Đường Ly đắc thắng trở về, hiên ngang bồi thêm một câu: “Hơn nữa hồi ta lớn bằng ngươi lúc này, đã sớm động phòng với hắn!”

Tô Thác Đao trầm ngâm hồi tưởng, ghé bên tai hắn thấp giọng nói: “Làm gì có.”

Đường Ly kiên trì khẳng định: “Có trong mơ.”

—–

Cũng may Đường Độ công phu coi như qua cửa, ngưng thần chú mục chốc lát, bảy mũi cương tiêu xuất thủ, lực đạo triển khai mà khống chế cực tốt, một mũi tới trước, xoay tròn như bánh xe, dứt khoát lưu loát tước đi lá liễu, dư kình vừa cạn, mũi thứ hai liền tới, hai mũi va chạm, lực mới tiếp lực cũ, hai mũi bay lượn như hồ điệp xuyên hoa, năm mũi còn lại cũng có thứ có tự nối đuôi nhau mà đến.

Nhất thời chỉ thấy bảy cương tiêu thoăn thoắt như thoi đưa, lá liễu thưa dần, khi bảy phiến lá liễu cuối cùng phiêu phiêu rơi xuống hồ, bảy cương tiêu cũng đồng loạt rơi xuống đất, chỉnh tề cắm vào mặt đất, chỉ lộ đuôi tiêu.

Ngay cả Đường Đường luôn luôn ngạo khí, cũng không khỏi khen ngợi: “Thủ pháp của A Độ lại tinh tiến!”

Lời còn chưa dứt, một làn gió thổi qua, quét đi một phiến lá sắp sửa tiếp xúc mặt nước, khiến nó lướt ngang vài thước, rơi bên bờ hồ.

Tô Thác Đao nghiêm mặt nói: “Lúc mũi thứ bảy của ngươi đến, mũi thứ nhất đã nỏ mạnh hết đà, cho dù tước được phiến lá này, chung quy thiếu kình lực, thành thử không rơi thẳng xuống, trái lại bị gió tán đi, tóm lại tài nghệ chưa chín muồi, chưa đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.”

Đường Độ cúi đầu, tâm phục khẩu phục, nói: “Đúng vậy!”

Đám người Đường Phượng cảm thấy mất mặt, Đường Hoãn tuy hống hách, cũng là một nhân vật có tầm nhìn, biết không thể nói gì hùng biện thay ca ca mình, chỉ đành bĩu môi giậm chân, tàn bạo quát: “Tô cung chủ, ngươi phân tích hay quá nhỉ, vậy sao không trình diễn cái gọi là lô hỏa thuần thanh cho mọi người xem?”

Tô Thác Đao bất động thanh sắc, nói: “Ta không gấp, các ngươi cứ thi trước.”

Quay sang hỏi: “A Ly, ngươi muốn thi không?”

Đường Ly thở dài, tỏ vẻ thập phần khó xử, nói: “Ta tự nhiên muốn ra sức vì Đường gia, chỉ là cổ tay ngón tay đều đang mỏi, e rằng cha không đồng ý cho ta tùy tiện sử dụng ám khí.”

Lúc nói đến cổ tay mỏi, sóng mắt lưu luyến, mị ý mơ hồ nổi lên, bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên mùi mẫn.

Bên kia Đường Đường đã nén giận xuất thủ, càng sắc bén phong nhuệ hơn Đường Độ, ba mũi Thanh Phong câu hàn quang lóng lánh, lá liễu rơi xuống cư nhiên phát ra tiếng xé gió vùn vụt, ám khí chẳng qua chỉ hơn một tấc, nhưng như trường thương đại cung, thanh thế kinh người.

Đường Lệ lắc đầu than thở: “Hỏng rồi, Đường ca tâm cao khí ngạo, Thanh Phong câu xuất thủ quá nóng vội.”

Quả nhiên đợi lá liễu rơi hết, Thanh Phong câu bay về lực đạo không trơn tru, sát qua cành liễu, đầu cành lập tức hé mở một vết rạn mảnh như lông mi người.

Cũng may lá liễu trút xuống bùn đất dưới tàng cây, xếp thành một dãy ngay ngắn.

Tô Thác Đao chẳng mảy may chuyên tâm quan sát, tay nắm tay Đường Ly, hai người mười ngón đan nhau trong tay áo, Đường Ly không an phận, ngón út linh hoạt luồn tới luồn lui, còn gãi gãi lòng bàn tay hắn, Tô Thác Đao liền cười đến trong mắt chỉ có một mình Đường Ly.

Đường Phượng thấy thế, nghĩ hắn chưa hẳn đã phát giác tổn hại bé xíu ở đầu cành, lưỡng lự một khắc, Đường Đường đã mở miệng, thản nhiên thừa nhận: “Ba mũi câu này của ta sơ hở không nhỏ hơn A Độ, Phượng ca, phải xem huynh rồi!”

