Ánh mặt trời buổi sáng sớm xuyên thấu qua cửa kính, chiếu vào phòng thí nghiệm.

Lúc này, Tống Chân đang bận việc, trong tay cô cầm ống nhỏ giọt, không chút cẩu thả đem một giọt thuốc còn sót lại cho vào ống nghiệm để hoàn thành thí nghiệm cuối cùng của tổ thực nghiệm.

Cô vừa buông ống nhỏ giọt xuống, hai thứ gần như đến cùng một lúc, đồng nghiệp đem hoa tươi tới, điện thoại di động ting ting âm báo.

Từ sáng, Tống Chân đã đem điện thoại đặt dưới mí mắt, giờ phút này cũng vang lên, cô lập tức mở ra xem ngay.

WeChat hiện ra hai tin tức.

[ Lang: Mới xuống máy bay, đang về nước]

[Lang: Chuẩn bị chuyển máy bay.

Buổi chiều sẽ tới Thượng Kinh, vừa hay tình cờ được đi du lịch]

Thượng Kinh, là thành phố nơi Tống Chân đang công tác, cũng là trung tâm hành chính của Hoa Quốc.

Tống Chân thì thào, rốt cuộc......

Mới buổi sáng đã nhận được tin tốt, khóe môi Tống Chân khẽ nhếch lên, gõ tin nhắn trả lời: [Biết rồi ạ.

Thượng lộ bình an]

Đáp lại xong, bên kia đã gửi tới biểu tượng trấn an cô cho cô yên tâm, thật đáng yêu.

Tống Chân không thể không nhìn biểu tượng này, và một nụ cười từ nội tâm xuất hiện.

Ting Ting -- tin tức lại kêu lên.

【nhật báo Thượng Kinh: hôm nay tiến sĩ Trình của Viện nghiên cứu thực nghiệm khoa học quân khu một cấp A, mang theo nhóm nhỏ đội ngũ nhà khoa học và bác sỹ về nước,......】

Tống Chân thậm chí không nhấp để mở bài báo, hai bên má còn điểm hồng nhạt cho thấy cô vẫn đang hài lòng với tin nhắn vừa rồi.

Vừa ngẩng đầu lên, đồng nghiệp thân nhất của cô đã giơ lên ​​một bó hoa hồng, cô ấy đưa gần tới mức muốn chạm cả vào mặt của cô.

"Này, Chân Chân, hôm nay lại có người tặng hoa cho cậu.

Sức hút của cậu vẫn không giảm một chút nào!" Đồng nghiệp trêu đùa, nháy mắt.

Tống Chân cảm thấy phiền muộn, cầm lấy bó hoa, lấy ra tấm thiệp, nhìn thử xem, thật đúng là tặng cho cô.

Người này Tống Chân có quen biết, bất quá......

Tống Chân bất đắc dĩ, "Hình như, anh ta có hiểu lầm."

Vì thế, bọn họ buộc phải tới phòng thí nghiệm.

Không bao lâu sau, có thực tập sinh ra mở cửa phòng thí nghiệm cho họ.

Nghiên cứu sinh nam sắp tốt nghiệp hô lớn: "Chị Tống rất hoan nghênh.

Nếu không phải là phòng thí nghiệm của chúng ta cấm cửa không cho người lạ vào.

Em thấy mỗi ngày bọn họ đều muốn đến cửa tặng hoa."

Nữ đồng nghiệp đang cầm hoa kia cũng ồn ào, "Này, nhưng cũng không thể phủ nhận danh tiếng phòng thí nghiệm của chúng ta"

"Chị Tống lớn lên xinh đẹp, tính tình tốt bụng, được mọi người yêu mến là điều bình thường." chỉ một câu phát biểu ngắn gọn, các thực tập sinh cũng bắt đầu hùa theo nói đùa: "Chị Tống có nhiều người theo đuổi như vậy, không biết chị coi trọng ai nhất".

Thực tập sinh mới đến đây không lâu.

