Anh?

Diệp Lạc Dao gọi ai là anh?

Phùng Tử Kỳ lúc này mới chú ý đến, phía sau trợ lý Phùng còn có một người đàn ông.

Một bộ tây trang màu đen vừa vặn với cơ thể được cắt may tỉ mỉ khiến dáng người hắn càng thêm cao rao thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú, nhưng trong con ngươi đen láy lại không có chút độ ấm nào, lạnh lùng quét qua Phùng Tử Kỳ.

Khoảng khắc đối diện với ánh mắt lạnh lùng vô cảm của người đàn ông, trái tim của Phùng Tử Kỳ đập lỡ một nhịp, máu trong người lập tức trở nên lạnh lẽo.

Người đàn ông trước mặt chẳng phải là Hoắc Cảnh thì là ai?

Lúc này phòng phát sóng cũng sục sôi.

"Anh?"

"Là anh của Tử Kỳ sao?"

"Người đàn ông này trông thật quen......"

"Đây chẳng phải là Hoắc Cảnh sao?!"

Một hòn đá khuấy động làn sóng tĩnh.

"Hoắc Cảnh?! Không phải chứ không phải chứ, CP tôi ship lẽ nào là thật?!"

"? Lầu trên não bị hỏng rồi à? Vừa nãy Phùng Từ Kỳ đã thừa nhận cậu ta và Hoắc Cảnh chỉ là lăng xê!"

"Cho nên tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào vậy? CPU của tôi sắp cháy rồi! Chúng ta không phải đang xem trực tiếp ngày đầu của 《 Chúng ta đi mạo hiểm 》 hay sao?!"

Cũng đồng dạng hiện ra nghi hoặc còn có trợ lý đạo diễn và người quay phim đang ẩn nấp.

Trợ lý đạo diễn như muốn hét lên, bọn họ chỉ đi quay ngoại cảnh và bố trí của biệt thự một chút, sao hiện tại mọi chuyện lại phát triển đến mức này?

Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Phùng Tử Kỳ như sắp lật xe.

Đây là khách mời thường trú của chương trình bọn họ! Còn là một trong những khách mời thường trú có độ đề tài cao nhất.

Ngày đầu tiên ghi hình đã có màn lật xe, k1ch thích như vậy sao?!

Tuy kinh ngạc, nghi ngờ, khó hiểu nhưng điều không thể phủ nhận chính là, trợ lý đạo diễn và người quay phim hiện tại đều cực kỳ hưng phấn.

Ăn dưa ngay tại hiện trường, ai mà không kích động?!

Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng kích động, kiên nhẫn ở trong phòng giám sát chờ lâu như vậy chẳng phải là vì khoảnh khắc này đây sao!

Người duy nhất có tâm trạng thổ tào chỉ có Diệp Lạc Dao.

Nhìn thấy Hoắc Cảnh xuất hiện đúng lúc, cậu không nhịn được thấp giọng nói:

【 Được rồi được rồi, mình thừa nhận, anh cả mình quả thực bá vương hơn mình! 】

(*) Nguyên văn — Bking = bá vương.

【 Loại xuất hiện này, loại khí chất này, cực kỳ có phong thái của phản diện. Xem đi, Phùng Tử Kỳ bị dọa ngốc rồi! 】

Hoắc Cảnh nghe lời thổ tào của Diệp Lạc Dao, trong lòng không khỏi vô ngữ.

Không biết nói thì đừng nói, còn có.......

Hoắc Cảnh liếc mắt nhìn Phùng Tử Kỳ, y đang ngơ ngác nhìn mình, sự kinh ngạc sợ hãi trong mắt không có cách nào che giấu, đứng yên tại chỗ vài giây vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

Quả thật là bị dọa ngốc.

Hoắc Cảnh thu hồi tầm mắt, đưa mắt ra hiệu cho trợ lý Phùng ý bảo hắn giải quyết. Sau đó đi về phía Diệp Lạc Dao ngồi xuống sofa bên cạnh cậu.

