Có người đang nói chuyện, không phải tiếng Trung, lầm bầm không biết đang nói cái gì.

Vu Hàn tỉnh lại đầu tiên nghe thấy thanh âm nói chuyện, tiếp theo phát hiện mình đang nằm trên sàn của một căn nhà hoang, ngửi thấy mùi đất ẩm ướt trộn lẫn với mùi mốc, cảm giác rất khó chịu. Cô đột nhiên mở mắt ra, phía sau cổ nhói đau, đầu nặng trịch thống khổ làm cho cô không nhịn được nhắm nghiền mắt, thân thể run rẩy.

“Nếu như người ngươi muốn tìm là Tiêu Tư, chỉ cần bắt ta làm con tin là được, tại sao ngay cả bạn ta cũng không buông tha? Van xin ngươi để cô ấy đi có được không?”.

Tiếng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa làm cô vừa mở mắt, ngay lập tức quay đầu tìm kiếm nơi phát ra, giọng của Thiến tỷ truyền tới từ cánh cửa duy nhất trong căn phòng chỉ có bốn bức tường bao bọc, cô không chút nghĩ ngợi liền lảo đảo chạy tới.

Qua cánh cửa mở rộng, cô nhìn thấy ngay người đang làm cô lo lắng không thôi.

“Thiến tỷ, chị không sao chứ?”. Cô chạy đến bên người, gắt gao cầm lấy tay chị, đỡ Khúc Thiến đứng dậy, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Tiểu Cương. Tiểu Cương không lẽ cũng bị bắt đến đây giống hai cô sao?

Tốt quá, không nhìn thấy thằng bé đâu.

Khúc Thiến quay người nhìn cô lắc lắc đầu, đồng thời lộ ra biểu tình thật có lỗi. “Thực xin lỗi, Vu Hàn, chuyện này lẽ ra không dính dáng tới em, là chị liên lụy đến em”.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Cô khó hiểu hỏi.

Khúc Thiến lại lắc đầu, xoay lại nhìn về phía tên bắt cóc. Trên thực tế chị cũng không biết rõ ràng, chỉ biết mục tiêu của hắn là ông xã chị – Tiêu Tư.

“Tuy ta không biết Tiêu Tư đắc tội gì với các ngươi, nhưng bạn ta vô tội, thỉnh cầu ngươi thả cô ấy đi được không? Không cần hại cô ấy”. Cô lại mở miệng cầu khẩn, tên kia mặt không chút thay đổi, không buồn nhúc nhích.

“Thiến tỷ, đã đi cùng nhau đi, em tuyệt đối sẽ không bỏ lại một mình chị”. Vu Hàn lập tức lắc đầu nói.

“Vu Hàn….”.

“Chị đừng lo, hai chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu, vì ông xã em nhất định sẽ đến cứu chúng ta”. Vu Hàn ôm lấy vai chị, miệng kiên định an ủi.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn hướng tên bắt cóc đang ngồi, trấn tĩnh mà dùng tiếng Anh cùng hắn nói chuyện.

“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên thả bọn ta ra, ngươi không biết mình chọc tới ai đâu. Chồng ta là người của cục an toàn quốc gia, lợi hại giống như CIA, FBI của Mỹ vậy, ngươi căn bản không phải đối thủ của anh ấy, nên ta khuyên ngươi tốt nhất thả bọn ta ra, ngươi có nghe thấy không?”. Cô lạnh lùng cảnh cáo.

Tên đàn ông vốn không thèm nhúc nhích, nghe thấy lời cô vừa nói, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lạnh làm người ta không rét mà run.

“FBI? CIA?”. Hắn mở miệng nhẹ lặp lại hai tên gọi tắt tiếng Anh.

“Không sai, sợ chưa! Nếu sợ thì lập tức để chúng ta đi”. (ôi bà chị, quá lậm action film =.=)

“Một lũ ruột heo!”. Hắn bỗng nhiên nhổ một ngụm nước miếng.

“Cái gì?”. Vu Hàn sững sờ trừng mắt nhìn.

“Bất kể FBI hay CIA đối với ta mà nói chỉ là một lũ ruột heo, chồng ngươi cũng giống thế thôi”. Hắn đột nhiên mỉm cười lạnh đến đóng băng, trên mặt còn có vẻ biến thái giống như lập tức muốn cho hai tay nhuốm máu.