Ngày thường, cậu ta là trợ thủ cho Tống Chân và đồng nghiệp Tả Điềm, cậu ta không hiểu sâu biết rộng.

Cho nên lúc cậu ta nói lời này, đồng nghiệp Tả Điềm trực tiếp bật cười.

Nghe cậu ta nói chuyện, Tống Chân cũng phải lắc đầu.

"Em nói sai cái gì sao?" Thực tập sinh thật mau phát hiện ra có chỗ không đúng.

Đồng nghiệp Tả cười ngọt ngào, liếc sang Tống Chân.

Tống Chân khụ nhẹ một tiếng, "Không, đừng nghe mấy lời nói vô nghĩa đó.

Số hoa này đều là hoa cảm ơn do người bệnh tặng.

Thật ra là......!Khụ khụ, tôi đã kết hôn rồi.

"

Thực tập sinh há hốc mồm.

Đồng nghiệp Tả cười nhẹ gật đầu," Đúng vậy, không thể tin được đúng không? Chị Tống của cậu là hoa đã có chủ, đã sớm kết hôn từ lâu.

Hơn nữa, đối tượng của cô ấy chính là..."

Đồng nghiệp Tả nói hơi quá khiến Tống Chân lúng túng, khụ...!vì vậy, không có lên tiếng.

Thực tập sinh càng tò mò, hỏi: " Chị Tả đừng có úp úp mở mở như vậy.

Rốt cuộc là ai vậy? So với Giáo sư Lý còn ưu tú hơn sao?

Ba từ Giáo sư Lý vừa nói ra, Tống Chân còn đang định ho đột nhiên nhịn xuống.

Bởi vì hôm nay người tặng hoa hồng là giáo sư Lý, cũng chính là phó giáo sư quân y của bọn họ.

Tả Điềm xua tay: "Giáo sư Lý tính là cái gì! Đối tượng kia của cô ấy, cậu có thể không biết, nhưng khẳng định đã từng nghe tới."

Tống Chân không kịp ngăn cản, Tả Điềm đem tin tức mới nhất từ ​​màn hình điện thoại chỉ vào bài báo với tiêu đề tin tức có dòng chữ in đậm rõ ràng, 【Thượng Kinh nhật báo: Hôm nay Tiến sỹ Trình của Viện nghiên cứu khoa học quân khu một cấp A...】 thuận miệng thốt lên " Đó là người cùng tốt nghiệp trung học với chúng tôi, Trình Lang.

Cậu từng nghe tên rồi đi.

"

Thực tập sinh trừng lớn mắt, "Chị nói là......"

Tả Điềm gật đầu, "Đúng vậy, chính là người kia.

Trong thời gian ở trường liền nhảy vài cấp, tuổi còn trẻ nhưng đã tốt nghiệp tiến sỹ.

Sau khi tốt nghiệp, quốc gia trực tiếp tuyển cô ấy vào trung tâm, thiết lập riêng một tổ nhóm nghiên cứu khoa học cấp A.

Cô ấy là Trình Lang."

Miệng thực tập sinh mở to hết cỡ, dường như không thể đóng lại.

Cậu ta không phải không biết.

Quả thực, khi nghe đến hai chữ Trình Lang này hệt như nghe thấy tiếng sấm rền bên tai.

Ở Thượng Kinh làm nghiên cứu khoa học, không một ai là không biết đến cái tên Trình Lang.

Kể từ khi nghiên cứu khoa học của cô ấy được phê chuẩn cho đến nay, không cần phải nói, nó sẽ luôn là chủ đề thu hút sự chú ý của mọi người.

Tả Điềm quan sát phản ứng bất ngờ của thực tập sinh, chậm rãi chuyển đề tài nói: "Quan trọng nhất, khi cậu ấy mười bảy tuổi liền phân hóa thành Alpha cấp A!"

Trong thế giới tiến hóa gen di truyền, dân số được chia thành ba dạng giới tính là: Alpha, Omega, và Beta.

Nam và nữ sẽ được phân chia dựa trên giới tính thứ hai.