Hiện tại nghe thấy chính miệng đứa em trai luôn được mình cưng chiều vu khống bôi nhọ mình, trợ lý Phùng cũng nên tỉnh ngộ đi?

Sau đó Hoắc Cảnh liền nghe thấy Diệp Lạc Dao nhỏ giọng nói:

【 Sao mình cảm thấy trợ lý Phùng vẫn chưa đủ tỉnh ngộ vậy nhỉ? 】

Hoắc Cảnh sửng sốt, ngước mắt nhìn.

Trợ lý Phùng lúc này đã cúi người nhặt chiếc điện thoại của mình lên, nhìn kỹ có thể phát hiện ra ngón tay hắn vẫn còn đang hơi run, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là bị câu nói này của Phùng Tử Kỳ chọc tức.

Hoắc Cảnh nghi ngờ.

Bị chọc tức đến không ổn rồi à?

Sau đó thấy trợ lý Phùng rốt cuộc đẩy kính trên sống mũi mở miệng hỏi: "Tử Kỳ, em không cho anh một lời giải thích sao?"

Hoắc Cảnh: "......"

Sự thật đã phơi bày trước mắt rồi, trợ lý Phùng còn muốn nghe Phùng Tử Kỳ giải thích cái gì?

【 Làm gì có chuyện muốn nghe Phùng Tử Kỳ giải thích, đây là muốn nghe Phùng Tử Kỳ biện giải cho mình thế nào đúng không? 】

【 Nếu Phùng Tử Kỳ nói một câu đều là người đại diễn ép cậu ta làm như vậy, có phải trợ lý Phùng sẽ tha thứ cho cậu ta ngay lập tức hay không? 】

Hoắc Cảnh trầm mặc.

Phùng Tử Kỳ vẫn đang ngẩn người, nghe thấy giọng nói của trợ lý Phùng, y mới quay đầu.

Đầu tiên y nhìn trợ lý Phùng rồi nhìn sang Diệp Lạc Dao và Hoắc Cảnh trên sofa.

Diệp Lạc Dao cong môi chớp mắt với Phùng Tử Kỳ.

Phùng Tử Kỳ thấy vậy vô cùng tức giận, trong chớp mắt, y đột nhiên hiểu rõ toàn bộ.

"Cho nên," Phùng Tử Kỳ đôi mắt đỏ hoe nhìn trợ lý Phùng: "Hết thảy đều là anh sắp đặt cho tôi?"

Trợ lý Phùng sửng sốt: "Cái gì?"

Sắp đặt cái gì?

Phùng Tử Kỳ quét mắt nhìn Diệp Lạc Dao và Hoắc Cảnh trên sofa, cảm giác khuôn mặt mình nóng rát.

Hoắc Cảnh không phủ nhận nam sinh này gọi hắn là anh, điều này có nghĩa nam sinh này có khả năng thật sự là em trai của Hoắc Cảnh, cho dù không phải em hắn thì cũng có quan hệ rất thân thiết với Hoắc Cảnh, thậm chí có thể biết rất nhiều chuyện mà mình không biết.

Chẳng trách.......

Chẳng trách cậu ta nói tại sao cậu ta không biết anh cậu ta có một người bạn trai.

Bản thân lại giống như một tên hề nhảy nhót!

Vừa nghĩ đến việc mình còn dõng dạc dùng giọng điệu chủ nhà đuổi nam sinh rời đi, Phùng Tử Kỳ cảm giác cổ họng mình tựa như bị người ta bóp chặt, hô hấp khó khăn.

Phùng Tử Kỳ thậm chí không dám nghĩ Hoắc Cảnh đã ở đây bao lâu, nghe được bao nhiêu.

Càng không dám nhìn vào mắt của Hoắc Cảnh, chỉ cóc thể đỏ mắt tức giận nhìn trợ lý Phùng.