Phi Hoàng thạch của Đường Phượng là do Đường Lệ chuyên môn tinh công xảo chế, thủ pháp hắn lại độc đáo, luyện mà không lão, liễm mà ẩn lực, chỉ một hòn Phi Hoàng thạch bắn ra, tuyệt không theo thường lệ, đánh thẳng vào gốc cành, dựa vào một cỗ nhu lực, chấn cho lá liễu ào ào rơi xuống, chạm đất liền thành một vòng tròn.

Công phu vừa lộ, mọi người trong lòng đều thầm bội phục, Đường Hoãn trực tiếp nhảy cẫng lên lớn giọng hoan hô, sau đó trừng Tô Thác Đao, đôi mắt phượng hàm tiếu ý: “Đến lượt ngươi rồi, không đùn đẩy được nữa đâu!”

Tô Thác Đao nói: “Ta không biết dùng ám khí cho lắm.”

Đường Hoãn khoái trá khinh miệt hừ mũi một tiếng: “Vậy cũng phải thử.”

Tô Thác Đao khẽ vuốt Trường An đao, mỉm cười: “Bình thường thôi.”

Lúc Đường Phi Hùng chạy tới, Đường Ly đang cười tủm tỉm căn dặn Đường Đường: “Bảo tướng hoa là tốt nhất, ta muốn cái này… Thác Đao thì lấy hoa văn mây hoặc cỏ.”

Đường Đường hai hàng mày sắp dính lại: “Rốt cuộc là mây hay cỏ? Tiền tiêu hàng tháng của ta chỉ có nhiêu đây, không đủ làm hai bộ cho hắn!”

Đường Ly bèn hỏi: “Thác Đao, ngươi thích hoa văn mây hay cỏ?”

Tô Thác Đao đang được voi đòi tiên thương lượng với Đường Phượng: “Dù sao gối mới chăn mới màn mới ngươi đều đáp ứng cả rồi, chi bằng thay luôn giường mới, ta thấy cũng tiện đấy.”

Nghe vậy xoa đầu Đường Ly, nói: “Cỏ đi.”

Đường Ly vui vẻ nói: “Ta biết ngay ngươi thích cỏ hơn mà!”

Tô Thác Đao thấy hắn khờ một cách khả ái, nhịn không được dùng cằm ấn ấn chỗ xoáy tóc trên đỉnh đầu hắn: “Ngươi luôn hiểu ta.”

Đường Phượng bóp trán rên rỉ: “Ta còn chưa đáp ứng yêu cầu màn lưới đỏ ánh kim gì đó của ngươi… Hơn nữa gỗ đàn hương ta lưu trữ là để dành đóng giường lúc ta thành thân…”

Đường Hoãn ngồi dựa vào Tô Thác Đao, bằng bản tính bà tám bẩm sinh, xen mồm nói: “Ta nghĩ màn lụa đỏ thêu kim kết hoa đẹp hơn, Thác Đao ca ca, huynh chọn cái này đi!”

Giữa một mảnh náo nhiệt cảm động lòng người, thanh âm Đường Phi Hùng rất không hợp thời cứng rắn mà lạnh lẽo: “A Hoãn, ngươi ở đâu ra một Thác Đao ca ca? Ngươi với đám ca ca ngốc đến núi cũng lở trong nhà này, muốn hủy Đường gia bảo à?”

Đường Hoãn hết hồn, vội đứng dậy: “Tiểu cô cô, con… Chúng con thi ám khí thua hắn, Ly ca bảo con gọi hắn là Thác Đao ca ca.”

Thấy Đường Phi Hùng trên mặt kết sương, không khỏi vừa sợ vừa cuống, trái lại dũng khí nhân đôi, tiếp tục phát ngôn: “Thác Đao ca ca võ công giỏi, tướng mạo còn bắt mắt hơn Đường ca, lại biết chiều chuộng tình nhân… Đừng nói gọi hắn ca ca, thậm chí gả cho hắn, chỉ cần hắn chịu dùng màn lụa đỏ thêu kim kết hoa, con cũng bằng lòng!”

Nàng tuy nhỏ tuổi, nhưng nghĩ chuyện rất chu toàn, đắn đo một chút, lại nói: “Bất quá hắn chỉ thích Ly ca, con không thể gà nhà bôi mặt đá nhau giành người yêu của Ly ca, cho nên chỉ có nước chờ Ly ca chết rồi, mới huynh đi muội thế, con đã dành dụm được không ít của hồi môn… Còn nữa, mẹ dạy con gái lấy chồng sớm quá không có lợi cho thân thể, thế thì nên bái đường trước, đợi qua vài năm rồi động phòng cũng không sao…”

Đám người Đường Phượng nghe đến trống ngực đánh loạn, cũng không dám nhìn tới sắc mặt Đường Phi Hùng, Đường Độ trong cơn hoảng hốt, còn đặc biệt xấu hổ thay muội muội đứng không vững, Đường Ly đã tức giận bo bo giữ của: “Ngươi đừng có nằm mơ, ta mới không chết! Ngươi chỉ biết hắn thích ta, nhưng ngươi có biết hắn thích ta cỡ nào không? Ngươi chỉ đứng một bên trông mà thèm, đã nhìn ra được hắn thương ta, nhưng những gì ngươi không nhìn thấy, còn có bao nhiêu ngươi biết không?”

