Cái muỗng trong tay Đỗ Hữu lia từ trên xuống dưới, dao động không ngừng.

Đầu bếp Thẩm thấy thời điểm mình nhờ người ta không thích hợp lắm, vội vàng giải thích:

"Con không nên hiểu lầm! Chú không phải muốn dùng món đồ ngọt này bắt ép con, này không bao nhiêu tiền cả.

Chỉ mong con có thể hiểu cho …… tấm lòng của người ba này."

Vì để cho thấy sự chân thành, ông tháo mũ đầu bếp xuống, lộ ra một đầu tóc hoa râm.

Đỗ Hữu lúc này mới phát hiện, đối phương tuy rằng nhìn trẻ, nhưng lại có không ít tóc bạc.

Màu tóc đen trắng đan xen nhau, vẫn là gương mặt kia, giờ lại có vẻ tang thương.

Nhất định là bị con trai chọc điên nhiều lần rồi.

Đỗ Hữu nghĩ thầm.

Nhưng mà con trai đầu bếp Thẩm cùng lắm chỉ mới học trung học, giữa Đỗ Hữu và cậu ta sẽ có tiếng nói chung sao?

Đầu bếp Thẩm thấy Đỗ Hữu hình như hơi ngập ngừng, chắp tay trước ngực, không ngừng cố gắng nói:

"Chú cũng không còn cách nào khác, cũng do mẹ nó quá cưng chiều, những người khác cũng không dám nói gì nó.

Nếu con cảm thấy không tiện, trước chú có thể giới thiệu cho hai người quen nhau, nói chuyện gì đó cứ lấy danh bạn bè là được rồi."

Đầu bếp Thẩm hứa hẹn: "Lúc sau con tới đây quán sẽ miễn phí toàn bộ cho con.

Có chuyện gì khó, cũng có thể tìm chú."

Ba Thẩm tự nhận là một người có đầu óc tiến bộ phát triển, chưa từng can thiệp vào vòng bạn bè của con trai.

Nhưng bây giờ, giới thiệu một thanh niên ba tốt cho con trai mình, hướng con trai mình tới những điều tốt đẹp, cũng tốt rồi.

Đối với lời hứa hẹn của đầu bếp Thẩm, hệ thống khịt mũi coi thường.

Tổng tài bá đạo nhà nó không hề có khó khăn.

Cho dù có, một đầu bếp nho nhỏ thì giúp được gì chứ.

Hơn nữa ký chủ sợ phiền toái như vậy, ngay cả lời mình nói còn không biết có chịu nghe không, nhất định sẽ không đồng ý đâu.

Nó nghĩ vậy, nâng mắt nhìn lên, lại thấy ký chủ kiểu tay "good", đồng ý luôn.

Hệ thống không thể tin tưởng mà trừng lớn đôi mắt.

Đầu bếp Thẩm vui mừng khôn xiết, thân mật nắm tay Đỗ Hữu, "Thật sự rất cảm ơn con.

Vậy thì việc này không nên chậm trễ, cuối tuần này con liền tới nhà chú ăn cơm đi, chú sẽ gửi địa chỉ cho con."

Nói xong, liền vui vẻ phấn chấn mà rời đi, nói muốn thông báo cho vợ biết cuối tuần này có khách đến.

Trên chỗ ngồi chỉ còn lại một mình Đỗ Hữu.

Anh tiếp tục cắm đầu ăn kem.

Hệ thống tuy rằng không cần hô hấp, lại cảm giác hô hấp khó khăn:

【 nói đi, anh là ai, anh không phải ký chủ mà tui biết.

【 với yêu cầu của tui thì hờ hững, tại sao lại đồng ý với ông chú kia nhanh như vậy! Tại sao!? 】

Giọng nói của hệ thống thê lương, giống như oán phụ bị vứt bỏ.

Nhưng mà câu hỏi của nó vẫn không được Đỗ Hữu trả lời.

Vài phút sau, Đỗ Hữu ăn xong đĩa đồ ngọt, rút khăn giấy ra lau miệng.

Lúc này lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"…… Hữu?"

Giọng nói quen thuộc này, cách gọi quen thuộc này.

Đỗ Hữu không quay đầu lại, tiếp tục lau miệng.

Người đến đúng là Tiêu Điền Điền.

Vốn là Tiêu Điền Điền vì tìm Vưu Hạo Vũ mới ra cửa, nhưng trên đường đi ngang qua quán ăn này, thấy một mình Đỗ Hữu ngồi ở bên trong, không nghĩ nhiều liền đi vào.

Nhưng mà đi vào rồi thì làm cái gì đây.

Chính cậu cũng không rõ lắm.

Tiếp tân nữ đứng bên cạnh Tiêu Điền Điền, trên mặt là nụ cười xấu hổ.

Cô nhìn thấy có khách đến, nhiệt tình đi lên tiếp đón.

