- Mạc thiếu gia, cẩn thận! - Nhìn thấy dao găm sắp đâm trúng Mạc Duy Dương, Diệc Tâm Đồng sốt ruột vội mở cửa xe, dao găm nặng nề đâm vào cửa xe, một vết nứt kéo lê trên cửa xe.

Diệc Tâm Đồng sợ đến bả vai run lên, nếu như vừa rồi cô ra tay chậm hơn một chút, con dao kia có thể đã đâm vào người Mạc Duy Dương.

- Không phải bảo em không được ra ngoài sao? Còn không vào đi! - Mạc Duy Dương nhích lại gần cô, đưa tay níu chặt cổ tay của cô, đôi mắt chim ưng nhìn cô chằm chằm liên tục đổ mồ hôi trán.

- Em. . . . . . - Môi cô run rẩy, tay nhỏ bé níu chặt cánh tay của anh, đôi mắt có chút ẩm ướt, cô sợ hãi mím môi.

Mạc Duy Dương còn chưa kịp nữa thay cô lau nước mắt, đột nhiên cảm giác cánh tay trái tê rần, ngay sau đó một tiếng súng vang lên ‘bùm’, cánh tay anh trúng một phát đạn.

- Đáng chết! - Khẽ nguyền rủa một tiếng, Mạc Duy Dương sử dụng tay phải còn vẹn toàn cầm súng, ‘bùm, bùm. . . . . .’ liên tục mấy tiếng súng vang lên, vô số người ngã xuống dưới họng súng.

Dư Cửu nhìn thấy toàn bộ thuộc hạ ngã xuống, hốt hoảng muốn trốn thoát khỏi hiện trường, chó cùng rước giậu tán loạn, bị một viên đạn bắn trúng đùi phải, máu tươi từ chỗ rách ở quần chảy ra ngoài như nước.

Dư Cửu phát ra một tiếng gào thét khổ sở: "A!"

Môi mỏng của Mạc Duy Dương nâng lên tàn nhẫn, lông mày giương lên, đôi mắt chim ưng lạnh lẽo tàn ác tản ra khí lạnh bức người, súng trên tay nhắm tới.

"Bùm" đạn vô tình bắn ra, chính xác bắn trúng chân trái ông ta, hai chân Dư Cửu đều bị bắn trúng, ngửa đầu quỳ trên mặt đất

Cho dù rất có thể hai chân Dư Cửu tàn phế, nhưng Mạc Duy Dương vẫn không có ý muốn tha cho ông ta, tay giơ trong súng nhắm ngay ót của ông ta, liên tục bắn ra ba phát, đến khi đầu đối phương bị nổ nát sọ, hoàn toàn biến dạng, Mạc Duy Dương mới thu tay.

Sắc mặt Diệc Tâm Đồng càng ngày càng trắng bệch, tay giữ trên cửa xe run rẩy trượt xuống, hai chân mềm nhũn, cô ngồi xổm trên mặt đất: "Nôn. . . . . ."

Sau khi Mạc Duy Dương cất súng xong, ngồi xổm người xuống, đôi tay đặt lên hai vai của cô, quan tâm dò hỏi:

- Em sao rồi?

- Em không sao. . . . . . - Cô lấy mu bàn tay xoa xoa mồ hôi trên trán, môi run run nói.

Mạc duy Dương Minh thấy được tay cô rõ ràng đang run, anh nắm lấy tay của cô, đặt trong lòng bàn tay mình, không để ý cánh tay trái của mình vẫn còn chảy máu, ôm cô vào trong xe.

Diệc Tâm Đồng thật sự sợ hãi, cô cuộn người trên chỗ ngồi, cánh tay vòng quanh người, toàn thân không ngừng run.

Mạc Duy Dương cởi áo khoác của mình ra khoác lên trên người cô, ngón tay nâng cằm của cô lên, một cái hôn rơi lên môi lạnh lẽo của cô, lòng bàn tay vuốt ve tóc cô, ôm cô vào trong lòng, vỗ về nói:

- Được rồi, không sao!

Đôi tay Diệc Tâm Đồng kéo cánh tay anh, không cẩn thận đụng phải một cỗ chất lỏng sềnh sệch, cúi đầu thấy ngón tay vừa nâng lên dính đầy máu tươi, sợ đến thét ra tiếng chói tai: "Máu ~"

Mạc Duy Dương vì cô chạm vào mà rên lên một tiếng, đáng chết! Hình như bị đạn bắn vào.

- Sao vậy? Rất đau sao? Cho em xem ~ - Diệc Tâm Đồng cắn môi, muốn giúp anh kiểm tra, lại bị anh một cái đè tay nhỏ bé xuống.

- Không cần! - Anh không đành lòng nhìn đôi tay nhỏ bé của cô dính đầy máu, hơn nữa vị trí đạn gim vào, thịt máu bị nổ tung có chút lẫn lộn, anh sợ dọa đến cô.

Nhưng Diệc Tâm Đồng lo lắng nhìn anh, vô cùng trấn định nói:

- Người bị thương! Chúng ta đến bệnh viện!

Vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, sắc mặt Mạc Duy Dương thay đổi, giọng nói mang theo lạnh lẽo:

- Tôi nói không cần!

- Tại sao không cần? Người chảy rất nhiều máu biết không? - Diệc Tâm Đồng đau lòng nói.

Mạc Duy Dương nhích lại gần cô, mũi cọ vào cái mũi của cô, hơi thở nóng bỏng cách cô rất gần.