Tống Chân sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Trúc Tuế.

Trúc Tuế cũng quay đầu lại đây.

Hoàng hôn vàng rực ánh lên trong mắt, mái tóc dài bị gió khẽ lay động, ánh sáng len qua từng sợi tóc đen mềm mại, tạo nên cảm giác mơ hồ, bóng mượt như tơ lụa.

Trước mắt là người đẹp, còn có phần đẹp quá mức, như hiện ra vài tia mê hoặc kỳ quái.

Câu nói của Trúc Tuế không quá nhiệt tình, bởi hai ngày trước bọn họ đã sớm thương lượng xong việc này.

Tống Chân đã đáp ứng sẽ sinh cho Trúc Tuế một đứa con.

Cân nhắc hai ngày, cuối cùng cô cũng quyết định phải thực hiện nhanh, tránh sinh rắc rối, vẫn lựa chọn thuận theo tự nhiên......!Tóm lại, cô sẽ không đi đến bệnh viện để làm thụ tinh nhân tạo......!Miễn cho đến lúc đó phải trình ra giấy chứng nhận kết hôn, sẽ bại lộ ra kiểu quan hệ hôn nhân này......

Nếu muốn......

Trúc Tuế yêu cầu sống cùng nhau để bồi dưỡng tình cảm, tiện thể làm quen với nhau.

Cuộc hôn nhân này, Tống Chân được hưởng sự bảo hộ của Trúc Tuế, tự nhiên sẽ không dị nghị.

Hơn nữa trừ bỏ việc thụ thai, về sau khi đứa bé được sinh ra, bọn họ có lẽ sẽ ở cùng nhau thêm một quãng thời gian, hai bên thân thuộc, thêm đứa nhỏ mới sinh oa oa khóc ré lên......Cảnh tượng ấy đúng là quá vi diệu!

Chẳng qua, Tống Chân không nghĩ tới chính là hai người chỉ mới vừa đi lĩnh giấy kết hôn, mà Trúc Tuế đã yêu cầu cô dọn qua ở chung.

Tống Chân nhất thời không biết nói cái gì, Trúc Tuế khó hiểu, hơi nghiêng đầu, ân cần hỏi, "Đồ của chị còn chưa dọn xong sao?"

Không có, đồ của cô cơ bản đều đã sắp xếp xong, chỉ là......

"Có phải quá......!nhanh hay không?"

Trúc Tuế không trực tiếp đáp lại câu hỏi, chỉ nói: "Em đã chấp nhận quân lệnh của cấp trên, em sẽ đi làm nhiệm vụ đó.

Hôm nay em vẫn ở đây, nhưng hai ngày nữa em cần đi rồi, chỉ sợ đến lúc đó để chị.....!Omega một thân một mình chuyển nhà.

Em cảm thấy không ổn cho lắm."

Trên mặt Tống Chân lộ ra kinh ngạc, chú ý đến từ ngữ ở câu đầu tiên, "Cô đáp ứng rồi sao?

"Vâng.

Ngày đó quay về, cấp trên cũng đang đợi nên em trả lời người ta luôn.

Thứ hai, nếu việc quyết định, em cũng muốn báo cho chị sớm một chút để chị an tâm."

Tống Chân há miệng thở dốc, thật sự không tưởng tượng được ra.

Quân lệnh ban xuống là hôm đó uống rượu Trúc Tuế mới nhận được, mà bản thân Trúc Tuế đối với sự an bài này có kháng cự.

Vả lại, cô ấy mới được điều phái từ nước ngoài trở về, kỳ thật hoàn toàn có thể hoãn lại thêm mấy ngày......

Nói không kích động là không có khả năng.

Nhưng chỉ có mỗi hai chữ cảm ơn thì lại đơn giản quá, Tống Chân nhìn Trúc Tuế hồi lâu, thấp giọng nói: "Hôm nay dọn sẽ hơi nhiều, khả năng sẽ đến tận khuya......"

"Không thành vấn đề.

Em là Alpha, giúp chị một chút, lấy hành lý gì đó, chỉ là chuyện nhỏ."

Trúc Tuế nhất mực kiên trì, Tống Chân không dám khước từ nữa.

Ngồi xe Trúc Tuế để quay lại khu nhà ở của quân y.

Hành lý Tống Chân đại khái đều đã thu thập xong.

Chỉ cần kiểm tra lại một lần xem có để sót thứ gì hay không thôi.

Trong khi Tống Chân đi rửa tay chân, Trúc Tuế ở ngoài quét một vòng đánh giá căn hộ.

Bước ra Tống Chân thấy Trúc Tuế liên tục hướng trên tường nhìn.

Cảm giác hơi kỳ lạ, cô mới bèn hỏi, "Làm sao vậy?"

Trúc Tuế lắc đầu, "Không có gì đâu.

Chỉ là khác xa so với tưởng tượng của em."