Đối phương lại hờ hững, chui đầu vọt vào.

Nhìn tình huống chắc là người quen của vị khách kia nhỉ?

"Hữu." Tiêu Điền Điền lại gọi một tiếng, đáng thương vô cùng, "Đã lâu không gặp."

Đỗ Hữu đứng lên, nói người phục vụ tới lấy áo gió cho mình rồi chuẩn bị tính tiền rời đi.

Tiêu Điền Điền thấy Đỗ Hữu không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, không cam lòng cắn cắn môi.

Đi lên trước, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy đai lưng của người nọ, "Sao vậy, anh giận sao?"

Khi Tiêu Điền Điền hỏi câu này, chỉ mong Đỗ Hữu không tiếp tục giận mình nữa.

Hệ thống thấy tiểu thụ đột nhiên xuất hiện, khẩn trương hít một hơi thật sâu.

Nếu lúc này ký chủ nói ra cái gì bất thường, bị hệ thống chủ phát hiện, vậy thì thời gian nó ngỏm củ tỏi cũng không còn xa nữa.

Tiêu Điền Điền thấy Đỗ Hữu không trả lời mình, cho rằng anh vẫn còn giận, hốc mắt đỏ lên, "Khi đó em…… cũng là bất đắc dĩ.

Thẩm Thần còn ở đó, nếu như bị hắn phát hiện anh và em có liên quan, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh."

Nói xong xoa ngực, giống như thống khổ đến thở không nổi, "Em không muốn các anh đau lòng."

Đỗ Hữu rốt cuộc quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Điền Điền: "Cậu……"

【 a a a a ký chủ anh đừng nói lung tung đó! 】 hệ thống la to, muốn nhiễu loạn suy nghĩ bên mình.

Đỗ Hữu dừng một chút, "Tôi……"

【 hu hu hu xin anh đó.

Về sau tui nhất định sẽ nghe lời mà, anh không cần biểu hiện rõ ràng trước mặt tiểu thụ đâu.

Nếu không tui sẽ bị thủ tiêu! 】

Tiêu Điền Điền thấy Đỗ Hữu rốt cuộc cũng chịu chú ý tới mình, nước mắt trong suốt chảy dọc theo khuôn mặt trắng nõn, nhìn thấy mà thương.

"Sau đó em có đi tìm anh, anh có biết không…… Nhưng sau đó không gặp được, vẫn là anh không muốn nhìn thấy em."

Đây là một đề bài chí mạng.

Hệ thống càng thêm khẩn trương: 【 ký chủ ——! 】

"……"

Đỗ Hữu tuy rằng cảm thấy hệ thống rất vô dụng, nhưng nếu nó không còn nữa thì cũng phiền ghê lắm.

Rốt cuộc sớm hay muộn anh cũng sẽ trở về thế giới cũ, mà chỉ có hệ thống mới có thể giúp.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Giọng điệu lạnh nhạt và xa cách.

Tiêu Điền Điền không tin Hữu có thể hờ hững như vậy, cậu khóc rồi, vậy mà anh cũng không chạy đến dỗ dành mình như trước kia.

Không chiếm được mới lo mất lo rơi, nhận được ưu ái mới không biết sợ hãi.

Liệu cậu có nên làm như với Thẩm Thần, trở nên lạnh nhạt vô tình không.

Có như vậy Hữu mới biết mình có bao nhiêu quan trọng.

Tiêu Điền Điền chỉ ở trước mặt những người mình yêu và tin cậy nhất mới rơi nước mắt, nhưng mà bọn họ cũng có biết quý trọng đâu.

Việc đã đến nước này, lòng cậu cũng mệt rồi.

Nâng ngón tay nhỏ dài như ngọc lên, tự mình lau đi giọt nước mắt oánh nhuận trong suốt.

"Em chỉ là, muốn biết anh sống có tốt không."

Ý là không chuyện có gì.

Đỗ Hữu tiếp tục đi ra ngoài.

"Hữu ——!" Tiêu Điền Điền cắn cắn môi, quyết tuyệt nói, "Em và Thẩm Thần ở bên nhau."

Nghe thấy lời ngoài dự đoán này, người đàn ông dừng lại bước chân.

Khi quay đầu lại, anh rốt cuộc không còn đeo lớp ngụy trang lạnh nhạt được nữa, băng tuyết nứt toạc ra.

Trong mắt tràn ngập lửa giận cố gắng kìm nén và sựbghen ghét.

Ở trên là hình ảnh Tiêu Điền Điền tưởng tượng.

Trên thực tế, bởi vì Đỗ Hữu đã sớm biết chuyện này, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Điều duy nhất anh cảm thấy không hiểu chính là, tại sao Tiêu Điền Điền lại chủ động nói cho anh biết.

