Ngón tay anh vuốt khóe miệng đẹp mắt của cô, đầu ngón tay vẽ hình dáng đôi môi cô. Nhìn vẻ mặt cô ngây ngốc, anh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:

- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!

Diệc Tâm Đồng sửng sốt một chút;

- Cái này. . . . . .

Đương nhiên là anh đẹp trai hơn so với Richard rồi.

- Hử? – Giọng anh lười biếng đáp một tiếng, ngón tay vẫn vuốt ve khuôn mặt cô, một cánh tay đưa ra sau lưng cô, nắm cánh tay của cô.

- Người đẹp trai hơn anh ta! – Cô trả lời thật nhanh, sau đó trong nháy mắt mặt đỏ lên.

Anh cười, nhếch miệng lên thành đọc truyện tại nguồn đường vòng cung mê người, dáng vẻ anh cười lên rất có sức quyến rũ, nhưng anh rất ít khi cười.

Cô si ngốc nói:

- Người nên thường xuyên cười hơn!

Trong nháy mắt anh ngừng cười, ngón tay nâng cằm của cô lên, nửa đùa nửa thật nói:

- Vậy sau này tôi chỉ cười với em!

Tim cô ngừng nửa nhịp, vì câu nói vô tình này của anh mà thình thịch vang dội, cô nghĩ. . . . . . người đàn ông này quá biết cách quyến rũ phụ nữ, cả ánh mắt cũng mang theo lực hút trí mạng hấp dẫn người khác.

Cô không nói lời nào, chỉ muốn ổn định tinh thần lắng nghe một buổi biểu diễn piano tuyệt mỹ, nhưng người đàn ông bên cạnh không phải xoa tóc thì là dùng mũi mình cọ vào cổ của cô. Mặt cô đỏ lên đưa tay đẩy anh ra, lại bị anh bắt lấy ngón tay, đầu ngón tay bị anh ngậm vào trong miệng. Cô kinh ngạc nhìn thẳng vào anh, phát hiện anh cũng đang nhìn cô.

Cô giống như bị điện giật, vội rút tay của mình về, đỏ mặt không dám nhìn anh.

- Khát sao? - Anh không để ý cô không được tự nhiên, từ phía sau lấy ra một chai cola, còn tự mình giúp cô mở ra, nhét vào trong tay cô.

Diệc Tâm Đồng nhìn anh một cái, bĩu môi hỏi:

- Người là phù thủy sao?

Anh nhéo nhéo gương mặt của cô, cười vô cùng anh tuấn:

- Xin hỏi còn muốn phù thủy vì em lấy ra cái gì nữa?

- Mạc thiếu gia, người đứng đắn một chút! - Diệc Tâm Đồng vỗ vỗ ngực anh, rất không thích dáng vẻ cợt nhã của anh. Anh trong cảm nhận của cô, vẫn luôn không tùy tiện nói cười, là người đàn ông lãnh khốc vô tình, để anh mỉm cười nói chuyện với cô, cô cảm thấy trời muốn sụp xuống rồi.

- Sao tôi lại không đứng đắn hả? - Anh có chút không thích lí do từ chối của cô, đoạt lấy cola trong tay cô, uống một hớp, sau đó một cái tay giữ cánh tay của cô, ôm cô vào lòng.

Diệc Tâm Đồng đỏ mặt nói:

- Thì là. . . . . . không nên động tay động chân!

Anh tựa đầu tựa trên vai làm ra tư thế ấm ức chịu đựng:

- Xem biểu diễn, không nên làm ồn!

Diệc Tâm Đồng bị một nhắc nhở như vậy của anh mới nhớ tới ở đây là hội trường buổi biểu diễn, mà vừa rồi chỉ lo nói chuyện với anh, cô đã chỉ đọc truyện tại nguồn bỏ lỡ hết những hình ảnh xuất sắc của Richar , Đợi khi cô nhìn về phía sân khấu lần nữa thì Richard đã đứng dậy cúi người chào khán giả.

Cô có chút oán trách liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, đều do anh luôn nói chuyện với cô.

Cảm nhận được ánh mắt cô gái nhỏ trong ngực nhìn mình mang theo một tia oán giận, tay Mạc Duy Dương đặt ở ngang hông cô có lực bóp một cái.

Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, rất đau đấy!

Ra khỏi buổi biểu diễn đã là bảy giờ tối.

Mạc Duy Dương cởi áo khoác tây trang của mình ra choàng lên người cô, nắm một bàn tay của cô hỏi:

- Đói không? Có muốn cùng về nhà trọ dùng cơm?

Diệc Tâm Đồng ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhướng mày cười nói:

- Có thể về biệt thự của người gọi giúp việc nữ làm chút thức ăn không?

Cô tương đối nhớ nhưng tay nghề của các giúp việc nữ.

Mạc Duy Dương cực kì cưng chiều gật gật đầu.

Trở về biệt thự, Mạc Duy Dương dặn dò người làm làm chút thức ăn, anh và Diệc Tâm Đồng lên lầu.

Đi ở bên ngoài một ngày, toàn thân Mạc Duy Dương dính đầy bụi, anh cầm áo choàng tắm nói với cô:

- Tôi đi tắm, nếu em muốn tắm, thì về phòng của em tắm!

Diệc Tâm Đồng cười nói:

- Được!