.

Hoa Mãn Lâu luôn luôn mỉm cười, đặc biệt là khi ở bên bằng hữu, nụ cười trên mặt lúc nào cũng chân thành và vui sướng, chỉ là nụ cười giờ đây lại không giống vậy, có một sự ôn nhu không nói nên lời.

Tô Kết nâng tay sờ lên lồng ngực vừa mới nháy mắt loạn nhịp, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền đến.

Tiếng bước chân nhanh chóng tới trước cửa, sau đó tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.

Hoa Mãn Lâu ôn hòa mở lời: "Mời vào."

Cửa chậm rãi được đẩy ra, đập vào mắt là một đôi tay xinh đẹp mảnh mai, đôi tay ấy như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không tì vết, không nhiều hơn một phân cũng không ít đi một phân, vừa vặn là hình dáng xinh đẹp nhất.

"Đêm khuya đến đây, đã quấy rầy nhị vị rồi." Giọng nói tinh tế lanh lảnh cùng với từng làn hương thơm ngào ngạt bay vào phòng.

Cánh cửa cuối cùng cũng hoàn toàn mở ra, một bóng người mảnh khảnh thướt tha chậm rãi bước vào.

Nếu lúc này Lục Tiểu Phụng vẫn ở đây chắc hẳn đã thần hồn điên đảo, bởi vì Thượng Quan Đan Phượng từng làm hắn tâm động không thôi để trước mặt nữ tử này chẳng khác nào hạt bụi không đáng nhắc tới.

Nếu sắc đẹp là một loại vũ khí của nữ nhân, vậy không thể nghi ngờ, nữ nhân trước mắt này sở hữu một thần binh sắc bén thiên hạ vô song.

Nàng nở nụ cười xinh tươi với Tô Kết và Hoa Mãn Lâu, dịu dàng nói: "Tiểu nữ tử Lâm Tiên Nhi, gặp qua hai vị công tử."

Đêm hôm khuya khoắt, một nữ tử tuyệt sắc còn độc thân một mình đi vào phòng hai nam nhân, nếu không phải ngây thơ ngu ngốc thì là có chỗ dựa nên mới không sợ hãi.

Hoa Mãn Lâu hỏi: "Không biết cô nương có chuyện gì quan trọng?"

Lâm Tiên Nhi sóng mắt lưu chuyển: "Tiểu nữ đương nhiên là tới tìm người, Tô Kết, Tô công tử có ở chỗ này không?"

"Tìm ta?" Tô Kết đếm quân cờ không ngẩng đầu lên nói với Hoa Mãn Lâu: "Cứ nói ta không có ở đây."

Lâm Tiên Nhi: "......"

Hoa Mãn Lâu bật cười nói: "Ta không có bản lĩnh lớn như vậy, làm ngươi biến mất trước mặt Lâm cô nương."

Cuối cùng Tô Kết cũng chịu nhìn thẳng Lâm Tiên Nhi: "Ta rất tò mò, tại sao người tới là ngươi mà không phải Lý Tầm Hoan?"

Khoảnh khắc Lâm Tiên Nhi nhìn rõ khuôn mặt anh trong mắt vụt qua một tia kinh diễm, ngay sau đó bị ác ý và hưng phấn thay thế, cảm xúc này giống như sương mai tia chớp, nhanh đến gần như không thể nắm bắt được.

Nàng nhẹ nhàng nói nhỏ: "Lý đại hiệp không tới, tất nhiên là bởi vì có chuyện vướng chân, dù sao Lý đại hiệp và huynh đệ kết bái đã mười năm không gặp, đương nhiên là có rất nhiều lời muốn nói."

Tô Kết gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi đến để dẫn Long Tiểu Vân đi sao?"

"Có phải thế không." Lâm Tiên Nhi dùng đôi mắt xinh đẹp điềm đạm nhìn anh: "Hôm nay mục đích quan trọng nhất của tiểu nữ là mời Tô công tử đến Hưng Vân trang làm khách."

Tô Kết nghe vậy nhìn về phía Hoa Mãn Lâu nói: "Sao ta nghe cứ như Hồng Môn Yến thế nhỉ?"

Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói: "Thường nghe Long trang chủ là một trượng phu quang minh lỗi lạc, khí phách hiên ngang, sao có thể sử dụng âm mưu quỷ kế để đối phó người khác, hắn mời ngươi tất nhiên là thật lòng muốn ngươi tới rồi."

Tô Kết đầu tiên là vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại lộ ra vẻ khó xử "Thì ra là thế, nhưng mà ta với Long trang chủ không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, vẫn nên thôi đi, vô sự hiến ân cần dù sao cũng khiến người ta khó mà an tâm."

