Tô Thác Đao năm ngón dùng sức quá độ, có chút co quắp bấm sâu vào da thịt Việt Tê Kiến, trong thời khắc quyết định sinh tử này, cư nhiên lại lưỡng lự.

Việt Tê Kiến đột nhiên mở to hai mắt, phút chốc tràn ngập ý cười, trong mắt như hạ một cơn mưa xuân tháng ba, nhu hòa mà thanh khiết.

Sợi roi Đường Ly vung ra vừa chạm tới thắt lưng Tô Thác Đao, từ đáy tay áo hắn cũng đồng thời bay ra ba mũi Thanh Phong Câu bóng loáng, nhắm thẳng Việt Tê Kiến, một mũi gào thét đón yết hầu, hai mũi còn lại cách nhau ba tấc, hướng về khuỷu tay và cánh tay.

Cùng lúc đó, Phượng Minh đao vẽ ra một vệt sáng hình cung, máu tươi tung tóe!

Việt Tê Kiến chặt tay, Thanh Phong Câu bắn hụt.

Mọi biến cố, chỉ trong nháy mắt.

Đợi Đường Ly cùng Tô Thác Đao nắm tay nhau, Việt Tê Kiến đã rơi tự do như lá khô, người đang giữa không trung, nhưng vẫn dốc toàn lực ngoái đầu nhìn lại.

Thê lương mà kiêu ngạo, ý tình sâu như biển.

Một đao tự đoạn cổ tay, Việt Tê Kiến không bị Đường Ly lăng nhục.

Một đao giải nguy cho người, báo đáp một thoáng do dự ngắn ngủi ấy của ngươi.

Có thể Tô Thác Đao xuất phát từ lòng trắc ẩn, hay chỉ là không muốn nợ nhau, nhưng Việt Tê Kiến nguyện ý tin rằng, quãng thời gian đã mất đi, cùng những tháng ngày chưa tới, sau sự kiện nơi đây, một lần nữa ghi dấu ấn trở lại, kết nối với nhau.

Hắn từng mở cửa lòng, mình cũng từng đi vào, đăng đường nhưng chưa nhập thất đã bị đuổi ra, sau đó, dù róc xương làm nến, cũng không thể chiếu sáng lối vào, chỉ có thể bơ vơ bên ngoài, cô đơn gõ thành gõ lũy.

Một đao này, có lẽ là chìa khóa cho cánh cửa đó.

Tô Thác Đao, Việt Tê Kiến vĩnh viễn không có ngày sơn cùng thủy tận, hãy đợi chúng ta một lần nữa, ly tụ hợp tan.

Đường Ly một tay níu chặt Tô Thác Đao, thân pháp như một làn khói nhẹ, nương theo dây tinh cương, không đến nửa khắc đã leo lên đỉnh Bỉnh Tử Phong.

Hai chân vừa chạm đất, một hơi thở nín đã lâu thật mạnh hắt ra, không kịp nói, trong mắt đã phủ kín một tầng lệ, lông mi cũng run run, từ gò má xuống cằm lăn từng giọt từng giọt lớn, sụt sịt vừa khóc vừa cười.

Tô Thác Đao gần như kiệt quệ, vịn vai hắn, đi tới bên bờ Bạch Lộc thiên trì, mới dựa vào một tảng đá to bán nằm bán ngồi, lấy làm may mắn cực kỳ nghiêm túc nói: “A Ly, hôm nay sinh thần của ngươi, thật tốt quá, ta rất sợ lại bỏ lỡ…”

Đường Ly nguyên bản thấy Tô Thác Đao không chết cũng không tàn, mừng đến trong lòng trăm hoa đua nở, làm sao còn rảnh rỗi tính toán món nợ tên này ăn xong phủi mông lỉnh mất? Chỉ xem như lật qua một trang sách mới, nắng lên xua tan mây mù, thậm chí sau đó mình bệnh nặng một hồi, Bích La Chướng tàn độc tái phát, hết thảy đều bị xếp xó, nhưng lúc này nghe hắn nói vậy, chợt thấy mình thật ủy khuất, hừ một tiếng: “Sáng sớm Chuyết ca đã làm mỳ trường thọ cho ta… Còn ngươi? Ngươi định tặng ta cái gì?”