Nhận ra Tống Chân có vẻ bối rối, Trúc Tuế thành thật nói ra, "Em cho rằng khi kết hôn sẽ phải có ít nhất một bức ảnh cưới treo ở trên tường.

Kết quả......!thoạt nhìn giống như chỉ có một mình chị ở đây."

Hoàn toàn không có dấu vết sinh hoạt của Trình Lang.

"À, lúc ấy kết hôn có hơi gấp, đi lĩnh xong giấy chứng nhận cô ấy liền xuất ngoại.

Tiệc cưới cũng chưa kịp làm, ban đầu nói....." Tống Chân rũ mắt, loại cảm giác lúc sáng ở Cục Dân Chính lại tới nữa.

Cô tự giễu cười, "Nói sau khi về nước sẽ bù lại.

Bất quá, hiện tại cũng không cần nữa."

"Thật ra thế cũng tốt.

Người quen, bạn bè không mấy ai biết, sau này cũng không cần phải xấu hổ......"

"A, ha......"

Càng nói ra càng làm Tống Chân chịu không nổi nữa.

Tống Chân cảm nhận được tầm mắt của Trúc Tuế dừng ở trên mặt cô, cô cũng không dám đối diện trực tiếp, tình trạng này đã đủ chật vật, cô không muốn bản thân trở thành trò cười......

Lặng im một lát, Trúc Tuế mới chậm rãi nói, "Ở phòng bếp đang đun nước sao? Em có nghe được âm thanh ấm nước reo."

"!"

Tống Chân trừng mắt, lúc này mới nhớ tới ấm nước đang đun.

Cô nhanh chân chạy vào trong tắt bếp, pha trà mời Trúc Tuế.

Lá trà mới ngấm được một nửa, cả hai đã uống cạn cả ấm.

Trúc Tuế ngay tức khắc đem cô đẩy đến phòng bếp.

Đây là Trúc Tuế đang cấp cho cô một bậc thang để leo xuống......

Tống Chân đỡ trán, rõ ràng so với đối phương, cô lớn hơn hai tuổi, như thế nào mỗi lần gặp cô ấy, dường như, cô luôn bị coi là người nhỏ tuổi hơn, cần được chăm sóc.

*

Ba chiếc vali hành lý đã đủ gom sạch toàn bộ đồ đạc của Tống Chân.

Nhìn thoáng qua một lượt, sau cùng Tống Chân khoá cửa.

Giây phút cánh cửa khẽ đóng lại, Tống Chân cảm nhận được đoạn thời gian tươi đẹp thuộc về sinh mệnh của cô cũng đang khép lại giống như một bức màn che vậy......

Cô điều chỉnh lại mớ cảm xúc rối ren, chuyển hướng đến nhà của Trúc Tuế.

Trúc Tuế rất chu đáo.

Đi vào cửa phòng đã được chọn, cô ấy hỗ trợ xách đồ đạc, giới thiệu bố cục nhà ở.

Căn nhà ngăn nắp, gọn gàng, mọi thứ được để rất có trật tự.

Nói là một căn hộ, nhưng sau khi đi dạo một vòng Tống Chân phát hiện ở đây chỉ có hai gian lớn.

Nghĩ đến hoàn cảnh xuất thân của Trúc Tuế, Tống Chân cảm thấy rất lạ.

Thậm chí, đây không phải một căn biệt thự nhỏ, chỉ là một căn hộ bình thường.

Xem chừng họ sống rất khiêm tốn, tiết kiệm.

"Chị, chị dùng phòng tắm ở bên này, em dùng ở phòng ngủ của mình." Trúc Tuế nói: "Mau lên đi.

Rửa mặt nhanh còn sớm đi nghỉ ngơi."

"Được rồi mà." Từ trên tay của Trúc Tuế, Tống Chân nhận lấy bàn chải đánh răng và khăn tắm mới.

Xác thật, Tống Chân cũng thấy hơi mệt.

Tống Chân vừa bước chân vào phòng tắm, bên ngoài điện thoại di động vang lên, Trúc Tuế nhìn đến tên hiển thị trên màn hình "Papa", cầm máy bước đến gần cửa đưa cho Tống Chân.

Tống Chân mới vặn được nước ra, không ngờ bố cô đã theo sau gọi điện tới, hoảng sợ một lúc mới hồi phục tinh thần nhấc máy.

"Chân Chân, gần đây con khỏe chứ?"

Bố cô như thường lệ hỏi thăm, cảm xúc mới bình ổn được một chút, Tống Chân bỗng lại có cảm giác chua xót, gắng gượng kìm nén nói: "Con vẫn ổn, bố ạ."

"Trình Lang đã về nước rồi phải không?"

Cổ họng Tống Chân khẽ động, "Vâng......"

"Ừ.

Đã trở về rồi thì hai đứa phải ở sống chung với nhau cho tốt......"