Trong đó AO đại diện cho dưới mười phần trăm dân số thế giới, hầu hết người bình thường đều là beta, nhưng ở tuổi dậy thì, một khi phân hóa thành AO, dựa trên tinh thần khích lệ học tập, khả năng đạt được kiến ​​thức còn có chỉ số thông minh, đồng thời có thể có bước đệm nhảy vọt.

Thông thường mà nói, AO chính là thiên tài đến từ thời cổ đại.

Hoa Quốc là quân chủ lực của đất nước.

Bởi hầu hết tất cả các AO đều được nhập ngũ, họ đảm nhận những nhiệm vụ quan trọng của quốc gia và có địa vị xã hội rất cao.

Thời cổ đại đều nói học tập có thể thay đổi vận mệnh.

Từ trước đến nay, học tập có thể thay đổi hay không, khó có thể nói, nhưng trên thực tế phân hóa có thể thay đổi.

Trình Lang là thần lực Alpha cấp A, không cần Tả Điềm khoa trương, thực tập sinh đều biết, nhưng......

Thực tập sinh trừng to mắt nhìn Tống Chân, "Nhưng chị Tống, chị ấy không phải Beta sao?"

"Đúng vậy, hai người họ chính là một đôi AB luyến ái, chân ái đấy...!"

"Wow..."

Qua cuộc trò chuyện, Trình Lang ở trong lòng thực tập sinh, nhân phẩm hiển nhiên nâng cao thêm vài bậc, trở nên cao lại càng cao hơn.

Nguyên nhân rất đơn giản, người bình thường đều là Beta, nhưng xã hội thượng lưu trải qua nhiều đời đều dựa vào các mối quan hệ liên hôn với nhau.

Thật ra có rất nhiều gia tộc AO lựa chọn như vậy.

Mấy nhà danh gia vọng tộc thật sự rất coi trọng cấp bậc AO.

Trình Lang là một Alpha cấp A và là một người rất xuất sắc.

Cô ấy hoàn toàn có thể bước vào những gia đình này bằng cách kết hôn.

Từ đó, trở thành tầng lớp trong xã hội thượng lưu, con đường làm quan càng được mở rộng.

Tuy việc đề xuất quyền bình đẳng cho cả ba giới tính đã được đưa ra từ nửa thế kỷ trước, nhưng tính đến thời điểm hiện tại, đây mới là lần đầu tiên có trường hợp AO cấp cao đi chọn một người bạn đời là Beta!

Việc thế này, thực tập sinh được tận mắt thấy lần đầu.

Những người khác nói rằng, chỉ có Trình Lang mới có thể làm được!!

Giờ khắc này, thực tập sinh hâm mộ từ tận đáy lòng, nói "Chị Tống thật sự rất có sức hấp dẫn."

Tả Điềm đắc ý dào dạt: "Đúng vậy.

Mối tình đầu là Trình Lang, sau đó kết hôn cũng là Trình Lang..."

Thực tập sinh nháy mắt liền ghen tỵ, cảm thán: "Tình cảm thật tốt!"

"Năm đó họ có tiếng là một đôi tiên đồng ngọc nữ...."

Tả Điềm và thực tập sinh kia mỗi người một câu, càng nói càng hưng phấn.

Tống Chân không nghe tiếp được nữa.

Trên đường về, cô tìm cớ đuổi thực tập sinh kia đi.

Biết Tống Chân không thích phô trương, da mặt mỏng, thực tập sinh vừa rời đi, Tả Điềm cũng không có nói đùa với cô nữa.

Lại nhớ đến một chuyện liền nói: "Chà, tớ có xem tin tức đưa tin Trình Lang về nước.

Hôm nay có phải sẽ về tới Thượng Kinh?"

Nói đến vấn đề này, Tống Chân liền lộ ra nụ cười tươi, "Ừ."

"Chậc chậc, xem ra cậu rất vui.

Hai người chỉ vừa kết hôn chưa được bao lâu, nhà nước đã cử cậu ta ra nước ngoài.