Trăng gần đến mức có thể vươn tay hái xuống, ánh trăng bàng bạc, toàn bộ Bình Tử Phong như đắm mình trong hồ thu lung linh.

Tô Thác Đao nhướn mày, ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Qua đây.”

Đường Ly liền sáp tới, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có hai vầng trăng trong trẻo.

Tô Thác Đao mỉm cười, trên cánh môi nhếch lên như củ ấu của hắn, ấn một nụ hôn.

Đường Ly nhất thời như được ăn kẹo, mê muội nhìn tình nhân không chớp mắt, nũng nịu ngọ nguậy trong lòng hắn: “Chỉ vậy thôi sao? Chưa đủ!”

Tô Thác Đao vừa bất đắc dĩ vừa phiền muộn thở dài: “Hữu tâm vô lực.”

Đường Ly quan sát sắc mặt hắn, chỉ thấy tiều tụy tái nhợt, môi còn bởi vì mất máu quá nhiều mà nứt vài đường, vội hỏi: “À, ngươi có đói bụng không? Ta đem theo bánh trung thu cho ngươi này… Hay là uống chút nước trước?”

Tô Thác Đao nói: “Đói, cũng khát.”

Đường Ly xách qua một cái sọt tre cao chừng nửa người, cắm đầu lục lọi.

Đầu tiên lấy một hồ lô nước nho nhỏ, rồi mở một gói giấy, bên trong là hai cái bánh trung thu.

Tô Thác Đao nhận hồ lô, ừng ực ừng ực một hơi cạn sạch, tinh thần liền lên chút ít, Đường Ly thấy tay cầm nước của hắn cứ run bần bật, trên thân hồ lô màu vàng nâu thình lình thêm dấu năm ngón tay máu, vui mừng qua đi, phát giác hắn bị thương không nhẹ, vội từ sọt tre lấy ra rượu với thuốc trị thương, cẩn cẩn dực dực giúp hắn cởi y sam.

Tô Thác Đao toàn thân đao thương vô số, cũng may không nặng lắm, duy một nhát ở đầu vai, do phải kéo Việt Tê Kiến treo giữa không trung suốt thời gian dài, đã rách thành huyết nhục so le, sâu thấu xương, Đường Ly đau lòng đến hít khí từ tận kẽ răng, cắn môi thấp giọng nói: “Việt Tê Kiến! Hắn rớt xuống vực thành cái bánh trôi bị dập, ngược lại thống khoái! Nếu rơi vào tay ta, hừ hừ…”

Hừ đến ác ý mười phần, nhưng trong hung hăng lại bộc lộ nhẹ nhõm của trút được gánh nặng.

Tô Thác Đao có điểm xuất thần, nói: “A Ly… Việt Tê Kiến ta sẽ tự tay giết, ngươi không nên nhúng vào.”

Đường Ly vốn nhạy bén hơn người, nghe vậy nhất thời một trận sởn tóc gáy, trên lưng nếu như có gai, lúc này hẳn đã dựng lên hoàn toàn, kinh nghi bất định: “Ngươi nói cái gì?”

Lúc Việt Tê Kiến tự chặt tay, mình đã nhìn rất kỹ, một đao đó phát lực suy yếu ngay cả thường nhân cũng không bằng, hiển nhiên là nội phủ kinh lạc trọng thương, còn rơi xuống vực sâu trăm trượng, há có lý nào không chết?

Nhưng ngẫm lại, không dám chậm trễ, nói: “Ta lập tức phái người vòng xuống dưới tìm thi thể của hắn… Mặc kệ có chết hay không, cứ đâm cho mấy lỗ ngay ngực rồi đem chôn, như thế có làm xác chết vùng dậy ta cũng dễ nhận ra!”

Tô Thác Đao lắc đầu: “Không cần… Ta đã hứa, lần này thả hắn, cho hắn tự sinh tự diệt.”

Đảo mắt nhìn Đường Ly, mâu quang sắc bén như khoái đao liền băng tan tuyết chảy, trước mắt là xuân, kể cả đường nét góc cạnh phân minh đến cứa người, cũng hiện ra vài phần ôn nhu mềm mại, tươi cười giơ lên cái bánh trung thu mình vừa cắn qua: “Ăn một miếng đi, chỗ này có không ít Kê Tung đấy.”

