Sắc mặt anh thay đổi, cố nén kích động đi xem xét tình trạng vết thương của cô. Mày dày rậm, môi mỏng đẹp mắt nhếch lên, chỉ hỏi rất qua loa:

- Không sao chứ? Chỉ ăn có bữa cơm, đến cùng là cô đang làm gì vậy?

- Thật xin lỗi! - Cô vội nhặt những mảnh vỡ thủy tinh kia, chợt mất hồn, thủy tinh đâm bị thương ngón tay. Máu tươi từ đầu ngón tay xông ra, cô đau đến rút tay lại, diễn đàn :lê quý ;đôn cắn môi ngồi xổm trên mặt đất cũng không nhúc nhích.

- Cô đừng cử động cho tôi, sẽ có người tới dọn dẹp, đứng lên ăn cơm! –Âm điệu của anh không tự chủ đề cao máy phần, cô đau lòng đáp lại – Được!

Anh chê cô chân tay vụng về sao?

Ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của cô lóe nước mắt. Xem ra anh ta thật sự không phải là Mạc thiếu gia, Mạc thiếu gia sẽ không la to nói lớn với cô, Mạc thiếu gia sẽ khẩn trương kiểm tra tay bị thương của cô, mà vẻ mặt của anh ta trừ lạnh lùng vẫn là lạnh lùng, cô thu hồi tầm mắt, rủ mặt.

Tại sao dáng dấp anh ta không thể xấu xí một chút, tại sao anh ta lại có một khuôn mặt giống Mạc thiếu gia? Tại sao cô nhìn thấy gương mặt này sẽ nghĩ rất nhiều về chuyện giữa cô và Mạc thiếu gia. diễn ,đàn lê~quý đôn Xem ra cô thật sự bệnh cũng không nhẹ mới có thể nhìn về phía một người xa lạ nghĩ nhiều như vậy.

Một tiếng chuông cắt đứt suy nghĩ của cô, hồi lâu cô mới phản ứng được là điện thoại của cô vang lên. Cô chậm rãi lấy điện thoại ra, sau đó kêu lên:

- Phi Ưng!

- Đồng Đồng, anh với Quan Hi đang tìm em, bây giờ em ở đâu?

Lòng của cô vang lên một âm thanh lộp bộp, Phi Ưng lại có thể cùng Quan Hi đến Nhật Bản tìm cô.

- Em. . . . . . - Cô nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cũng nhận thấy được khi cô nhắc tới hai chữ ‘Phi Ưng’ thì sắc mặt của anh cứ luôn âm u.

- Em đang ở một quán trọ. - Cô cẩn thận từng li từng tí nhìn phản ứng của anh. Anh nhếch khóe môi khêu gợi lên, ánh mắt phức tạp nhìn cô, làm cho cô cảm thấy chột dạ khó hiểu.

- Được, anh và Quan Hi lập tức tới đó! - Có thể nghe ra bên đầu kia điện thoại tâm tình Phi Ưng hết sức vui vẻ, ngược lại, Diệc Tâm Đồng lại cực kỳ thấp thỏm.

Cúp điện thoại, thấy anh hồi lâu không có động tĩnh, cô liếm liếm môi nói:

- Các bạn của tôi đến Nhật Bản tìm tôi rồi, cho nên. . . . . .

- Bạn trai? - Anh giễu cợt nhếch môi, trong mắt có lạnh lẽo không thể phát giác.

Cô sững sờ, lập tức phản ứng kịp ý tứ của anh, vội xua tay:

- Không phải, mong anh không nên hiểu lầm.

- Tôi có cái hiểu lầm gì chứ? Chuyện của cô không cần giải thích với tôi nhiều như vậy, bạn của cô muốn đến, vậy thì sắp xếp thêm một căn phòng để cho bọn họ ở, thuận tiện cùng với bạn của cô về nhà đi! - Trái lại anh rất hào phóng nói thẳng.