Vu Hàn trong nháy mắt nổi hết da gà, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, tên này bị điên!

“Ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của chồng ta sao? Nếu như ngươi có chút bản lĩnh, trước hết thả chúng ta ra, đấu tay đôi với chồng ta đi”. Cô làm bộ thoải mái nói, trong lòng hy vọng hắn trúng kế mà thả các cô đi.

Hắn nhìn cô không chớp mắt một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng. “Ta sẽ thưởng thức nàng”.

“Cái gì?”. Vu Hàn hoài nghi nhìn hắn, lưng đột nhiên rét run. Cô phát hiện ánh mắt tên điên này nhìn cô có chút thay đổi, vốn thập phần lạnh lùng giờ còn có chút tà dâm, làm cô muốn lùi về sau cách xa hắn một chút.

“Ta thích đàn bà thông minh, nàng có muốn làm người đàn bà của ta không?”. Hắn bỗng nhiên đứng dậy đi về phía cô, Khúc Thiến nhanh chóng đứng che trước người cô, giấu cô sau lưng, mặt không còn chút máu kêu lớn tiếng.

“Ngươi muốn làm gì? Ta không cho phép ngươi làm tổn thương một sợi lông tơ trên người cô ấy!”.

“Cút!”. Tên đó quát lên không vui.

“Không!”.

Khúc Thiến giống như gà mẹ bảo vệ gà con, đem Vu Hàn gắt gao giấu sau lưng, không ngừng lúc về phía sau. Các cô không hề nghĩ đến, tên kia không biết thương hoa tiếc ngọc, một bước sấn tới trước mặt các cô, vung tay lên, hung hăng giáng cho Khúc Thiến một cái tát, làm chị ngã dúi xuống sàn. (tên này sau đó đã bị Tiêu ca “làm lông” sạch sẽ :]])

“Thiến tỷ!”. Vu Hàn kinh hãi la lên, chưa kịp quỳ xuống xem vết thương của chị, đã bị một bàn tay bóp cổ.

“Có muốn làm người đàn bà của ta hay không?”. Tên ác ma đó dán sát mặt hắn vào mặt cô.

“Ngươi đừng nằm mơ!”. Mặc dù sợ, Vu Hàn vẫn đáp thẳng thừng.

“Tốt, ta chính là thích đàn bà có cá tính. Ta quyết định, ngươi là người đàn bà của ta!”. Ác ma vừa nói dứt, liền nâng mặt cô lên, cúi đầu muốn hôn cô.

“Không!”. Vu Hàn giãy dụa thét chói tai, không nghe thấy một tiếng súng lặng lẽ vang lên (ô là la, anh hùng cứu mỹ nhân, ta like mạnh! :”>), bàn tay bóp cổ cô đột ngột biến mất, tên khốn kia thống khổ kêu lên thảm thiết.

Mặc dù tay hắn chảy máu xối xả, hắn vẫn dùng tốc độ nhanh nhất rút súng trên người ra, cảnh giác chỉa về phía cửa lớn.

“Là ai?”. Hắn quát lớn.

Nơi cửa yên lặng hai giây, một thanh âm anh tuấn lạnh hơn băng ngàn năm vang lên.

“Ngươi còn may mắn là ta đến sớm một giây, nếu không ngươi dám đụng vào cô ấy, ta không chỉ lấy tay trái của ngươi, mà sẽ lấy cả cái đầu chó nhà ngươi nữa, Hound*“. (*chó săn : mật hiệu của tên bắt cóc)

Hắn không nghĩ tới tên kia lại biết mật danh sát thủ của mình, không khỏi ngây người ra.

“Ngươi là ai? Đi ra!”. Hắn hét to ra tiếng.

Ngoài cửa một trận lặng im, bóng dáng một người đàn ông chậm rãi xuất hiện, tuyệt không để ý đến mình đã bước vào tầm ngắm bắn của tên sát thủ.

Hound nheo mắt nhìn bóng người đàn ông đứng đó, đột nhiên cứng đờ cả người, trợn xanh hai mắt khó có thể tin, thân thể khẽ run lên vì sợ hãi.

“Ngươi…. Ngươi…. Satan sao?”.