Lần này về sẽ không tiếp nữa đi?"

"Không đi nữa.

Các hạng mục sắp tới đều làm ở trong nước."

Tả Điềm làm ra vẻ chế nhạo, không ngừng tấm tắc.

Tống Chân thấy thật cao hứng, cũng chọc lại cô ấy.

*

Một ngày yên bình của phòng thí nghiệm trôi qua, giờ tan tầm sắp đến, cửa ồn ào dị thường.

Không biết đã đi qua bao nhiêu đám người nói chuyện cười đùa.

Rốt cuộc, Tả Điềm chịu không nổi ồn ào, hùng hổ đi ra ngoài tìm xem đến cùng đang có chuyện gì xảy ra.

Tả Điềm nổi giận đùng đùng bước ra cửa.

Thời điểm trở về đã thay đổi thành bộ dạng khác, hai mắt lóe sáng, túm lấy Tống Chân thét chói tai: "A a a a....Chân Chân, bên ngoài có một Alpha cấp S, thật xinh đẹp!"

"Khuôn mặt đó, khí chất đó, màn trình diễn đó.

Ngay khi tớ vừa nhìn thấy liền đã biết là Alpha nhà quyền thế!!"

Tống Chân vẫn không có trả lời.

Lần thứ hai cửa bị mở ra, người đi tới nhìn thấy Tống Chân nhẹ nhàng thở ra, "Cô Tống, cô vẫn ở đây, thật tốt.

Có một chút việc, chúng tôi có bản báo cáo về kiểm tra và đo lường một phần tin tức tố, yêu cầu người thực nghiệm có chuyên môn ký tên.

Cô giáo Trương tạm thời chưa thể trở lại, cô xem có được hay không...!"

Đã rõ, đây không tính là tăng ca, chỉ muốn đến nhờ Tống Chân ký báo cáo.

Tả Điềm kích động: "Đó là cái người tớ mới nói.

Chân Chân, mau đáp ứng, đem gửi cho tớ tài liệu về Alpha cấp S này đi!"

Mười phút sau, Tống Chân đang đứng trong một gian phòng khác, cầm một phần báo cáo trong tay lật xem.

Alpha cấp S, giới tính nữ, hai mươi hai tuổi.

Căn cứ vào báo cáo cho thấy, người này là quân nhân cư trú ở nước ngoài.

Tống Chân ngay lập tức hiểu rằng vị này được đặc phái về nước, liền gửi báo cáo công tác tới đơn vị.

Báo cáo liên quan đến các biện pháp quân y, kiểm tra và đo lường định kỳ.

Dữ liệu không có gì khác thường.

Tống Chân kiểm tra xong, đem báo cáo đưa cho Tả Điềm khiến Tả Điềm vui sướng, đích thân tự mình đi chuyển lại cho chính chủ.

Tả Điềm cười ngọt ngào đẩy cửa ra, Tống Chân ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng.

Ở ngoài hành lang, trên băng ghế nhỏ, một cô gái mặc quân phục màu trắng, vai thẳng tắp.

Cô ấy vừa nhìn thấy Tả Điềm đi ra, liền đứng dậy.

Cô gái để tóc dài, vì nhìn nghiêng nên không thấy được rõ mặt.

Có mấy sợi tóc rơi xuống cổ, ánh sáng từ xa chiếu đến nhìn như tơ, tóc ở phía chính diện chắc hẳn cũng không ít.

Nhất cử nhất động của cô ấy đều mang tư thái ưu nhã.

Vừa nhìn liền biết cô ấy được lớn lên trong sự giáo dục của một gia đình gia thế.

Sau khi giao tiếp xong, người quân nhân chỉ cầm lấy báo cáo rồi ra ngoài, Tống Chân muốn nhìn đi chỗ khác, ánh mắt lơ đãng lướt qua huy chương của đối phương, lại ngồi xuống.