Hào phóng của anh làm lòng của cô khẽ đau, anh cứ gấp rút muốn cô đi như vậy sao? Cô mang theo ánh mắt ai oán nhìn anh, còn anh thì dùng ánh mắt lạnh nhạt đáp lại cô. Rõ ràng không nỡ để cô đi, nhưng lại không thể không để cô đi, trong lòng anh làm sao dễ chịu hơn được.

Quả nhiên là Phi Ưng tới được, tốc độ tìm người cũng rất nhanh, không tới một can giờ, anh dẫn theo Quan Hi đến quán trọ cô ở. Không muốn quấy nhiễu Dean, cho nên Diệc Tâm Đồng đưa bọn họ vào phòng ngủ của cô.

- Hi, sao cậu cũng tới?

Quan Hi tiến lên ôm lấy cánh tay của cô, lại nhéo mặt của cô, mắng chửi:

- Cậu đó, không phải khiêu vũ sao? Nhảy kiểu gì đến Nhật Bản rồi! Cậu đến cùng là sao vậy?

- Thật xin lỗi, xảy ra chút việc ngoài ý muốn, bị người khác đưa đến nơi này. - Diệc Tâm Đồng lời ít mà ý nhiều nói, trong đó bỏ qua Dean và hai người dưới tay anh.

- Ai đưa cậu tới đây? - Quan Hi nghi ngờ nhìn cô, còn cô chỉ là cười cười qua loa - Chính là người không quen biết! Chẳng qua hiện tại tớ không sao, cậu không phải lo lắng!

Quan Hi cũng biết mình chuyện bé xé ra to, Đồng Đồng cũng nói không sao, cô còn ở lại chỗ này mù quáng khẩn trương cái gì?

Nhưng Phi Ưng quan sát bén nhạy lại không cảm thấy chuyện này đơn thuần giống như Đồng Đồng nói như vậy. Từ ánh mắt né tránh của Đồng Đồng, cũng có thể thấy được cô ấy che giấu họ cái gì.

Anh mở miệng đúng lúc:

- Đồng Đồng, em đã không sao, vậy ngày mai chúng ta trở về Thành phố J đi!

- Không được. . . . . . - Cô kích động nói.

Quan Hi và Phi Ưng kinh ngạc nhìn cô.

Cô vội vàng giải thích:

- Em ở lại nơi này còn chưa thỏa nguyện, cho nên có thể ở lại nhiều hơn mấy ngày không?

Quan Hi vỗ bả vai của cô cười nói:

- Đương nhiên là có thể, tớ cũng rất đến ít đến Nhật Bản, cũng muốn xem một chút hoa anh đào ở đây. . . . . .

Lông mày Phi Ưng không tự chủ nhíu lại, rất muốn bảo Quan Hi im miệng, nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có Đồng Đồng, chỉ có thể yên lặng đứng ở bên cạnh không nhiều lời.

Diệc Tâm Đồng len lén khinh bỉ bản thân ở trong lòng, sao có thể trợn mắt nói lời bịa đặt vậy chứ?

Quan Hi và Phi Ưng chia ra ở hai căn phòng bên cạnh phòng cô, may mắn phòng của bọn họ và phòng của Dean cùng với Tote không liền nhau, cho nên bọn họ cũng không biết Dean và Tote tồn tại.

Cô không hiểu tại sao sợ Phi Ưng và Quan Hi biết Dean tồn tại như vậy, là sợ mang nguy hiểm cho anh ta? Hay là cô lo ngại quá nhiều? Dean hoàn toàn không biết Phi Ưng, nhưng Phi Ưng biết Dean.

Mà giống như là anh ta biết tâm tư của cô, liên tục một ngày không hề lộ mặt ra ở trước mặt cô, cũng không biết là anh ta không muốn nhìn thấy bạn của cô, hay là anh ta rất bận, bận đến mức không rãnh thấy cô. Tâm có chút phiền.