Nói xong anh chuyển mắt về phía Lâm Tiên Nhi: "Long Tiểu Vân đang ngủ ở cách vách, ngươi cứ trực tiếp đưa hắn đi là được."

Nụ cười của Lâm Tiên Nhi vẫn không thay đổi: "Long trang chủ đã biết việc xảy ra trước đây, cảm thấy rất hổ thẹn về việc Long thiếu gia đã mạo phạm công tử, muốn mời công tử qua phủ đích thân xin lỗi."

Tô Kết nhìn nàng không nói một lời.

Tươi cười trên mặt Lâm Tiên Nhi rốt cuộc cũng không thể duy trì được nữa.

Nàng cắn môi từ từ cúi đầu, qua hồi lâu mới dùng giọng run rẩy nói: "Nếu cộng thêm tiểu nữ, Tô công tử có đồng ý qua phủ một chuyến?"

Điều kiện này quả thực khiến bất cứ một người nam nhân nào cũng không thể khướt từ.

Chỉ có điều trên đời đáng hận nhất không gì hơn hai chữ "Không ngờ", Tô Kết dùng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu đánh giá nàng một lần, nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Ngươi?"

"Đúng vậy."

Lâm Tiên Nhi ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh: "Công tử có biết thân phận của tiểu nữ?"

Tô Kết: "Không biết."

Lâm Tiên Nhi nói: "Tiểu nữ là nghĩa muội của Long phu nhân, Long phu nhân đã cứu mạng tiểu nữ, đối với tiểu nữ ân trọng như núi.

Tiểu nữ đã thề, chỉ cần có thể báo đáp phu nhân cho dù phải hy sinh tính mạng cũng không tiếc."

Nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tô Kết, ánh mắt này đủ để vò nát tim nam nhân: "Tiểu nữ biết tại sao Long trang chủ muốn mời công tử, vậy nên chỉ cần công tử đáp ứng, từ nay về sau cả người và tính mạng của Tiên Nhi đều thuộc về công tử."

Tô Kết đứng dậy đi tới trước mặt nàng, nắm hàm dưới xinh xắn của nàng ép nàng ngẩng đầu lên, cúi đầu nhìn vào mắt nàng.

Lâm Tiên Nhi nhu thuận ngẩng đầu nhìn anh, tia sáng trong mắt mềm mại, dịu dàng như nước, như thể Tô Kết là nam nhân đáng yêu nhất, khiến nàng ngưỡng mộ nhất trên đời này.

Vả lại có nam nhân nào không muốn trở thành anh hùng mà nàng mong đợi, sau đó thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng chứ?

Sẽ không có, ngoại trừ Lý Tầm Hoan, Lâm Tiên Nhi không tin trên đời còn có tên nam nhân thứ hai có khả năng chống lại mê hoặc của nàng.

Tô Kết nhìn rất lâu, cuối cùng cũng thấy được một ít thứ quen thuộc trong mắt nàng, anh bỗng nhiên buông tay ra sau đó nhịn không được bật cười, Lâm Tiên Nhi nhìn nụ cười của anh vậy mà nhất thời quên cả thở.

Nàng lẩm bẩm nói: "Công tử cười cái gì?"

Tô Kết vừa cười vừa đi về chỗ ngồi xuống: "Ngươi đi đi, nếu không ta sợ ta sẽ không nhịn được."

Lâm Tiên Nhi liếc mắt đưa tình nhìn anh: "Có một số việc vốn không cần phải kiềm chế."

Tô Kết cũng dịu dàng nhìn lại nàng: "Việc này không thể được, đây là nơi ở của Khổ Qua đại sư, hắn là một người xuất gia, chỗ nán lại tất nhiên cũng phải là nơi thanh tịnh nhất, chớ nên xảy ra một số chuyện không hợp, lại càng không nên xuất hiện một số thứ không nên."

Lâm Tiên Nhi che miệng cười duyên: "Công tử theo ta tới Hưng Vân trang, đương nhiên sẽ không có những băn khoăn này."

Tô Kết lắc đầu: "Vậy càng không được, sao ta có thể ở ngay trên địa bàn của Long trang chủ móc đôi mắt nghĩa muội của hắn ra chứ?"

Lâm Tiên Nhi bỗng nhiên mở to hai mắt, không thể tin trừng mắt nhìn anh: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"

Tô Kết ôn nhu nói: "Ngươi thật sự nên nhìn kỹ lại cặp mắt của mình đi.

Tham lam, ác ý, dục vọng, dã tâm, ngạo mạn, vẩn đục như rãnh nước trăm năm không thấy ánh sáng, ghê tởm đến mức khiến ta sắp không kiềm chế được."

Đôi mắt này thực sự quá quen thuộc, mỗi một tên Boss biến thái Tô Kết gặp trong thế giới luân hồi đều có một đôi mắt giống vậy.