Đều do anh ta!

Hoắc Cảnh xuất hiện ở đây, có nghĩa Hoắc Cảnh chắc chắn đã sớm biết chuyện này, trợ lý Phùng thân là trợ lý đặc biệt của hắn không thể không nhận được bất kỳ tin tức nào.

Nhưng hắn không chỉ không nhắn tin báo trước cho mình, hôm nay còn chứng kiến mình bị một nam sinh nhục nhã ở chỗ này!

Trên mặt Phùng Tử Kỳ lúc đỏ lúc trắng, trừng mắt với trợ lý Phùng: "Anh còn giả vờ làm gì? Anh có dám nói chuyện này anh không biết không? Anh là anh tôi! Không báo trước cho tôi một tiếng thì thôi đi, hiện tại còn cùng người ngoài xem tôi mất mặt!"

Diệp Lạc Dao:

【 Cái gì cái gì? Mình nghe thấy cái gì? 】

【 Phùng Tử Kỳ này có phải vô liêm sỉ quá rồi không, điều này giống như sau khi cậu đi ăn trộm bị chủ bắt được, cậu còn trách ngược lại anh trai vốn không biết gì của cậu vì không báo cho cậu biết hôm nay chủ nhân có ở nhà. 】

【 Từng gặp không biết xấu hổ nhưng thật sự chưa từng thấy người vô liêm sỉ đến mức này! 】

Ba Hoắc mẹ Hoắc còn có Hoắc Cảnh cũng gật đầu theo.

Hoàn toàn tán đồng.

Diệp Lạc Dao, top 1 đại diện nói thay thời nay!

Trợ lý Phùng hiển nhiên cũng không ngờ Phùng Tử Kỳ sẽ trách hắn, hắn không dám tin nhìn Phùng Tử Kỳ: "Tử Kỳ...... chuyện này anh cũng vừa mới biết, hơn nữa......"

Chẳng lẽ không phải là em làm sai hay sao?

"Anh vừa biết?" Phùng Tử Kỳ giọng điệu trào phúng: "Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao? Anh không phải muốn thấy tôi xấu mặt hay sao? Hiện tại thấy rồi, anh hài lòng chưa?"

Trợ lý Phùng giải thích: "Anh không......."

Tại sao hắn muốn nhìn Phùng Tử Kỳ xấu mặt?

Hắn vẫn luôn tự hào về Phùng Tử Kỳ.

Vừa rồi khi ở phòng giám sát, hắn còn không ngừng giúp Phùng Tử Kỳ xin lỗi Hoắc Cảnh, sao hắn có thể làm ra chuyện này?

Nhưng Phùng Tử Kỳ hoàn toàn không nghe trợ lý Phùng giải thích, lạnh giọng nói: "Đủ rồi! Tôi không muốn nghe! Tôi thừa nhận, tất cả chuyện này đều là tôi làm được rồi chứ?"

Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng chính tai nghe Phùng Tử Kỳ thừa nhận, sự thất vọng trong mắt trợ lý Phùng hiện lên rõ ràng: "Tử Kỳ, tại sao em phải làm như vậy?"

"Còn không rõ sao?" Phùng Tử Kỳ cười nhạo một tiếng: "Đương nhiên là vì nổi tiếng, vì độ đề tài, anh trai tốt của tôi, anh không phải tôi, anh đương nhiên không hiểu được sự vất vả của tôi. Anh không biết tôi chán bộ dạng làm bộ làm tịch này của anh bao nhiêu! Anh sẽ không cho rằng anh giúp tôi tham gia một tống nghệ, tôi sẽ mang ơn đội nghĩa nói gì nghe nấy với anh đấy chứ?"

"Nếu như ngay từ đầu anh không căn cản tôi xào CP với cộng sự đầu tiên, tôi hiện tại đã nổi tiếng từ lâu rồi! Tại sao tôi phải lăng xê tin đồn với Hoắc tổng, còn không phải bởi vì trước đó anh ngăn cản tôi sao?!"