Đường Ly để hắn cầm bánh, mình thì gặm một phát, một bên nhai, một bên xử lý vết thương cho hắn, lại dùng rượu nồng lau một lần, mới bôi một lớp dược phấn dày như sơn tường, nói: “Đêm nay rất náo nhiệt, Xích Tôn Phong cũng sai người đến góp vui, đang đóng tại chân núi, liên thủ với Đường gia, đồng trợ Bạch Lộc Sơn.”

Tô Thác Đao vết thương bị rượu mạnh rửa qua, rát đến da thịt giật liên hồi, nhưng đuôi mày vẫn nhướn lên: “Tạ Phục Hành tới rồi sao?”

Đường Ly lắc đầu, tâm can đều đau thay hắn, hàm răng trắng như gạo nếp cắn cắn môi, động tác càng thêm nhẹ nhàng, nói: “Người tới là Tư Mã Thiếu Xung.”

Tư Mã Thiếu Xung vốn là thế gia tử, thời niên thiếu ở đại hội võ lâm Hoài Long Sơn được Tạ Thiên Bích chấm trúng, sau đó ăn ý với nhau, suất lĩnh Tư Mã thế gia đầu quân Xích Tôn Phong, dưới trướng Tạ Thiên Bích càng thi triển tài năng như cá gặp nước, đến khi Tạ Thiên Bích rời Xích Tôn Phong, lại tận tâm tận lực phò tá giáo dưỡng Tạ Phục Hành, hôm nay thân kiêm hai ghế Thần Long Hỏa Phượng nhị đường chủ, quyền cao chức trọng, ngoài giáo chủ ra y quả thật chính là Xích Tôn đệ nhất nhân.

Nhân vật bậc này đích thân tới Bạch Lộc Sơn, có thể thấy Xích Tôn Phong quyết tâm bóp chết Việt Tê Kiến, thậm chí nhất tiễn song điêu, ý đồ triệt để đè bẹp Thất Tinh Hồ.

Cũng may Đường Ly nỗ lực thúc đẩy Đường gia bảo nhảy vào đầm lầy Bạch Lộc Sơn này, hai con cá sấu cùng một con rắn bán phế nhưng đỏ mắt cắn nhau, Việt Tê Kiến đại bại, mà Thất Tinh Hồ dưới sự bảo vệ của con tước già Hoàng Ngâm Xung, lại có Đường gia kiềm chế Xích Tôn Phong, thành thử một tia nguyên khí vẫn còn, không đến nỗi chôn theo Việt Tê Kiến.

Đường gia bảo tham dự việc này, vì để chiếm tiên phong nhất cử trừ họa, nhưng nếu không có Đường Ly, Đường gia bảo có lẽ đã bắt tay với Xích Tôn Phong, một phen tự hiểu lòng không cần nói, ắt tiện thể tống Thất Tinh Hồ lên con thuyền qua hoàng tuyền vong xuyên.

Đường gia đối đãi Đường Ly, quả là cốt nhục chí thân chí ái.

Sau trận chiến đêm nay, Tô Thác Đao được dự kiến sẽ đăng đỉnh giang hồ, hắn về võ đạo là truyền thừa của Bạch Lộc Sơn, chấp chưởng là Thất Tinh Hồ kiệt xuất phe tà lẫn thất tịch chính đạo, tuổi tuy còn trẻ, đã trải nghiệm tử sinh thăng trầm, mơ hồ có thế hoành hành thiên hạ của Tạ Thiên Bích năm xưa.

Nhưng theo Tô Thác Đao quay về Thất Tinh Hồ, Đường Ly phải làm tổng quản nội đường lao tâm lao lực dưỡng hổ nuôi xà, còn ở lại Đường gia, thì được làm con cưng vô ưu vô lự khoái lạc tiêu dao.

Dù không muốn cỡ nào, vẫn phải nghĩ đến đây, Tô Thác Đao phát hoảng.

Lưng hắn căng như một sợi dây đàn, ngồi bật dậy, hai mắt nóng bỏng nhìn Đường Ly, đáy mắt là vô số tâm tình biến ảo đan cài, có không đành có phỏng đoán, có mong mỏi có đau khổ, đến cuối cùng, các loại tình tự dần dần biến mất, chỉ còn cưỡng đoạt chiếm hữu gào thét vùng lên, thiêu đốt như có hỏa diễm màu đen trong đó.