Satan, cái tên ma quỷ, gọi y như thế vừa có ý thán phục, vừa có ý chỉ trích. Y có rất nhiều biệt danh, hắc ám chi vương, địa ngục chi vương đều là để gọi y. Ở trong thánh kinh, Satan vốn là con thượng đế, nhưng lại muốn mưu phản, lập trường đối địch. Ở giới sát thủ, người đàn ông đó là một người đáng sợ danh phù kỳ thực* xứng đáng với tên gọi. (*danh đúng với sự thật)

Lai lịch của y rất mơ hồ, chỉ biết được y là con của thủ lĩnh tổ chức sát thủ mạnh nhất trong lịch sử, cũng tôn quý như con của thượng đế. Cùng là sát thủ, Satan trừ khử những người phản bội tổ chức, mặc dù đối phương có là cao thủ thị huyết nổi tiếng, hay có bao nhiêu người bảo vệ, chưa từng có ai thoát khỏi sự săn đuổi của y.

Giới sát thủ có rất nhiều lời đồn về Satan, bao gồm sự tích giết người của y, diện mạo của y, con người y, tính cách y, đủ loại đồn đãi kỳ quái được truyền lưu, nhưng chỉ có một số ít người cùng tổ chức của y mới biết được cái nào là thật, mà có khi, chỉ có một mình y biết.

Satan, con trai thượng đế, lại đối nghịch với cha.

Hai năm trước, tổ chức sát thủ mạnh nhất đó đột ngột tan rã, không ai có thể ngờ chuyện này có thể xảy ra, chỉ có Hound biết, vì hắn tận mắt thấy Satan giết thủ lĩnh tổ chức một tay nuôi lớn y, còn giết vài tên không biết sống chết muốn ngăn cản y.

Hắn không biết rốt cuộc có nguyên nhân gì khiến Satan trở mặt thành thù với thủ lĩnh, chỉ biết khi giết người nếu so với thánh y càng giống thánh, nếu so với quỷ y càng ma quỷ hơn, hành động độc ác tới mức khi hắn nhớ lại chuyện này, vẫn không rét mà run.

Sau khi tổ chức sát thủ tan rã, Satan cũng biến mất không còn dấu vết. Có người nói y đã chết, có người nói y rút lui ẩn danh, cũng có người nói y đã phát điên.

Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra? Hắn là đang nằm mơ sao? Làm sao Satan mất tích hai năm bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?

“Thì ra ngươi còn nhận ra ta, Hound”. Tiếng nói lạnh toát như băng, khiến cho Hound không khỏi run sợ.

“Ngươi… Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây, Satan?”. Hound cố trấn tĩnh nói.

“Người cho là vì sao?”. Tiếng nói vẫn lạnh lùng như trước, trong không khí có chút xơ xác tiêu điều, làm cho Hound bất giác lùi từng bước về phía sau.

Giờ khắc này, người bình thường không biết còn tưởng anh là người khác, Vu Hàn chớp mắt liên tục, một lúc mới nhìn được rõ ràng, người đàn ông đang đứng ở cửa là chồng cô – Khuê Thú Chi.

“Ông xã?”. Cô có chút không dám tin kêu lên.

Nghe thấy tiếng cô gọi, Hound nhất thời đóng băng, từ bụng tới chân lạnh toát. Nữ nhân này mới vừa nói chồng mình rất lợi hại, là nói Satan sao?

Thượng đế ơi, hôm nay là ngày ta tận số rồi sao?

“Anh đây. Em có bị thương không?”. Tiếng nói lạnh lùng khi nãy chợt trở nên ôn nhu cùng quan tâm.

“Em không sao, nhưng Thiến tỷ hình như bị thương”. Khóe miệng của chị có vài tia máu, từ lúc ngã xuống sàn đến nay không thấy nhúc nhích.

Khuê Thú Chi nhẹ nhõm hơn một chút, ánh mắt lạnh như băng lần nữa chuyển sang nhìn Hound.

Hắn sợ hãi nuốt nước bọt, cố gắng đè nén ý muốn chạy trốn, vì hắn biết dù có trốn đến nơi nào, cũng không thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Satan. Nếu phải sống cuộc sống luôn luôn lo sợ, trốn chui trốn nhủi, không bằng hiện tại cùng y quyết đấu, dù có chết cũng còn chút danh dự.

“Ta…”.

“Đem những lời này về truyền đạt lại với chủ ngươi, Satan không cho phép người nào nhúng tay vào việc nhà của Tiêu Tư Linsey. Ngươi nghe rõ chưa? Hound”. Anh lãnh khốc vô tình nhìn hắn, ra lệnh.