Quan Hi nói lên muốn đi ngắm hoa anh đào, Diệc Tâm Đồng vốn nói không muốn đi, nhưng thấy mặt Quan Hi tha thiết cộng thêm ánh mắt mong đợi, cô thật sự không biết làm sao cự tuyệt bạn tốt, cuối cùng chỉ có thể cũng cô ấy đi ngắm hoa anh đào,còn Phi Ưng làm hộ vệ đi theo phía sau của các cô.

Nhưng hoa anh đào đều là tháng 4, 5 mới có thể thưởng thức, hiện tại đang là ngày hè chói changg, ở đâu ra hoa anh đào có thể ngắm! Ba người chỉ có thể thất vọng mà về.

Phi Ưng thấy vẻ mặt mất mác của các cô, không nhịn được đề nghị:

- Muốn đi uống trà không? Anh mời khách!

- Uống trà, tốt tốt! - Quan Hi hưng phấn nhảy lên, uống trà không tồi, quan trọng nhất là không cần tự bỏ tiền.

Phi Ưng liếc cô một cái, ý rất rõ ràng:

- Tôi hỏi là Đồng Đồng, không có phần cô!

Quan Hi không khách khí trợn mắt nhìn trở lại:

- Tôi chính là muốn uống thế nào? Không có tiền cũng đừng giả bộ rộng rãi.

Diệc Tâm Đồng nhìn vẻ mặt khác thường Quan Hi và Phi Ưng, cảm thấy không khí là lạ.

- Hai người muốn đi uống trà hay là suy nghĩ muốn uống thứ khác?

- Uống trà! - Hai người cơ hồ là trăm miệng một lời, cắn răng nghiến lợi đáp lại.

Diệc Tâm Đồng sững sờ, từ lúc nào hai người này có ăn ý như vậy?

Ba người chọn một quán trà đắt tiền nhất Tokyo, vị trí vừa đúng kề sát khu phong cảnh, đẩy cửa sổ ra có thể thấy thông đại thụ lá xanh rậm rạp bên ngoài và đóa hoa đỏ hồng không biết tên.

Diệc Tâm Đồng bỏ qua tâm tình lo lắng, nâng cằm lên nhìn phong cảnh phía ngoài, không tự chủ lộ ra ca ngợi.

- Đồng đồng uống trà! - Quan Hi kêu lên

Thời điểm cô thất thần, nhân viên phục vụ đã giúp họ pha xong trà ngon thượng đẳng.

Dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ về, Diệc Tâm Đồng bưng ly trà lên tay, đặt ở bên môi hít hà, rất thơm!

Vừa uống vừa để trà nguội, tầm mắt của cô vừa tán gẫu vừa nhìn lên lầu, vừa lúc thấy vị trí trên lầu hai, thiết kế rỗng để cô thấy tinh tường vài bóng dáng quen thuộc. Đó không phải là Dean và các thuộc hạ của anh sao? Tại sao bọn họ lại ở chỗ này?

Tote tự nhiên cũng nhìn thấy cô, nhìn cô nâng ly trà lên.

Cô kinh ngạc nhìn tới anh ta, sau đó tầm mắt dời đến người đàn ông ngồi đưa lưng về phía cô, đối mặt với Coral.

Coral nhìn cô quăng tới cái thoáng nhìn nhẹ nhàng, đôi mắt mỉm cười, không hổ là người phụ nữ bên cạnh anh, dáng dấp lại quyến rũ như vậy.

Trong lòng cô giống như bị một tảng đá đè xuống, nặng nề muốn chết. Cô cho rằng anh đang bận công việc, lại không biết anh bận dẫn thuộc hạ của mình tới nơi này uống trà. Cô quên nước trà còn nóng sôi, cô liều mạng uống một hớp, bị phỏng nước mắt thiếu chút nữa như bão tố ra ngoài.

- Ôi! Đồng Đồng, cậu làm sao vậy? Trà còn chưa nguội, cậu uống gấp như vậy làm gì? - Quan Hi kinh hoảng hét lên tiếng.

