Một chiếc Lamborghini màu đen lái vào một căn nhà lớn ba tầng màu trắng.

Đèn xe sau vừa tắt, ngón tay thon dài giữ trên tay lái buông ra, đẩy cửa xe ra chân dài sải bước xuống.

Giày da màu đen giẫm trên sân cỏ được nhân công cắt sửa ngay ngắn. Toàn bộ người hầu ở hai bên đều cúi chào khi anh đi qua:

- Thiếu gia!

Khuôn mặt Mạc Duy Dương không thay đổi vẫn sải bước lên bậc thềm, chờ anh chính là người nắm quyền của Mạc gia, Mạc Vi Phẩm.

Phòng khách Mạc gia, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua rèm cửa sổ màu tím chiếu vào, Mạc Vi Phẩm đứng chắp tay trước cửa sổ sát đất.

Mạc Duy Dương đem áo khoác để lên ghế sa lon, kêu một tiếng;

- Chủ tịch!Dị▬ễn-đ!ànl-Lêb-Quý-Đôn

Mặc dù bọn họ là cha con, nhưng từ năm mười lăm tuổi anh đã bắt đầu gọi ông là chủ tịch, từ sau đó không hề gọi cha nữa.

Mạc Vi Phẩm xoay người, đi về phía anh, cơ thể hơi mập tựa vào ghế sa lon bằng da thật.

Người làm bưng trà thơm thượng đẳng đi tới, quỳ gối trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, đặt trà trên bàn.

- Tuyết Nhi vừa tốt nghiệp ở nước Mĩ trở về, chuẩn bị đến công ty thực tập, cậu chăm sóc nó cho tốt, ngoài ra lễ đính hôn hai đứa đã định vào đầu tháng sau! - Mạc Vi Phẩm nâng chén trà lên hớp một ngụm, mở miệng nói.

Sắc mặt Mạc Duy Dương thay đổi, lúc lơ đãng làm chén trà trong tay run lên:

- Đây là chuyện của các người, tôi không đồng ý cưới cô gái kia!

Khuôn mặt Mạc Vi Phẩm từ chén trà nâng lên, nhìn về phía anh giọng nguội lạnh nói:

- Đừng tưởng rằng ta không biết cậu đang nghĩ gì? Cậu đã là 29, còn muốn nhận nuôi một con bé mồ côi đến bao lâu? Cậu có thể cưới bất kỳ người nào, nhưng con bé mồ côi đó thì không được!

- Tôi có nói muốn kết hôn với cô ấy sao? - Anh nhướng mày, thái độ trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.

- Không có ý đó là tốt nhất. Mạc gia chắc chắn sẽ không cho phép loại phụ nữ có thân phận như vậy bước vào. Cậu chỉ có thể cưới phụ nữ có thể giúp đỡ Mạc gia! - Mạc Vi Phẩm đem chén trà nặng nề đặt xuống một cái, cả cái chén bị ném trên bàn trà, nước trà nóng vẩy một bàn.

Nghe được tiếng ồn ào, Vũ Phong Nhi vừa mới làm xong mặt nạ từ trên lầu đi xuống, lên tiếng khuyên nhủ:

- Anh làm gì nổi giận lớn như vậy, thật vất vả con trai mới về nhà một chuyến, không cần dọa nó bỏ đi!

- Nó làm gì có ý muốn về nhà. Nếu không phải tôi gọi điện thoại giục nó về, nó sẽ về sao? Nó chỉ muốn ở lại ngôi biệt thự kia, cùng cái con bé mồ côi làm mấy chuyện người nhận không ra! - Mạc Vi Phẩm nổi giận đập vào ghế sa lon, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Vũ Phong Nhi đi xuống lầu, ngồi bên cạnh Mạc Duy Dương, cười hỏi:

- Dương,con cũng trưởng thành rồi, một năm nữa đã là đàn ông ba mươi tuổi, chẳng lẽ không suy xét việc nối tiếp hương khói cho Mạc gia sao?

Con ngươi Mạc Duy Dương trầm xuống, đứng dậy lạnh nhạt nói:

- Công ty còn có việc cần tôi xử lý! Hôm nay không thể ở lại dùng cơm!

- Sao lại gấp vậy? -Vũ Phong Nhi sửng sốt một chút.

- Nó là không bỏ được con bé mồ côi đó! - Mạc Vi Phẩm giương cao âm thanh.

- Chồng à, anh không thể nói ít đi mấy câu sao? - Vũ Phong Nhi trừng mắt liếc ông một cái.

- Anh nói sai sao? Em xem hiện tại nó có bộ dạng gì, hai mươi chín tuổi không mau kết hôn, lại nuôi một con bé mồ côi mười hai tuổi. Nó không phải có chứng yêu thích trẻ con thì chính là chỗ nào đó có vấn đề! - Mạc Vi Phẩm mặt đỏ bừng mắng.

Mạc Duy Dương hơi nhếch môi, hai tay để bên người không tự chủ nắm thành nắm đấm, xoay người đi không lưu luyến chút nào.

- Dương ~ - Tiếng la lo lắng của Vũ Phong Nhi truyền đến từ sau lưng.

Nhưng anh lựa chọn làm như mắt điếc tai ngơ, xuống bậc thềm, ngồi vào trong cỗ xe Lamborghini màu đen. Xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy cha mẹ trong phòng khách vẫn còn cãi nhau, một cước đạp lên chân ga lái xe đi.