Hound kinh ngạc trừng mắt không dám tin, nhìn anh.

“Ý của ngươi là, ngươi muốn thả ta đi?”. Thanh âm của hắn khàn khàn, giọng nói tràn đầy nghi ngờ hư vô.

“Ngươi muốn chết phải không?”.

“Không!”. Hound đột nhiên hiểu ý, nhanh chóng kêu lên. “Ta nhất định sẽ truyền đạt lại lời ngài nói. Kia… Ta xin đi”. Hắn cẩn trọng nện bước trên nền nhà, cao chạy xa bay khỏi nơi Satan đang đứng.

Đi tới trước mặt anh, hắn bất giác nuốt một ngụm nước miếng, bước ngang qua, càng nín thở không dám lên tiếng, vất vả lắm mới bước qua sau lưng anh, không còn bị anh dùng ánh mắt lạnh như băng cùng vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ đó dọa hắn, nhưng anh đột nhiên mở miệng.

“Hound”.

Tiếng nói trầm tĩnh, nhưng Hound sợ đến mức lông tơ cũng dựng đứng lên, cả người cứng ngắc như đá. Hắn run rẩy quay người lại, mồ hôi lạnh chảy xuống trán.

“Còn… Còn có chuyện gì sao?”. Y sẽ không đột nhiên thay đổi chủ ý, không muốn thả hắn đi nữa chứ?

“Ta không muốn bất kỳ kẻ nào biết hành tung của mình”. Khuê Thú Chi không thèm quay đầu, không nhanh không chậm mở miệng.

Hound chớp chớp mắt, nhanh chóng gật đầu nói. “Ta biết rồi”. Lời nói vừa dứt, hắn chạy như bay khỏi nơi đó, thề sẽ không bao giờ… quay trở về hòn đảo Thái Bình Dương này nữa.

“Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Trong xe Khuê Thú Chi trên đường chở bọn họ về nhà, Vu Hàn không nhịn được mở miệng đặt câu hỏi.

Khuê Thú Chi nhìn cô, sau đó lại nhìn Khúc Thiến qua gương chiếu hậu một cái, sau đó mới tóm tắt ngắn gọn.

Thì ra người bắt cóc các cô là người do mẹ kế và anh em cùng cha khác mẹ của Tiêu Tư Linsey ở Anh quốc thuê đến Đài Loan giết Tiêu Tư. Mục đích của họ là đoạt số tài sản khổng lồ của anh, vì tuy là cùng cha nhưng họ chỉ nhận được danh hiệu Công tước bề ngoài, tiền thừa kế không được nhận một chút nào.

Khúc Thiến nghe xong trầm mặc không nói, Vu Hàn mặc dù vẫn còn một đống vấn đề muốn hỏi, nhưng ngại không khí trong xe có điểm hơi là lạ, cho nên cô không thể làm gì khác ngoài việc giữ im lặng, chờ về đến nhà sẽ “tính sổ” với ông xã.

Xe còn chưa chạy tới nhà trọ tám tầng, rất xa liền gặp Tiêu Tư - đáng lẽ đang ở trên máy bay – đang đứng ngoài cửa lớn nhà trọ lo lắng bồn chồn, anh vừa thấy xe của bọn họ, ngay cả an toàn của bản thân cũng không màng liền lao đến gần. May là kỹ thuật lái xe của Khuê Thú Chi rất cao, mới không xảy ra tai nạn xe cộ.

Đỡ bà xã cẩn thận từ trên xe xuống, Tiêu Tư chân thành cảm ơn Khuê Thú Chi xong liền dìu Khúc Thiến vào trong nhà trọ tám tầng, Khuê Thú Chi lái xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Hai người dọc đường đi rất im lặng, cho đến khi vào trong nhà —

“Anh rốt cuộc còn giấu em chuyện gì nữa?”. Vu Hàn đột nhiên xoay người lại, nổi giận đùng đùng lớn tiếng chất vấn anh. “Anh rốt cuộc là ai hả?”.

Anh mặt không chút thay đổi nhìn cô, giống như bất động trước sự tức giận của cô hoặc là đang trầm tư chuyên tâm suy nghĩ xem nên trả lời vấn đề của cô như thế nào. Nhưng cô không thể kiên nhẫn chờ anh từ từ suy nghĩ được nữa, bởi vì cô sắp giận điên lên!