Đường Ly sắc da sáng mịn, tóc bị gió núi thổi tản ra, tựa một dải lụa mát lạnh chảy qua má qua cổ mình, thương thế trí mạng do Thiên Ma Giải Thể của hắn, chỉ điều dưỡng hơn một năm ở Đường gia, đã cơ thể không hư khí huyết không suy, đến mái tóc cũng đen nhánh óng ả như gấm thượng hạng. Đường gia bảo đích thực rất tốt, tốt vô cùng, tốt vô biên vô hạn, nhưng có tốt đến đâu chăng nữa, mình cũng không cho phép hắn ở lại Đường gia, ý niệm này trở nên rõ ràng trong lòng, bên cạnh Tô Thác Đao, nơi vươn tay liền có thể chạm tới, tuyệt không thể thiếu Đường Ly.

Tô Thác Đao đã hạ quyết tâm, liền thẳng thắn bày tỏ: “A Ly, ta không chết, ngươi phải theo ta về Thất Tinh Hồ.”

Đường Ly đang thoa thuốc lên vết thương trên bụng hắn, nghe một câu không đầu không đuôi này, thuận miệng cười hì hì đáp: “Ta đương nhiên theo ngươi, cho dù ngươi chết rồi, ta cũng phải quay về Thất Tinh Hồ.”

Lời vừa dứt, ngẩng lên nhìn mặt Tô Thác Đao, bộ dạng thần tình kia, nói dễ nghe một chút, là một con chó ngốc gặm được khúc xương rơi xuống từ mặt trăng mừng rỡ như điên, nói khó nghe hơn, thì là một con chó hư cuối cùng thành công tè bậy đánh dấu lên lãnh địa mình mơ ước bấy lâu nên ý chí phấn khởi.

Đường Ly khôn ngoan cỡ nào, lúc này ngộ ra mình đáp ứng nhanh quá, âm thầm hối hận không thôi, vội nghiêm mặt tỏ vẻ băng thanh ngọc khiết bất khả xâm phạm, nói: “Có điều, chúng ta phải giao kèo trước, sau này không được đánh ta, hai tay ngươi toàn vết chai, đánh đau như lột da ấy! Càng không được đá ta, cũng không được phạt ta quỳ.”

Nói thế nhưng lại kéo tay Tô Thác Đao, vuốt ve lòng bàn tay, môi dán lên, khẽ liếm chỉ tay khắc sâu của hắn.

Đường Ly đầu lưỡi nhọn nhọn, mềm mềm trơn trơn, nhưng liếm tới liếm lui, phảng phất bỗng dưng mọc gai li ti mà dày đặc như lưỡi mèo, ướt sũng, càng liếm càng khiến người nhột nhạt không chịu nổi, lại còn ngước mắt, ánh mắt hàm tiếu như một thanh ám khí tẩm độc ngân quang lóng lánh, đâm đến ngực Tô Thác Đao vừa buốt nhói vừa ngọt ngào.

Tô Thác Đao kìm lòng không đậu, cánh tay dụng lực, tóm Đường Ly đến trước người, cúi đầu, dùng miệng bịt miệng hắn, đó là một nụ hôn cơ hồ muốn nuốt sống hắn vào bụng.

Đường Ly đôi môi nóng hổi, đầu lưỡi luồn vào, vừa hùa theo vừa nhiệt tình đáp lại, dây dưa, trao đổi nước bọt, từng phân từng phân làm sâu nụ hôn như săn mồi này, dần dà nồng mật triền miên, không ngừng không nghỉ.

Môi lưỡi giao hòa hơi thở ướt át, Đường Ly cả người như nhũn ra, trở tay ôm eo Tô Thác Đao, lòng bàn tay lướt qua chỗ da thịt lõa lộ, nhưng chạm đến một mảnh âm ấm dinh dính, nhất thời giật mình, vội giãy ra nhìn, liền thấy vết thương trên bụng hắn đã vỡ toang xuất huyết.

Tô Thác Đao tuổi còn trẻ, thân thể làm bằng sắt, lại thêm sau sinh tử chiến ý trung nhân trong ngực, dưới cái hôn như lang như hổ này tự nhiên nổi phản ứng, mà phản ứng này cũng tự nhiên dồn nhiệt huyết cả người ùn ùn đổ xuống hạ thân, đao thương trước bụng không chịu nổi khí thế đó, ồ ạt ứa máu, dược phấn thoa bên trên càng như đê đậu hủ gặp lũ dữ, nhão nhòe bong tróc từng mảng.