Lâm Tiên Nhi sắc mặt chợt xanh chợt trắng, nhìn Tô Kết một cái rồi không nói một lời rời đi.

Ánh nhìn cuối cùng kia khiến Tô Kết biết chuyện này còn lâu mới kết thúc, chẳng qua nữ nhân giống Lâm Tiên Nhi thủ đoạn chỉ có vài loại thôi, hay là chính xác mà nói chỉ có một loại, thế nên anh vốn không sợ.

Anh trầm ngâm một lát cũng đứng dậy bước ra ngoài.

Hoa Mãn Lâu gọi anh: "Ngươi đi đâu thế?"

Tô Kết không quay đầu lại trả lời: "Rửa tay, ta không muốn dùng này đôi tay làm ô uế bàn cờ, hơn nữa càng không muốn vô ý chạm vào làm bẩn ngươi."

Làn nước lạnh lẽo xối vào da, chậm rãi áp xuống sát ý trong lòng anh.

Đây là lần thứ hai sau khi tiến vào thế giới này Tô Kết thực sự nổi lên sát ý từ tận đáy lòng với một người nào đó, không ngờ tới hai lần đều là nữ nhân.

"Không ai có thể chống lại mị lực của Lâm Tiên Nhi." Giọng nói của Long Tiểu Vân từ sau lưng vang lên: "Trừ khi hắn không phải một nam nhân, hoặc vốn dĩ không phải người."

Tô Kết xoay người nhướng mày cười hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy ta là loại nào?"

Long Tiểu Vân tức khắc nghẹn lại, một lát sau mới lẩm bẩm nói: "Dù sao ta chưa từng thấy nam nhân nào có thể từ chối Lâm Tiên Nhi, một người cũng không có."

Tô Kết hài hước nói: "Vậy ngươi phải biết rằng, không phải tất cả nam nhân đều sẽ thích nữ nhân, nếu Lâm Tiên Nhi là một nam nhân, có lẽ ta sẽ nhìn nàng thêm hai cái."

Long Tiểu Vân khiếp sợ nhìn anh, lời nói ra cũng không được trôi chảy: "Ngươi, ngươi......"

"Haha." Tô Kết bị dáng vẻ của hắn chọc cho bật cười: "Xem ngươi bị doạ kìa, cho dù ta thích nam nhân thật, cũng không tới lượt ngươi đâu."

Long Tiểu Vân tiếp tục dùng ánh mắt ngờ vực đánh giá anh, như đang đánh giá thứ đứng trước mặt cuối cùng là người, hay là một con quái vật khoác da người.

Tô Kết dùng ánh mắt thân thương nhìn hắn: "Nhưng ta thực sự hơi tò mò Hưng Vân trang là một nơi như thế nào, đi ra một thiếu chủ là tiểu ma đầu tâm ngoan thủ lạt, một nghĩa muội là mỹ nhân xà âm hiểm ác độc, ở đó còn có gì nữa thế?"

Long Tiểu Vân lạnh lùng nói: "Nếu muốn biết, tự mình đi một chuyến chẳng phải sẽ biết à."

"Hiện tại ta không có thời gian, chuyện Tú Hoa Đại Đạo còn chưa giải quyết xong." Tô Kết thong thả ung dung lau khô tay: "Chỉ có điều ta đoán Lý Tầm Hoan chắc đã bị ăn đến xương cốt cũng không còn nhỉ?"

Long Tiểu Vân cười khẩy: "Hắn xứng đáng."

Tô Kết thờ ơ nói với hắn: "Quả thực, hầu hết sự việc trên đời này đều có thể tóm gọn bằng hai chữ "Xứng đáng", Lý Tầm Hoan như vậy, ngươi cũng là như vậy."

Long Tiểu Vân cứng họng, oán hận trừng mắt nhìn anh rồi xoay người rời đi.

Tô Kết trở về phòng, chỉ thấy Hoa Mãn Lâu đang ngẩn người nhìn ngọn đèn trên bàn, nghe thấy động tĩnh thì quay mặt về phía anh mỉm cười: "Quay lại rồi?"

Tô Kết sững sờ đứng tại chỗ, chậm rãi nhíu mày.

Không phải ảo giác, vừa rồi tim anh lại đập loạn nữa, giống bị thứ gì đó đánh trúng vậy, mạnh mẽ nhảy lên hai cái.

Hoa Mãn Lâu nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tô Kết như đang suy tư nhìn y: "Không có gì."

"Có muốn tiếp tục không?" Hoa Mãn Lâu duỗi tay chạm vào bàn cờ.

Tô Kết: "Không chơi nữa, nếu người nên tới đã tới rồi thì có thể yên tâm đi ngủ."