“Nói đi, anh rốt cuộc còn giấu tôi chuyện gì? Anh là ai, rốt cuộc anh là ai?”. Cô dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào lồng ngực anh, chẳng qua không làm đau được anh, ngược lại thấy tay mình đau thêm. (khổ, tự hành xác quá bà chị =.=)

“Anh là Khuê Thú Chi”.

“Khuê Thú Chi cái quỷ!”. Cô không giận không nói nên lời hét lớn.

“Anh là Khuê Thú Chi, nhưng mãi đến hai năm trước mới tìm thấy cái tên này, trước đây người khác gọi anh là Lucifer”. Anh bình tĩnh nói.

“Lucifer?”.

“Chẳng qua chỉ là một cái tên khác”. Anh đột nhiên lộ ra vẽ giễu cợt cười lạnh.

Vu Hàn im lặng nhìn anh, đột nhiên cảm thấy anh có chút khác so với bình thường, giống như đang ở nơi xa xôi mông lung nào đó, làm cho người ta nhìn thấy nhưng không thể chạm tới.

“Tên mãi anh mới tìm về hai năm trước là sao? Cái tên Khuê Thú Chi này không phải từ khi anh sinh ra đã có rồi sao?”. Cô không chuyển mắt nhìn anh hỏi.

“Mười chín năm ba tháng trước, đoàn xe lữ hành nước Mỹ của Đài Loan bị lật ngoài ý muốn, ba mươi tám người trên xe có hai mươi bảy người gặp nạn, một đứa bé mười một tuổi bị mất tích”.

“Chuyện này em có biết”. Cô nhẹ giọng nói. “Đứa trẻ mất tích đó là anh sao?”.

Anh không trả lời vấn đề của cô, ánh mắt xa xăm, tiếp tục dùng giọng nói trống rỗng lạnh như băng nói. “Lúc đó báo chí đã đưa một loạt bài về nguyên nhân của sự việc đứa trẻ bị mất tích, ngay cả giả thuyết bị người ngoài hành tinh bắt đi cũng đưa ra”.

“Một đứa trẻ mười một tuổi nếu còn sống, với một lượng thông tin do truyền thông báo đài đăng nhiều như thế, không thể nào không có chút tin tức gì, không tìm ra manh mối, họ cuối cùng chỉ có thể suy đoán rằng nó đã chết. Song trên thực tế, đứa trẻ không hề chết, chẳng qua là bị mất trí nhớ, bị giấu đi mà thôi”.

“Bị mất trí nhớ? Bị giấu đi?”.

“Mặc dù đã mất trí nhớ, nhưng có người tự nhận là ba mẹ bên cạnh, còn có một đám trẻ đồng trang lứa làm bạn, còn có rất nhiều đồ chơi ly kì cổ quái để chơi, được cưng như trứng*, thời niên thiếu của Lucifer có thể nói là tương đối vui vẻ”. (*nguyên văn : ba nghìn sủng ái tập một thân – Haran đã chú thích ở những chap trước)

“Vui vẻ sao? Còn Khuê Thú Chi đâu?”.

“Khuê Thú Chi lúc đó không hề biết hắn là Khuê Thú Chi, càng không biết kẻ hắn luôn gọi là ba mẹ chính là hung thủ giết hại ba mẹ ruột của hắn”.

Vu Hàn trong nháy mắt trợn xanh hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ khó có thể tin nhìn anh.

“Hung thủ ư?”. Cô tuyệt đối không nghĩ tới tình huống này có thể xảy ra.

Cô trừng mắt nhìn anh hồi lâu, bỗng nhiên đi đến trước mặt anh, dắt tay anh đến ghế salon trong phòng khách, nhấn anh ngồi xuống ghế, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh.

“Thật sự đã xảy ra chuyện gì, anh hãy nói rõ cho em biết, không cho phép anh giấu em chuyện gì, biết không?”. Cô nghiêm nghị nói với anh.

Phòng khách đột nhiên lâm vào một mảnh trầm tĩnh, Khuê Thú Chi trên mặt không chút biểu tình, ánh mắt lại chìm vào xa xôi.

“Vì sao anh không nói gì?”. Cô nhịn không được mở miệng. “Chẳng lẽ anh vẫn không muốn nói thật cho em biết sao?”.

“Em không sợ sao?”. Anh bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.