Tô Thác Đao không để tâm, chiến trường càng máu chiến đấu càng hăng, nhưng Đường Ly chú ý, ghì hắn lại, thở dài: “Môi mỹ nhân, mồ cầm thú, người xưa dạy không sai.”

Tô Thác Đao tức giận nói: “Là gối mỹ nhân, mộ anh hùng!”

Đường Ly liền cười đến vênh váo ta thích nói gì kệ ta: “Ngươi không phải đang cắn môi ta sao? Ngươi không phải muốn làm cầm thú sao?”

Khóe miệng hắn cong cong, màu môi như hoa đào trên nước xuân, Tô Thác Đao nhìn môi hắn, trong lòng không ngừng dậy sóng, quả nhiên mắt lộ thú quang, máu càng liều mạng phun như thác.

Đường Ly thấy thế, dứt khoát điểm mấy huyệt đạo xung quanh vết thương của hắn, thoa thuốc một lần nữa, thấy y sam hắn quấn bên hông bị máu thấm ướt sũng, nồng nặc mùi máu tanh, bèn nhấc sọt tre, lại cặm cụi đào bới.

Đường Ly chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ lên Bạch Lộc Sơn, bởi vậy từ trong cái sọt tre to đùng chắc nịch này cho dù có nhảy ra một con quỷ mặt xanh nanh vàng, Tô Thác Đao tự nghĩ mình vẫn có thể lãnh tĩnh như thường, tuyệt không lộ nửa phần kinh ngạc.

Nhưng Đường Ly lại lôi ra một con người.

Một tiểu oa nhi trắng trẻo mập mạp, đang say giấc mộng đẹp.

Tô Thác Đao một trận choáng váng.

Đường Ly tùy tiện đặt tiểu oa nhi dưới đất, sau đó bới tiếp.

Lần này rốt cục bới ra một bộ ti bào màu mực mới tinh, cổ áo vạt áo còn thêu hoa văn cỏ mây màu đỏ ánh kim, Đường Ly tay chân lanh lẹ thay đồ cho Tô Thác Đao, nhân tiện hôn một cái lên má hắn, cười tủm tỉm kể công: “Ta năn nỉ tiểu cô cô làm cho ngươi… Xem đi, quả nhiên hữu dụng ngay tại chỗ.”

Tô Thác Đao diện vô biểu tình.

Đường Ly có chút bất mãn, hỏi: “Này, sao mặt ngươi còn đen hơn đáy nồi, tiu nghỉu hơn cả lừa nữa?”

Tô Thác Đao trấn tĩnh lại, trỏ vào tiểu oa nhi: “Cái thứ gì đây?”

Tiểu oa nhi khoảng hai ba tuổi, ngũ quan đoan chính tao nhã có tướng tăng đạo, tuy đang nhắm mắt, nhưng nhìn ra được đuôi mắt dài và hơi xếch lên, mi tâm một nốt ruồi son, như huyết châu điểm ấn.

Đường Ly rất đắc ý, nói: “Đây không phải cái thứ gì, mà là con ta.”

Tô Thác Đao cố sức cười lạnh: “Con? Ta thấy rành rành là một Thương Hoành Địch cỡ nhỏ.”

Đường Ly vui vẻ nói: “Thật không? Ngươi cũng nhìn ra được? Ta quả thực muốn nuôi một tiểu Hoành Địch… Tên của nó ta cũng nghĩ luôn rồi, là Diệp Thương.”

Tô Thác Đao trầm mặc chốc lát, nói: “Ngươi từng hứa với Thương Hoành Địch, chỉ cần hắn chuyển thế sẽ song tu với hắn? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng cái thứ này…”

Ghét bỏ chỉ chỉ, thanh âm như sắt bị gỉ: “Song tu?”

“Đương nhiên không!” Đường Ly đảo mắt một vòng, cười nói: “Nó còn quá nhỏ, chờ mười mấy năm sau nó lớn lên, tự nhiên có thể.”

Binh một tiếng, Tô Thác Đao đập đầu vào tảng đá, ngất xỉu.

——

Còn một chương nữa!!! *quấn khăn*