Đường Hoãn bị khí thế của hắn dọa sợ, mờ mịt lắc đầu: “Không biết.”

Đường Ly đắc thắng trở về, hiên ngang bồi thêm một câu: “Hơn nữa hồi ta lớn bằng ngươi lúc này, đã sớm động phòng với hắn!”

Tô Thác Đao trầm ngâm hồi tưởng, ghé bên tai hắn thấp giọng nói: “Làm gì có.”

Đường Ly kiên trì khẳng định: “Có trong mơ.”

Tô Thác Đao hai mắt sáng rực, ấm áp hỏi: “Động phòng thế nào?”

Đường Ly lắc đầu, hàng my dài rũ xuống, nụ cười trẻ con, trong mắt lại lộ ra giảo hoạt cùng dụ hoặc: “Không nhớ rõ, ta chỉ cảm thấy sướng muốn chết.”

Việc đã đến nước này, Đường Phi Hùng cũng tạm nguôi cơn giận, bình tĩnh đại khai sát giới, giáo huấn từng đứa từng đứa: “Các ngươi còn trợn mắt há mồm đứng đó làm gì? Làm anh em vợ sao?”

“Đường Độ, lĩnh muội muội của ngươi về, nhốt nó ba ngày trong tĩnh thất, nói với mẹ ngươi, yêu muội lớn rồi, phí chút tâm tư kiếm gì đó cho nó làm, nó là con gái, không thể suốt ngày đâm bị thóc chọc bị gạo.”

“Đường Phượng Đường Đường Đường Độ các ngươi học ám khí càng học càng lùi, từ mai trở đi, mỗi ngày luyện thêm hai canh giờ, thất thúc của các ngươi sẽ thay ta lo vụ này.”

“A Lệ… Ngươi thành thành thật thật, hiểu chuyện hơn bọn hắn, mỗi ngày thêm một canh giờ thôi.”

Nhìn mấy cháu trai mồ hôi tuôn như mưa, lại thấy Tô Thác Đao thần thanh khí sảng, không khỏi âm thầm nghiến răng, nham hiểm cười nói: “Còn nữa, kể từ đêm nay, bốn huynh đệ các ngươi đều chuyển sang Đồng Tiếu cư.”

Mọi người ngây ra như phỗng, Tô Thác Đao hung hãn cự tuyệt: “Không đủ chỗ!”

Đường Phi Hùng điềm nhiên nói: “Đồng Tiếu cư lầu trên lầu dưới bảy tám gian phòng… Nếu còn không đủ chỗ, cứ để huynh đệ bọn họ chen chung một phòng với A Ly.”

Tô Thác Đao đen mặt, khuất phục nói: “Đủ chỗ.”

Đường Ly thương tâm đến sắp khóc.

Đường Phi Hùng đã hơi thoả mãn, đuổi người đi hết, chỉ giữ Đường Phượng lại: “Làm sao mà thua?”

“Hắn đích xác không biết dùng ám khí… Nhưng hắn biết dùng đao.” Đường Phượng đứng khoanh tay, nửa điểm sức sống cũng không có, cười khổ: “Trước Trường An đao, hắn sử dụng Phượng Minh Xuân Hiểu đao, Phượng Minh lưỡi dao hơn một thước, nhưng chuôi đao lại nối xích bạc và dây ô kim, chừng mười trượng.”

“Với đao pháp của hắn, một đao phi trảm…”

Chỉ chỉ cây liễu nọ, những gì muốn nói đều không cần nói nữa.

Đường Phi Hùng đến gần bờ hồ, thấy đống lá liễu rơi dưới đất toàn bộ cuống lá cắm xéo vào đất một phân, trăm mấy phiến ghép thành một chữ Ly xanh biếc.

Một chữ Ly bằng lá liễu, có tướng của long xà chiến đấu, lại có thế của mây khói phiêu bồng.

Đường Phi Hùng tinh thông thư họa, thấy vậy cũng không khỏi tán thưởng: “Chữ của hắn cư nhiên có kỹ thuật như thế! Khó trách ngay cả A Hoãn mắt cao hơn đầu… cũng động xuân tâm.”

Đường Phượng ủy khuất, nói: “Tiểu cô cô, chữ của chúng con cũng đâu đến nỗi nào!”