Trợ lý Phùng mở miệng khó tin nhìn Phùng Tử Kỳ, tổn thương hiện rõ trên khuôn mặt.

Không cho Phùng Tử Kỳ lăng xê với người khác là vì hắn lo Phùng Tử Kỳ sẽ rơi vào bẫy rập của lưu lượng.

Lưu lượng là con dao hai lưỡi, nó có thể làm người ta nhanh chóng nổi tiếng, nhưng nếu bạn không bắt giữ được lưu lượng thì sẽ không có tác phẩm nào đến gần, cuối cùng bạn cũng sẽ trở thành một đóa phù dung sớm nở tối tàn trong lưu lượng bao la này.

Lộ trình mà trợ lý Phùng vạch ra cho Phùng Tử Kỳ rất hoàn hảo, mặc dù thời gian có chút chậm, chỉ cần Phùng Tử Kỳ chậm rãi bước đi từng bước, y chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Thậm chí vì có thể khiến sự nghiệp của Phùng Tử Kỳ trong giới giải trí suôn sẻ hơn, trợ lý Phùng còn bí mật giúp y liên hệ rất nhiều nhân mạch.

Chỉ là khoảng thời gian gần đây quá bận rộn, hắn mới không có thời gian theo dõi động thái của Phùng Tử Kỳ.

Hắn rõ ràng đã làm nhiều chuyện cho Phùng Tử Kỳ như vậy, nhưng y lại nói y biến thành như vậy đều là do mình......

Trợ lý Phùng đột nhiên có chút đau thương.

Diệp Lạc Dao thấy vậy lắc đầu:

【 Không biết xấu hổ, không có lương tâm. 】

【 Nếu không phải vì trợ lý Phùng, xuất phát điểm của Phùng Tử Kỳ có thể cao như vậy sao? 】

【 Cậu ta thật sự quá coi trọng bản thân rồi. 】

【 Nhưng mà, hiện tại trợ lý Phùng đã tỉnh táo hơn nhiều rồi, nhưng vẫn cần một chút chất xúc tác. 】

Diệp Lạc Dao nhìn thời gian trong điện thoại, hai mắt sáng lên:

【 Tốt lắm, còn 5 phút nữa đoàn quay phim của Phùng Tử Kỳ sẽ đến! 】

Hoắc Cảnh đôi mắt sáng rực, đúng lúc nói: "Trợ lý Phùng, thời gian không còn sớm nữa."

Một câu ngắn giọng lập tức đánh thức Phùng Tử Kỳ.

Lời nói dối khó xử nhất bị người chọc thủng, Phùng Tử Kỳ đã sớm không muốn ở chỗ này nữa.

Nhưng đáng tiếc, tổ chương trình rất nhanh sẽ tìm đến ghi hình phỏng vấn, lý trí lại giữ Phùng Tử Kỳ ở lại đây.

Nhìn trợ lý Phùng chịu đả kích rất lớn ở trước mặt, trong mắt Phùng Tử Kỳ hiện lên một tia thù hận, lại nhanh chóng bị y ápxuống, sau đó nói với giọng điệu "như anh mong muốn": "Được rồi, anh, em không tranh cãi với anh nữa, cho nên anh vẫn sẽ giúp em đúng chứ?"

Sự thù hận trong mắt Phùng Tử Kỳ quá rõ ràng, trợ lý Phùng có thể thấy rõ nhưng giây tiếp theo, Phùng Tử Kỳ đã che giấu cảm xúc của mình, thậm chí còn mở miệng muốn mình giúp y.

Trợ lý Phùng cảm thấy trái tim mình như bị cắt ra một cái lỗ, gió lạnh xuyên qua.

Rốt cuộc Phùng Tử Kỳ xem mình là thứ gì?

