Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 82: Rất khó chịu + một số thông tin

Chín căn phòng trước mặt nhanh chóng được người khác hét giá chiếm được, cô gái Vũ Lạc Trạch giúp giám đốc Từ chiếm được chính là trong căn phòng thứ nhất. Giám đốc Từ từ vị trí đứng dậy, nói với Vũ Lạc Trạch:

- Tổng giám đốc Từ, tôi đi trước! Chuyện hợp tác ngày mai giải quyết!

Vũ Lạc Trạch cười nói:

- Giám đốc Từ mau đi đi! Không nên làm trễ nãi chính sự!

Giám đốc Từ không hề nghe ra sự châm chọc trong lời nói của anh, vội vui vẻ chạy mất, tất cả tinh thần tập trung trên người mỹ nữ trần trụi, không hề che đậy.

Hiện tại chỉ còn lại người trong căn phòng cuối cùng chưa bị tung video. Người chủ trì cầm mic lên sân khấu nói:

- Tiết mục then chốt tối nay đến rồi! Chín người đẹp mỹ lệ trước đó, tất cả mọi người quá rõ ràng rồi, vị kế tiếp này nhất định có thể làm kinh ngạc bốn phương!

Tay người chủ trì đưa lên về phía màn hình, tầm mắt mọi người di chuyển theo một cái, hình ảnh nhanh chóng chuyển thành phòng của Diệc Tâm Đồng, Diệc Tâm Đồng cũng không biết giờ phút này từng cử động của cô đang bị mắt đàn ông bên ngoài nhìn chằm chằm. t,ruyện của d/iễn đ\àn l\ê q/uý đ\ôn Tay nhỏ xoa bộ ngực phát căng, rất khó chịu. Cô cảm giác toàn thân muốn nổ tung, mà áo ngủ lụa mỏng tăng thêm một chút cảm giác thần bí, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn trong gối, khổ sở giương cái miệng nhỏ nhắn.

Cô không giống những cô gái khác, làm ra một vài động tác mê hoặc đàn ông, mà là khổ sở co rúc trên giường lớn. Yên tĩnh làm cho đàn ông muốn nhìn rõ ràng mặt của cô. Đột nhiên cô ngửa đầu, khiến đàn ông dưới sân khấu phát ra một tiếng than sợ hãi, giá tiền bán đấu giá cũng theo đó đi lên như bão tố. . . . . .

Dưới sân khấu Vũ Lạc Trạch chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, nhất thời cả người cứng đờ, là anh xuất hiện ảo giác sao? d*iễn đàn l*ê q,uý đ.ôn Cô gái trên màn hình sao lại là Diệc Tâm Đồng, hôm nay cô hẳn là phải xuất hiện tại lễ đính hôn của Mạc Duy Dương chứ?

******

Bên kia, nghi thức đính hôn đang cử hành, khách mời đã ngồi đầy bàn tịch, Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết đi lên bục đài, Mộ Dung Tuyết nhìn anh một cái, hỏi:

- Anh sao vậy? Sắc mặt không có khí lực?

Khuôn mặt Mạc Duy Dương lạnh lùng, trả lời:

- Không có việc gì!

- Không có việc gì thì cười một cái! – Cô có hàm ý nhìn về bàn tiệc của các trưởng bối, Mạc Duy Dương bất đắc dĩ nâng môi mỏng.

Mộ Dung Tuyết cầm lấy chiếc nhẫn kim cương đính hôn đeo lên ngón tay của anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt xinh đẹp có phần đỏ ửng.

Vẻ mặt Mạc Duy Dương lạnh nhạt liếc qua khuôn mặt cô, ngón tay lấy một chiếc nhẫn của nữ giới còn dư lại lên, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hồi lâu cũng không thấy phản ứng.

Nét mặt tất cả mọi người quái dị nhìn thẳng anh, Mạc Vi Phẩm tức giận nhìn anh chằm chằm, thằng nhóc này đang lề mề cái gì? Vũ Phong Nhi lo lắng hỏi:

- Con trai, sao vậy?

Đang lúc tất cả mọi người cho rằng anh sẽ buông ra thì anh nâng một bàn tay của Mộ Dung Tuyết, một chiếc nhẫn màu hồng đeo trên tay của cô.

Dưới bục truyền đến tiếng vỗ tay của các khách mời, Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi cũng thở dài một hơi, Mộ Dung Tuyết mỉm cười hạnh phúc, chỉ có mặt của Mạc Duy Dương có biểu cảm nói không nên lời.

Anh và Mộ Dung Tuyết đang muốn xuống khỏi bục đài, điện thoại bỏ trong túi quần tây của Mạc Duy Dương đột nhiên vang lên, anh lấy điện thoại ra thì thấy là Vũ Lạc Trạch gọi tới!

Tiểu tử này, anh đính hôn cậu ta không đến, bây giờ gọi điện thoại là để chúc mừng?

- Alô!

- Dương, Diệc Tâm

Đồng bị bán tới hộp đêm Mị Ảnh, tôi thông báo với cậu một tiếng, sẽ không quấy rầy đính hôn của cậu! – Vũ Lạc Trạch liếc nhìn cô gái có hành động hơi quái dị trên màn hình nói.

Sắc mặt Mạc Duy Dương thay đổi, cúp điện thoại, lao xuống bục đài.

Mộ Dung Tuyết thấy thế vội vàng kêu lên:

- Dương, anh đi đâu vậy?

Mạc Dung Dương đột nhiên bỏ đi, làm Mạc Vi Phẩm không vui, ông nội phân phó người dưới tay mình đi theo anh.