Một sao Hải Giang, cấp bậc thiếu tá, quân hàm rất cao, so với người khác ở cùng cấp bậc thì tuổi của cô ấy còn khá trẻ.

Nghĩ đến huy chương của Trình Lang cũng là loại này, trước mặt Tống Chân ngay lập tức hiện ra khuôn mặt của người yêu, ánh mắt cô dịu lại vài phần.

Trên hành lang, cô gái kia còn muốn điều tra thêm, định bước đến, tầm mắt mới nhìn qua, điện thoại di động của Tống Chân lại đổ chuông, cô vội vàng cúi đầu xuống.

Cảm giác bị đánh giá biến mất, người quân nhân kia ngẩn ra, giây tiếp theo, không quay đầu lại, rời đi.

*

Một nhóm người trẻ tuổi mặc quân phục vừa hạ cánh xuống sân bay Thượng Kinh.

Lẫn ở trong đám đông đó có cả Trình Lang và cô là người đang dẫn đầu.

Thượng Kinh Nhật báo hôm nay tiêu đề đều là tin về Tiến sĩ Trình.

Đồng hành bên cạnh Trình Lang là một cô gái với gương mặt khả ái.

Tư thế giữa hai người có chút thân mật, cánh tay của cô gái bám lấy Trình Lang, cả người gần như treo trên người Trình Lang.

Cô nàng mở miệng ngáp một cái trong trạng thái buồn ngủ.

"Gần đây mọi người đều bận việc với thí nghiệm, ai cũng đều bị rút cạn năng lực.

Tối nay em đến chung cư của chị nhé." Cô gái nhẹ giọng.

Trình Lang nhíu mày, không mở miệng.

Cô gái nhìn thấu tâm can của cô ta nói: "Làm sao, hôm nay vợ của chị cũng tới à?"

Cô gái nói xong liền vươn bàn tay nắm lấy quân phục của Trình Lang, môi lướt qua lỗ tai của cô ta, dùng âm thanh chỉ đủ để hai người bọn họ nghe được, giọng có phần giận dỗi: "Nhà em còn đang dọn lại.

Ngày mai em sẽ về nhà, không phải hôm nay.

Chúng ta phải ở đây tận mấy tháng, sau mấy tháng mới có thể gặp lại nhau, chị không nhớ em sao?"

Trong nháy mắt, quanh quẩn tứ phía toàn là hương vị dâu tây thuộc về Omega.

Sắc mặt Trình Lang khẽ biến, đẩy cô gái, "Đem tin tức tố thu hồi lại đi."

Cô ta khẽ ngừng lại đôi chút ở cổ họng, cuối cùng nói, "Tôi sẽ đưa vợ tôi đến đây vào ngày mai."

Cô gái phút chốc cười lên làm lộ ra má lúm đồng tiền như hoa.

*

"Trông cậu có vẻ không vui, làm sao vậy?" Khi Tả Điềm quay lại, nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của Tống Chân, quan tâm hỏi một câu.

Tống Chân cất điện thoại, khó nén mất mát nói: "Trình Lang nói hôm nay phải làm báo cáo công việc đến khuya và đang ở chung cư của viện nghiên cứu khoa học.

Cô ấy nhắn tớ không cần qua."

"Hại tớ tưởng có chuyện gì lớn xảy ra.

Đã lâu vậy hai người không gặp nhau, cậu sốt ruột thì cứ đi đi.

Cậu đến đó không thông báo trước có khi sẽ tạo cho cô ấy một bất ngờ.

"

Hai mắt Tống Chân sáng rực, Tả Điềm hiểu rõ cô, cô ấy nhìn là biết Tống Chân đã bị cô ấy thuyết phục, khoát tay liên tục: "Đi thôi, đi thôi.

Nếu ngày mai cậu không đi làm, thì tớ sẽ giúp cậu xin nghỉ!" "

Tống Chân cười cong cả mắt, gật đầu một cái thật mạnh: ""Vậy làm phiền cậu."

Hai năm không thấy mặt, cô thật sự rất muốn gặp Trình Lang..