"Vâng..." Hốc mắt Tống Chân nóng rực.

......!

Đang nói chuyện như thường, bố Tống bỗng nhiên nói: "Bố nghe thấy giọng con rất lạ, con bị ốm sao?"

Tống Chân ngẩng đầu, hai mắt phiếm hồng, lắc đầu, tự ý thức được bố cô vẫn đang nhìn, mới phát ra tiếng: "Chỉ là cảm nhẹ thôi ạ......" Dừng một chút, lại nói: "Bố, con tìm được cách điều phối dung lượng rồi.

Thuốc thử Z rất nhanh sẽ được đưa vào thử nghiệm lâm sàng......"

Bố Tống lại có vẻ không vui, "Ai hỏi đến công việc của con? Bố nói thế để con tự biết chú ý đến bản thân.

Đã nói bao nhiêu lần, mỗi ngày đều không được tăng ca......!"

Bố Tống tuy có hơi dong dài mấy câu nhưng đây lại là loại quan tâm đặc biệt, chỉ có người nhà mới đối xử như thế với nhau.

Rốt cuộc, Tống Chân không nhịn được nữa, che miệng cúi gục xuống.

Trúc Tuế nghĩ Tống Chân chỉ nghe điện thoại mất có mấy phút, cô lựa chọn đi dạo một vòng liền trở lại.

Lúc cô chuẩn bị gõ cửa hỏi Tống Chân xem cô ấy có cần mang hộ điện thoại ra ngoài hay không.

Vô tình nghe được cái gì đó, tay cô bất chợt khựng lại trong không khí...!

Trúc Tuế nghe ra tiếng nức nở.....!

Ở ngoài cửa mãi một lúc, Trúc Tuế quyết định thu tay lại, cô đến như thế nào, thì khi rời đi cũng sẽ lặng lẽ như thế.

Có những thời điểm, không quấy rầy sẽ là một loại hành động dịu dàng.

*

Lần nữa Tống Chân tạm nghỉ, chờ có việc làm, ở nhà tĩnh tâm vài ngày.

Tả Điềm gọi điện thoại tìm cô, Tống Chân đang nghỉ trưa, điện thoại không ngừng đổ chuông, Trúc Tuế đành tiếp máy, nghe hộ.

Gọi một hồi, giọng nói của Tả Điềm có phần gấp gáp, "Chân Chân, cậu đang ở đâu? Người của phòng thí nghiệm tới nói, cấp trên muốn loại bỏ phòng thí nghiệm phụ....!"

Trúc Tuế ngây ngốc, mặt cô biến sắc trong nháy mắt " Cô nói chậm một chút.

Nói cho rõ ràng.

"

Tạm ngưng, sau lại bổ sung thêm," Cô ấy tạm thời không ở đó.

Nhưng quốc gia có quy định về việc giải trừ phòng thí nghiệm phụ cần phải có người ký mới có thể thực hiện.

Cô đừng hoảng sợ.

Nếu như bọn họ thực sự tới, liền trực tiếp đi báo nguy.

"

Tống Chân là nhân viên của phòng thí nghiệm phụ.

Câu trấn an đã có tác dụng, Tả Điềm quả nhiên bình tĩnh hơn, đem mọi chuyện từ đầu tới cuối tường tận kể lại.

*

Cùng thời gian tại khoa Tuyến tố của viện nghiện cứu khoa học.

"Tiến sĩ Trình, phó viện trưởng Vinh tìm cô."

"Uh, có chuyện gì sao?"

Buổi sáng, sau khi đồng ý loại bỏ phòng thí nghiệm phụ, Trình Lang cả ngày đều như người mất hồn, mất vía.

Vẻ mặt của vị đồng nghiệp kia tràn đầy niềm vui, "Còn có chuyện gì nữa, không phải là chuyện về chức vụ trưởng khoa sao.....!"

Trình Lang ngây người," Nhanh như vậy à? "

"Đúng vậy.

Đi nhanh đi.

Quân lệnh đã đưa xuống.

Tôi thấy trong tay phó viện trưởng Vinh chính là......!"

Trong bụng Trình Lang thầm vui mừng.

Vốn tưởng làm thủ tục ly hôn xong còn phải đợi bên trong xét duyệt theo quá trình.

Tức khắc liền nói lời cảm ơn.

Bước đến văn phòng của phó viện trưởng Vinh.

Thật tốt quá, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Mất công cô ta luôn lo lắng cấp trên sẽ đi tra xét chuyện ly hôn ở thời gian này!

Ngay cả ông trời cũng giúp cô ta!

Trên mặt mang theo nụ cười gõ cửa văn phòng phó viện trưởng.

Nhưng chưa quá mười phút sau khi nhận được mệnh lệnh, tươi cười trên mặt Trình Lang lập tức cứng đờ....

- ----

Mắt nhắm mắt mở edit cho xong để up!

Chúc ngủ ngon.