Mạc Duy Dương từ cửa chính đi ra, mà ký giả vẫn canh ở ngoài cổng vừa nhìn thấy anh, toàn bộ lao về phía anh. Một tay anh ngăn cản mic, lấy điện thoại di động ra ra lệnh cho thuộc hạ của mình:

- Ngay lập tức đuổi bọn ký giả đáng ghét này đi!

Anh bỏ lại một câu nói như vậy, gạt bỏ đám người ký giả ra, ngồi vào trong xem BMW của mình, sau đó lái xe phóng nhanh đi.

Giá của Diệc Tâm Đồng đã lên tới 50 vạn, mà giá tiền vẫn còn đang tiếp tục tăng lên. Vũ Lạc Trạch sợ cô bị người khác bắt đi, lập tức lấy giá tiền cao nhất là năm trăm vạn giữ cô cả đêm, số tiền kia bọn hắn tìm Mạc Duy Dương mà đòi.

Mạc Duy Dương chạy tới Mị Ảnh thì hiện trường bán đấu giá đã sạch sẽ, anh vội bấm số điện thoại của Vũ Lạc Trạch, tìm được phòng của Diệc Tâm Đồng.

Đẩy cửa ra, anh bước nhanh đến 

- Sao lại thế này? – Anh nhìn Diệc Tâm Đồng trên giường hỏi

Nhìn lại quần áo của cô thì con ngươi của Mạc Duy Dương không tự chủ lộ ra tức giận. Đáng chết, là ai cho cô ăn mặc thành như vậy!

Vũ Lạc Trạch lắc đầu một cái :

- Đoán chừng là bị người ta bán tới nơi này, còn nữa, cô ấy giống như bị bỏ thuốc, nơi này giao cho tôi xử lý, cậu mang co ấy đi trước đi!

Mạc Duy Dương cảm kích vỗ vỗ bờ vai của anh:

- Cảm ơn!

Anh tự ôm lấy Diệc Tâm Đồng trên giường, sau đó ra khỏi căn phòng

Mạc Duy Dương đặt cô vào trong rồi đóng cửa xe, xoay người lại kêu lên:

- Đồng Đồng!

Đột nhiên Diệc Tâm Đồng bổ nhào tới anh, dọa anh giật mình, hoàn hảo là anh tinh mắt dón được cô, để cô ngồi ở trên đùi mình, đưa tay vỗ lưng của cô

Dược tính của Diệc Tâm Đồng phát tác kịch liệt, toàn thân luôn không ngừng run. Cô khó chịu uốn éo người, tay nhỏ sờ loạn trên người anh, hồ ngôn loạn ngữ (nói năng lung tung) nói :

- Mạc thiếu gia, em thật là khó chịu, có phải em sắp chết không! Nóng quá, cứu em…

- Đáng chết! – Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa một tiếng, ngón tay gạt tóc trên gò má cô ra, cúi đầu ấn lên mặt của cô một nụ hôn, trấn an nói – TRước hãy chịu đựng, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện!

- Mạc thiếu gia, em rất khó chịu… - ý thức cô yếu ớt mà thở ra, tay theo cổ áo của anh đi vào bên trong. Bàn tay nhỏ bé vuốt lồng ngực rắn chắc của anh, thỏa mãn rên rỉ, than ra tiếng. Cái miệng nhỏ nhắn tiếp cận rồi hôn lên áo sơ mi của anh, động tác vụng về mà cắn nút cài áo sơ mi của anh

Mạc Duy Dương bị cô khiêu khích, trêu chọc khiến cả người nóng ran, một tay đè tay của cô lại, hừ lạnh nói :

- Đồng Đồng, không được nghịch lửa nữa!

Cô nâng đôi mắt mơ màng lên quyến rũ :

- Em nóng quá! Mạc thiếu gia, trên người người hình như mát mẻ hơn!

Đùi của cô ra sức ép đùi của anh, nhìn anh cười quyến rũ một tiếng, dáng vẻ câu hồn lại mê người.

Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa một tiếng, biết cô có loại phản ứng này tất cả đều là vì uống thuốc, nhưng nếu như không giúp cô giải trừ loại thuốc này, sẽ chỉ làm cô sống không bằng chết. Anh là một đấng mày râu có thể nhịn, nhưng lần đầu trải qua tình, muốn cô nhịn như thế nào? Có lẽ là ham muốn chiếm hữu đang tác quái trong lòng, anh đè cô dưới người, hét lớn một tiếng :

- Đồng Đồng, em tra tấn tôi đã đủ lâu, hy vọng em sẽ không hối hận!

Cô cười khúc khích, chủ động hôn lên môi mỏng của anh, dồn dập mà hỗn độn. Anh giữ chặt một cánh tay của cô, mập mờ cười nói bên tai của cô :

- Từ từ đi, chỗ của em quá nhỏ, đợi cho em nếm mùi đau khổ…

Lời tác giả:

Kế tiếp :

Thân phận chân thật của Diệc Tâm Đồng, mọi người cảm thấy sẽ là cô nhi sao? Hay là…

Khúc mắc giữa tình yêu của Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng, cùng với người xen ngang giữa họ là Mộ Dung Tuyết, tình yêu của ba người bọn họ sẽ phát sinh thay đổi như thế nào?

Nam phụ chính văn Lục Hạo Nam, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, các bạn có cảm giác anh ta và người nào đấy có chút mập mờ hay không?

Một nam phụ khác là Vũ Lạc Trạch, trong văn anh ta sẽ mang đến tác dụng gì? Sau này sẽ xuất hiện nhiều vai nam phụ và nữ phụ hơn…

Tất cả đều ở trong Satan dịu dàng, xin tiếp tục theo dõi!