Trong phút chốc Diệc Tâm Đồng bị câu hỏi làm á khẩu không trả lời được, bất lực mở miệng thở hổn hển.

Trong mắt Mạc Duy Dương nhìn thấy tất cả các phản ứng của cô, cũng không rảnh băn khoăn về ý kiến của cô, lấy điện thoại không ngừng vang lên trong ngực ra, môi mỏng cử động:

- Chuyện gì?

- Tổng giám đốc, Mộ Dung tiểu thư đến khách sạn ngài ở, rất xin lỗi tôi không thể ngăn cản được cô ấy! - Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng nói run rẩy của thuộc hạ.

Sắc mặt Mạc Duy Dương thay đổi, ra sức nắm chặt điện thoại di động, mang bộ mặt sa sầm hừ lạnh nói:

- Xem ra bản lĩnh của cậu càng lúc càng lớn, ngay cả phụ nữ cũng không xử lí được, giữ cậu lại có ích gì!

- Tổng giám đốc, oan uổng quá! Cô gái kia. . . . . . này này. . . . . . - Thuộc hạ nhìn chằm chằm điện thoại bị cắt đứt, mồ hôi lạnh trên trán toát ra, xem ra lần này bản thân xong đời rồi.

Mạc Duy Dương cúi đầu nhìn cô một cái nói;

- Về khách sạn!

Diệc Tâm Đồng không hiểu sao anh lại thay đổi biểu cảm, mang theo một bụng đầy thắc mắc, cô và anh lên xe của anh.

Dọc theo đường đi, cô luôn chú ý thấy sắc mặt của anh rất âm u, hết sức chịu đựng giống như có lửa giận không rõ lý do. Cô lo lắng nhìn chằm chằm phía trước cố gắng không trêu chọc anh. Cuối cùng xe ngừng lại trước khách sạn.

Hai người xuống xe, đi tới cửa chính của khách sạn.

Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.

Đi tới cửa phòng trong khách sạn, cô đứng sau lưng anh, anh lấy chìa khóa ra đút vào ổ khóa, sau đó vặn rồi mở cửa. Đột nhiên một bóng người xông ra, nhảy lên người Mạc Duy Dương, khoa trương cười nói:

- Cuối cùng cũng chờ được anh!

Diệc Tâm Đồng sững sờ, không ngờ được sẽ có một cô gái đi ra, hơn nữa cô ấy là. . . . . .

Mộ Dung Tuyết quay đầu lại, tầm mắt đối diện Diệc Tâm Đồng, kinh ngạc kêu lên:

- Cô. . . . . .

Các bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện này ở diễn đàn Lê Quý Đôn, truyện cập nhật nhanh nhất tại đây.

Môi đỏ mọng của Mộ Dung Tuyết nhếch lên, từ trên người anh nhảy xuống, hai tay ôm ngực, bày ra vẻ mặt nghiêm nghị nói;

- Mạc Duy Dương anh đúng là khoác da sói cầm thú, lại có thể mượn danh nghĩa làm việc ở chỗ này bí mật gặp tình nhân, đợi chút. . . . . . sao tôi cảm thấy cô rất quen mắt?

Mộ Dung Tuyết nhích lại gần cô, vừa quan sát vừa dùng một tay vỗ trán suy tư.

- A! Tôi nhớ ra rồi, cô là cô gái trong bữa tiệc kia! ! ! Có điều. . . . . . sao cô lại ở đây? - Vẻ mặt cô hùng hổ dọa người mà hỏi.

Diệc Tâm Đồng bị cô hỏi đến không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương lạnh lùng nói:

- Đi vào!

Cô biết là anh bảo cô đi vào cho nên không có nửa điểm do dự, cô trực tiếp vào trong phòng. Không nhịn được đẩy cửa ra thành một khe hở nhỏ nhưng không nghe rõ bọn họ đang nói gì lắm.

Mộ Dung Tuyết ăn vạ tiến lên ôm cổ anh, môi đỏ chói để sát gần môi anh, hơi thở thơm như hoa lan nói:

- Làm ơn đi, em cũng từ thật xa chạy đến đây tìm anh rồi, chẳng lẽ anh không thể có chút phản ứng sao?

- Chuyện đùa —— vẫn chưa diễn đủ? - Một cái tay anh giữ chặt cổ tay cô, sắc mặt lạnh đi mấy phần.

Mộ Dung Tuyết cũng không sợ chết nhìn anh cắn môi dưới một cái, nhanh chóng nhảy ra, cười nói:

- Mạc Duy Dương, có gan anh lập tức giết em đi! Nói cho anh biết, còn có nửa tháng nữa là ngày chúng ta đính hôn, anh không nhận là không được đâu đấy!

Mộ Dung Tuyết nắm chắc chín mươi phần trăm rằng người đàn ông này nhất định sẽ đính hôn với mình. Nguyên nhân chỉ có một, người của Mạc gia sẽ không cho phép anh cưới cô gái khác, không có cô gái nào có gia thế có thể thắng được Mộ Dung Tuyết cô.

Ba đứa nhỏ ba nhà nhà Mộ Dung, Mạc gia và cả Lục gia là thanh mai trúc mã chơi từ nhỏ đến lớn. Ba nhà từ nhỏ đã là hàng xóm, sau đó nhiều năm trôi qua cũng đã có thay đổi.

Mộ Dung Thương lựa chọn tham gia vào chính chính trị, đưa người nhà vào ở trong khu Linh Lung thành phố J, hiện tại đã là phó thị trưởng thành phố J. Mạc Vi Phẩm vẫn đi con đường kinh doanh, hiện tại vẫn là chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng, ở trong khu nhà giàu Linh Lung trong phố J giống nhà Mộ Dung . Còn Lục Văn Hào là cục trưởng cục cảnh sát thành phố J, do con trai Lục Hạo Nam nên cả một nhà di cư sang nước Pháp, một hai năm gần đây đang chuẩn bị trở về nước định cư.