Phi Ưng cũng sợ hết hồn, kéo cô cô từ vị trí dậy:

- Đến toilet rửa một chút đi!

Cô không phản bác lời của anh, nghe lời được anh nâng đỡ đi toilet. Cô để anh ở ngoài cửa chờ, thì vào toilet.

Cô dùng nước lạnh rửa miệng một chút, trong lòng hết sức bi thương thở dài nói: "Khóc không thể giải quyết vấn đề! Mày làm gì phải vì một người đàn ông xa lạ mà khóc, nguyên nhân mày ở lại bên người anh ta rất đơn giản, mày muốn tìm được manh mối ở về Mạc thiếu gia trên người anh ta, mày sẽ không vì bên cạnh anh ta có phụ nữ mà khổ sở, mày phải ổn định!

Điều chỉnh tốt dòng suy nghĩ của mình, nhìn mình trong gương nhếch nhác, Diệc Tâm Đồng cười khổ sở một tiếng, ngay cả đôi môi cũng sưng lên, thật đúng là xấu xí.

Đi ra toilet, Phi Ưng lo lắng tiến lên hỏi:

- Có khỏe không? Môi giống như bị sưng đỏ, muốn đi gặp bác sĩ không? Uống trà có thể hôm khác quay lại!

- Không cần, còn chưa có nghiêm trọng như vậy, không cần bởi vì em phá hư hứng thú của uống trà mọi người, đi thôi! Quan Hi vẫn chờ chúng ta đấy! - Cô giương môi cười nói, sải bước từ trước mặt anh đi qua.

Phi Ưng mau chóng đuổi theo.

Cho đến khi họ ngồi vào vị trí cũ, mấy người một bàn trên lầu bắt đầu tán gẫu .

- Dean, cậu chắc chắn không đi xuống xem cô ấy, hình như cô ấy bị trà làm phỏng! - Tote đặt ly trà xuống, nhìn Dean nhắc nhở.

- Đúng đó! Đi xem một chút đi! Chẳng qua hiện tại ngồi bên cạnh cô ấy một là một chàng trai đẹp lịch sự, nếu như lúc này Dean đi xuống, nên lấy thân phận nào để quan tâm người ta đây? - Coral không nhịn được kể khổ nói.

Hôm qua cô mới từ Hy Lạp chạy tới, lo lắng an nguy của bọn họ, cô đi suốt đêm qua đây, thuận tiện mang tới một số anh em, bảo đảm Dean an toàn.

Con mắt sâu lắng của Dean tối sầm lại, ly trà trong tay bị anh dùng sức ném trên bàn, mặt không chút thay đổi hoặc có thể nói là âm u làm người ta sợ hãi. Gương mặt tuấn tú đang căng cứng, mà ly trà bị anh ném trên bàn đổ nước trà đầy bàn.

Khóe miệng Tote giật giật, vội vàng gọi người tới thu dọn cái bàn.

- Ha ha. . . . . . - Coral cũng chỉ có thể phát ra tiếng cười mỉa mai, xem ra thủ lĩnh bọn họ tức giận, hậu quả vẫn còn rất nghiêm trọng.

- Đồng Đồng, môi của cậu. . . . . . trời ạ! Làm sao lại bị thương nghiêm trọng như thế! - Quan Hi nâng cằm của cô lên, híp mắt, khiếp sợ hét ra tiếng chói tai – Hẳn không hủy dung chứ! Đi một chút, đi bệnh viện xem một chút, đừng để lại cái hậu di chứng gì!

Diệc Tâm Đồng đẩy tay bạn tốt ra cười nói:

- Hi, không có nghiêm trọng như cậu nói chứ, trở về bôi chút thuốc là được.

- Nhưng. . . . . .

- Không có nhưng gì cả, uống trà! Chớ lãng phí tiền của Phi Ưng.

Phi Ưng cười lạnh nói:

- Chút tiền trà này, anh vẫn có.