Hắn chợt có chút hối hận, có phải bình thường mình quá nuông chiều Phùng Tử Kỳ rồi không?

Phùng Tử Kỳ giống như không nhìn thấy biểu tình phức tạp của trợ lý Phùng, nói như đương nhiên: "Anh, đợi lát nữa em sẽ đi trịnh trọng xin lỗi Hoắc tổng, nhưng hiện tại người của tổ chương trình sắp đến đây rồi, anh cũng không muốn em lật xe vì chuyện này đúng không?"

Nói rồi Phùng Tử Kỳ còn tiến lên một bước kéo tay trợ lý Phùng, trong mặt mang theo cầu xin: "Anh, anh giúp em lần nữa đi, anh giúp em nói với Hoắc tổng, em chỉ ghì hình nửa tiếng thôi......"

"A không, 10 phút." Phùng Tử Kỳ thấy trợ lý Phùng không nói chuyện, nhanh chóng sửa miệng.

"10 phút! Ít nhất 10 phút, có thể không?" Phùng Tử Kỳ nói rồi cẩn thận đưa mắt nhìn Hoắc Cảnh trên sofa.

Diệp Lạc Dao cười điên, nhìn trợ lý Phùng đang ngẩn người, vẫn quyết định giúp hắn, đúng lúc này nghi hoặc nói: "Nhưng, chẳng phải chúng ta đã bắt đầu ghi hình rồi sao?"

Lời này vừa dứt, căn phòng chìm trong im lặng.

"Cậu lừa tôi!" Phùng Tử Kỳ trừng mắt nhìn trợ lý Phùng: "Anh không biết giúp em nên mới đưa ra cái cớ thôi đúng không?"

Một tia mong chờ cuối cùng trong mắt Phùng Tử Kỳ đã biến mất, y nhìn trợ lý Phùng kéo tay mình ra.

Nhưng điều buồn cười chính là, hắn vừa cho rằng Phùng Tử Kỳ đột nhiên thay đổi thái độ là muốn xin lỗi mình.

Kết quả từ đầu đến cuối, Phùng Tử Kỳ chỉ quan tâm đ ến lợi ích của bản thân, không hề nghĩ đến hoàn cảnh của trợ lý Phùng.

Trợ lý Phùng chậm rãi rút tay mình ra, rũ mắt lạnh giọng nói: "Vô dụng thôi."

Phùng Tử Kỳ có chút sửng sốt: "Cái gì?"

Trợ lý Phùng đỏ mắt ngẩng đầu nhìn cậu em trai mà mình cưng nhiều năm đang đứng trước mặt, toàn thân vô lực nói ra từng chữ: "Tôi nói, vô dụng thôi, đã muộn rồi, đã bắt đầu ghi hình rồi."

Giống như đáp lại câu nói này của trợ lý Phùng, trợ lý đạo diễn đang trốn ở cầu thang cuối cùng cũng chậm rãi đứng dậy.

Bởi vì ngồi xổm quá lâu nên chân cô có chút tê cứng.

Phùng Tử Kỳ nhìn cô, lại nhìn hai chiếc camera sau lưng cô như nhìn thấy mãnh thú hung dữ nào đó, đột nhiên lùi nhanh ra phía sau, sau đó y không chút nghĩ ngợi xoay người muốn chạy ra ngoài.

Nhưng ngay khi kéo cảnh cửa ra, hai chiếc camera từ bên ngoài chĩa vào Phùng Tử Kỳ.

"Chào cậu Tử Kỳ, chúng tôi đến phỏng vấn!"

Diệp Lạc Dao nháy mắt vui vẻ:

【 Đây đâu phải là phỏng vấn. 】

【 Đây gọi là đánh từ hai phía! Chắp thêm cánh cũng không thoát! 】

- ---

Vì sáng nay mất điện nên tui chỉ dịch được 2 chương này thôi.