Chẳng lẽ là muốn cho mình biết khó mà lui, chủ động rời khỏi tình tay ba?

Hệ thống: 【 không phải! Tiểu thụ chỉ là muốn cho anh ghen thôi.

Tiêu Điền Điền không chỉ không thấy hình ảnh như trong tưởng tượng, đối phương còn không ngừng bước ra ngoài, tâm trạng như sắp hỏng mất.

Cậu cố chạy chậm đến trước mặt Đỗ Hữu, ngăn người lại, "Anh không có gì muốn nói sao?"

Anh nghĩ nếu như nếu mình không nói câu nào, thì đối phương sẽ không bỏ qua cho mình.

Đỗ Hữu đành phải nói: "Chúc hai người hạnh phúc."

"Hả?"

Tiêu Điền Điền ngẩn ra.

Đỗ Hữu không có phản ứng nào khác, vòng qua Tiêu Điền Điền đi tính tiền, ném cậu ta ở phía sau.

Tiêu Điền Điền rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Không phải là dáng vẻ tự nhiên như thế này.

Chẳng lẽ anh không muốn nổi giận, cường bạo bắt mình đi, giam cầm mình, làm mình không có cách nào rời khỏi? Sao lại thế này, kiểu trả lời gì cũng được này hoàn toàn không thể thỏa mãn cậu được.

Người này…… Là Hữu của cậu thật sao?

Thời điểm đi ra quán ăn, anh bị một trận gió lạnh bá đạo đập vào mặt.

Đỗ Hữu ra cửa quên mang khăn quàng, gió lạnh men theo cổ áo chui vào người, nhưng anh vẫn không kéo áo lên.

Bởi vì làm như vậy không phù hợp với hình tượng tổng tài bá đạo khốc suất cuồng bá.

Mới vừa nãy tâm trạng của hệ thống như ngồi tàu lượn siêu tốc, sợ ký chủ nói ra mấy lời không nên nói.

Nhưng cũng may chỉ là thái độ hơi lạnh nhạt thôi.

Tuy rằng sự xuất hiện của Tiêu Điền Điền đúng là ngoài ý muốn, nhưng rất mau Đỗ Hữu đã đem chuyện này vứt ra sau đầu.

Trở lại công ty, xử lý công việc một chút.

Không chuyện gì khác thì đi về nhà.

Người giúp việc khoảng thời gian trước xin nghỉ, mấy ngày nay mới đi làm.

Thấy chủ nhà trở về, vội đi tới cầm lấy áo gió.

Đỗ Hữu trở lại phòng, thay tây trang, bổ nhào lên giường bắt đầu lướt Weibo.

Lướt hoài thấy không có gì thú vị, lại bắt đầu chơi game.

Mãi cho đến khi người giúp việc gõ cửa.

Đỗ Hữu như cái bánh xe lăn một vòng trên giường, "Ăn cơm à?"

"Sắp xong rồi đây." Giúp việc là một người phụ nữ, ước chừng bốn năm chục tuổi, khuôn mặt hòa ái, ba vòng bồng bềnh.

Dì xoa tay trên tạp dề, do dự nói: "Có việc này thưa cậu.

Ngoài cửa có một người trẻ tuổi đang đứng, cứ đi qua đi lại mãi.

Tôi nghĩ không biết có phải bạn của cậu hay không."

Hệ thống thấp thỏm bất an: 【 đừng nói là tiểu thụ tìm tới tận nhà nha? 】

Nó sợ nếu còn như vậy nữa ký chủ sẽ bùng nổ mất.

Rõ ràng trước kia nó ước gì ký chủ và tiểu thụ có thể dính chặt bên nhau.

Nhưng mà bây giờ……

Ai, cảnh đổi vật dời, người trong giang hồ, thân bất do kỷ.

"Biết rồi, tôi đi xem thử."

Đỗ Hữu đi xuống dưới lầu, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài.

Trời chiều sớm ngã về tây, mây bay từng khóm lưng mang sắc hồng.

Mây giống như một bó lửa lớn, thiêu đốt toàn bộ không trung.

Mà dưới ráng chiều đỏ là một cậu thanh niên đang đội mũ lưỡi trai.

Trên người mặc một bộ hoodie màu đen, bên ngoài mặc một cái áo cao bồi cũ.

Một chốc đi xa một chốc tới gần, không chịu đứng yên.

Xem thân hình không giống Tiêu Điền Điền.

Đỗ Hữu mở cửa.

Người nọ nghe thấy cửa mở, thân thể hơi cứng lại, theo bản năng muốn đi.

"Vưu Hạo Vũ?" Đỗ Hữu gọi người lại.

Thanh niên dừng bước, một lát sau, mới chậm rãi xoay người.

Nửa khuôn mặt giấu ở dưới lớp nón.

Một tay đút trong túi, một cái tay khác đè thấp vành nón, "Xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao lại đến đây.".