Thuộc hạ gõ cửa phòng làm việc của Mạc Duy Dương một cái, sau đó đi vào.

- Mạc thiếu gia, điện thoại của người, hơn nữa còn là Dư Cửu gọi, theo thuộc hạ thấy thì không phải chuyện gì tốt! - Thuộc hạ đi theo bên cạnh anh nhiều năm, chân thật nhắc nhở.

- A? - Mạc Duy Dương nhận lấy điện thoại di động trên tay cậu ta, ngón tay gảy nhẹ mặt bàn làm việc, cười lạnh nói – Cửu gia tìm Mạc mỗ có chuyện gì? (không tìm được từ thay thế “Mạc mỗ”)

- Mạc Duy Dương, đã lâu không gặp! – Dư Cửu cầm cái bật lửa trong tay, vừa mở nắp nói.

- Có lời gì cứ việc nói thẳng, tôi nghĩ Cửu gia cũng bận rộn rất nhiều chuyện phải không? - Mạc Duy Dương châm chọc nói.

- Ha ha, Mạc Duy Dương, mày cho rằng cướp đoạt được đường làm ăn của tao thì tao sẽ không còn cách nào sao? – Dư Cửu hả hê cười to nói.

Mạc Duy Dương nhíu mày rậm, hừ lạnh nói:

- Nghe giọng điệu Cửu gia, chắc đã nghĩ ra biện pháp đối phó với tôi rồi chứ?

Dư Cửu đập bể cái bật lửa, giọng điệu hung ác nói:

- Mạc Duy Dương, nhất định mày không ngờ tới bây giờ con bé mồ côi của mày đang trong tay của tao chứ?

Gương mặt tuấn tú của Mạc Duy Dương khẽ xuất hiện thay đổi, ngón tay hơi dùng lực nắm lại, trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng bén nhọn, khóe miệng nhếch lên điềm tĩnh hỏi:

- Ngươi bắt cô ấy?

- Tao đây không gọi là bắt, tao chỉ phái người đi mời, không ngờ tuyệt đại tổng giám đốc còn có chứng yêu thích trẻ con. Con bé kia vừa nhìn đã biết vẫn chưa bị mở qua, dáng vẻ thanh thuần này đúng thật là làm người ta muốn đè ở phía dưới. Tuyệt đại tổng giám đốc, mày chắc hẵn cũng muốn nhìn thấy bộ dạng cô ta nằm dưới thân tao thở gấp! – Trong lòng Dư Cửu rất hả hê mà cười nói.

“Mạc Duy Dương, tao không tin, mày sẽ bỏ mặc mỹ nhân!” - Trong lòng Dư Cửu ngầm nói.

Một tay Mạc Duy Dương nghịch gạt tàn thuốc, giọng nói bình tĩnh cười nói:

- Cửu gia muốn như thế nào?

- Mạc Duy Dương, mày *** đem mảnh đất nhả ra cho tao, nếu không lão tử đem con bé kia trước diệt sau giết. – Cửu gia một cước đá văng cái ghế, lớn tiếng mắng.

- Tôi sẽ tặng lại hợp đồng! Nhưng trước đó, tôi muốn xác định người của tôi không có việc gì! - Mạc Duy Dương nhướng mày lên, xương ngón tay nắm chặt lại rất rõ, bình tĩnh nói.

- Cái này thì không vấn đề gì! Mang con bé kia ra ngoài cho ta!" Dư Cửu đôi phân phó với thuộc hạ sau lưng.

Diệc Tâm Đồng bị mấy tên đàn ông lỗ mãng lôi ra ngoài.

- Các người buông ta ra!

- Mày nên biết thức thời một chút cho lão tử, còn kêu nữa lão tử lột da mày ra! –Dư Cửu đi tới, thẳng tay tát lên khuôn mặt trắng noãn của cô một bạt tai.

Diệc Tâm Đồng bị cái tát kia làm cho suýt ngã xuống, mấy tên sau lưng giữ chặt cánh tay của cô, Dư Cửu giật tóc của cô, để điện thoại tới bên tai cô, nhắc nhở cô nghe điện thoại, bên kia truyền tới tai giọng nói của một người đàn ông:

- Diệc Tâm Đồng, đang nghe sao?

Diệc Tâm Đồng thiếu chút nữa khóc lên, cô cắn môi, liếc nhìn Dư Cửu, hét lớn:

- Mạc thiếu gia người đừng tới đây, bọn họ muốn đối phó với người. . . . . .

"Bốp!" Dư Cửu trực tiếp giật mái tóc dài của cô qua, tát lên mặt cô một cái nữa, lạnh lùng nói:

- Con tiện nhân này, nói chuyện cẩn thận một chút cho tao!

Tóc Diệc Tâm Đồng bị kéo làm da đầu rất đau đớn, cô nức nở một tiếng.

Mạc Duy Dương nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Dư Cửu, nếu như ngươi dám động vào cô ấy, tôi bảo đảm mảnh đất kia nửa khối người cũng không chiếm được!

Dư Cửu tiếp điện thoại cười ha ha.

- Mạc thiếu gia không nên kích động, người của mày tao sẽ chăm sóc thật tốt! Ba giờ xế chiều hôm nay, tới nhà máy bỏ hoang XX nhận người. Nhớ chỉ có thể có một mình đi, nếu để tao biết được mày dẫn theo người, thì kết quả của cô bé này là không chỉ bị một mình tao lên, mà là bị các anh em của tao thay phiên nhau lên.

Gương mặt tuấn tú căng thẳng của Mạc Duy Dương trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Sẽ như ngươi muốn!

Một tay anh đem điện thoại bay ra ngoài: “Dư Cửu, chọc phải ta kết quả chỉ có một.”

Thuộc hạ bình tĩnh hỏi:

- Mạc thiếu gia, thật sự không cần phái người đi theo? Nhất định Dư Cửu đã sắp đặt cạm bẫy!

- Không cần ~ - Môi mỏng Mạc Duy Dương nhếch một cái, đôi mắt chim ưng bắn ra một tia sắc bén.