“Sợ cái gì?”. Cô ngạc nhiên.

“Anh”.

“Anh? Vì sao phải sợ anh?”. Cô không cho là đúng trừng mắt liếc anh một cái. “Rốt cuộc anh có nói hay không?”.

“Anh đã từng giết rất nhiều người”. Anh bình thản nói, lời nói lại như bom dội ngang tai người khác.

Vu Hàn bỗng dưng hô hấp khó khăn.

“Lucifer lúc đó là một tên sát thủ khét tiếng, phàm người nào đã là mục tiêu của anh, thì không ai có thể chạy thoát sự săn đuổi của anh”. Anh nhìn cô không chớp mắt. “Bây giờ, em vẫn không sợ anh sao?”.

Vu Hàn không trả lời , vì cô căn bản không có cách nào nói chuyện được. Đây là chuyện quá sức độc ác, quá sức kinh người, quá sức đột ngột, cũng vượt quá phạm vi tiếp nhận của cô.

Sát thủ? Đầu cô một mảnh rối loạn.

Những năm trước, rốt cuộc anh đã sống thế nào? Một người sinh trưởng trong một gia đình bình thường có ai lại trở thành sát thủ chứ? Anh tại sao lại trở thành một người như vậy?

Không, anh hẳn không được lớn lên trong một gia đình bình thường, bởi vì anh vừa mới nói, người nuôi lớn mình cũng chính là kẻ đã sát hại ba mẹ ruột của anh, rốt cuộc còn bao nhiêu nội tình anh không thể nói ra? Mà khi anh biết được chuyện này, anh đã lấy tâm trạng nào tiếp nhận sự thật tàn khốc đó?

Cô cảm thấy lòng mình vỡ vụn ra, nếu có người nào nói cho cô biết, ba mẹ của cô không phải là ba mẹ ruột, cô nhất định sẽ không chịu nổi đả kích đó, đừng nói là ba mẹ ruột lại bị chính họ hại chết. Cô thật không thể tưởng tượng được anh đã phải chịu đựng những việc như thế.

“Thật xin lỗi”. Cô cúi đầu nghẹn ngào nói.

“Em tại sao lại xin lỗi?”. Anh không thể giải thích được, giọng nói gắng gượng bình tĩnh.

“Em không phải cố ý muốn gợi lại chuyện cũ thương tâm trong lòng anh, thực xin lỗi”. Hốc mắt Vu Hàn đỏ lên, khóc thút thít giải thích với anh.

Khuê Thú Chi chăm chú nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn của anh thân mật mà dịu dàng, chầm chậm không nóng vội, làm cho cô cảm nhận được mình đang được quý trọng yêu thương. Ánh mắt anh ấm áp, ngắm nhìn cô đầy say mê cùng sủng ái.

“Anh yêu em”. Anh áp lên môi cô, khàn khàn nói. “Anh thật sự rất yêu em”. Anh ôm lấy cô, cô cảm nhận được anh đang run rẩy.

“Ông xã?”.

“Anh đã lo rằng em sẽ sợ anh, anh sợ phải thấy trong mắt em nỗi sợ hãi con người anh”. Anh vùi mặt vào gáy cô, lúc này anh thật yếu ớt, dễ bị tổn thương như một đứa trẻ.

Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như anh, vì chuyện này mà… mà sợ đến run rẩy như vậy sao?. Vu Hàn không thể kiềm nén nỗi lòng đau đớn, vươn hai tay ôm anh thật chặt.

“Em không thể nói dối rằng mình hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào, nhưng mọi chuyện không phải lỗi của anh”. Cô nhẹ giọng nói cho anh biết. “Nếu thật đúng như anh đã nói, anh đã phải sống trong một thế giới khó có thể tưởng tượng được, em không biết phải làm thế nào cho tốt, nhưng em biết một điều tốt là, tất cả đều đã là quá khứ rồi anh. Hiện tại chỉ có chúng ta mà thôi, hiện tại chính là cuộc sống chúng ta đang sống, không phải sao? Nếu chuyện cũ nghĩ lại chỉ thêm đau lòng, chúng ta hãy cứ cùng nhau tiến về phía trước, anh nhé”.

“Chúng ta… Cùng nhau?”. Giọng anh khàn khàn.

“Đúng, chúng ta cùng nhau”.

“Cả đời sao?”.

“Cả đời này”. Cô kiên định trả lời.