Đường Phi Hùng không chút lưu tình: “Nhưng các ngươi thua.”

Đường Phượng nhụt chí nói: “Tiểu cô cô, người chắc không muốn bọn con dọn vào Đồng Tiếu thật chứ?”

Đường Phi Hùng sắc mặt trầm xuống, thủ đoạn tinh cương lòng dạ sắt đá: “Trừ phi các ngươi tống được hắn ra khỏi Đồng Tiếu cư.”

Đồng Tiếu đại môn vừa đóng, bốn huynh đệ Đường gia ở trong phòng tối thắp một trản đèn dầu, châu đầu âm mưu thương lượng.

“Ám khí thi rồi.”

“Nghe nói Tô Thác Đao khinh công tuyệt thế…”

“Cả gân chân hắn cũng thay qua, chúng ta chưa từng chịu nỗi thống khổ đó, tự nhiên không sánh kịp.”

“Đao pháp…”

“Trừ phi ngươi là Tạ Thiên Bích.”

“Nội lực! Hắn đã mất hết nội lực, trùng tu mới không tới một năm, này còn không phải hay chẳng bằng hên!”

“Tốt, một chưởng đánh hắn thành phế nhân, vừa vặn để A Ly nuôi hắn cả đời, vứt cũng vứt không xong, hay nhỉ?”

“Phượng ca viết chữ rất đẹp…”

“Tô cung chủ của Thất Tinh Hồ, nhân tài xuất thế, cầm kỳ thư họa thi tửu trà, giang hồ đồn đãi còn chưa đủ sao?”

“…”

Cuối cùng vẫn là Đường Lệ không lên tiếng thì thôi, hễ lên tiếng liền động trời: “Chúng ta đánh hội đồng hắn, chỉ dùng quyền cước, nện ngay mặt hắn!”

Mọi người ngẩn ra, lập tức hớn hở, đều cảm thấy khá là khả thi, hội đồng quyền cước, sảng khoái lại giải hận.

Đường Phượng cẩn thận, phân phó Đường Độ: “Ngươi đi thăm dò A Ly trước, hỏi xem Tô Thác Đao công phu quyền cước ra sao.”

Đường Đường cũng đóng góp ý kiến: “Xuống bếp nướng vài con chim cun cút, đưa cho A Ly ăn, hắn ăn đã ghiền, ngươi sẽ dễ hỏi.”

Đường Độ là một người cá tính nói làm ắt làm, vội nướng cun cút, bưng một mâm vàng rượm đi tra khảo Đường Ly.

Đúng dịp Tô Thác Đao không có mặt, Đường Ly cười hì hì khoe mẽ: “Hắn đi bắt đom đóm cho ta, bỏ vào bình lưu ly, ban đêm chớp nháy chớp nháy, còn đẹp hơn sao trên trời.”

Từ Linh Thứu tự đến Đường gia bảo, Đường Độ một đường đồng hành cùng bọn họ, đã sớm biết hai người này đều có tâm tính trẻ con hồ đồ, dường như chưa từng trải qua thuở ấu thơ, phải đợi đến hôm nay mới bù đắp lại từng chút từng chút một.

Nhất thời dâng lên một con cun cút nướng: “A Ly ăn đi… Tô Thác Đao đánh lộn, ách, ý ta là công phu quyền cước của hắn có đáng gờm không?”

Đường Ly ngốc mà linh lợi, gặm chân cun cút, mở to cặp mắt thu thủy còn ngây thơ hơn hài đồng, nói: “Không ghê gớm lắm đâu.”

Nhưng nuốt xuống nửa câu sau: Chỉ chết người thôi.

Đường Độ khờ mà không ngu, vì vậy truy hỏi: “Thế hắn có từng… đánh lộn chưa? Không phải dạng như giết người, chỉ là quyền đấm cước đá?”

Đường Ly rào rạo nhai xong một con cun cút, lại bốc một con, nói: “Từ mười tuổi đã không còn đánh nữa.”

Vẫn ém nhẹm nửa câu sau: Bởi vì toàn bộ Nội Đường không có ai dám đánh hắn.

Đường Độ trái tim cũng kiên định trở về lồng ngực: “Vậy ngày mai các ca ca đánh hắn!”

Đường Ly liền ân một tiếng, tiếp tục bẻ chân cun cút.

Một mạch ăn hết sáu con, liếm ngón tay, xoa xoa bụng, nói: “Độ ca, sao các huynh lại muốn đánh hắn?”

Đường Độ trấn an nói: “Ngươi đừng lo, chúng ta sẽ không thực sự đả thương hắn… Chỉ đánh cho hắn biết sợ, buộc hắn cuốn gói khỏi Đồng Tiếu cư.”

Đường Ly cũng không quá để tâm, hỏi: “Chừng nào đánh?”

Đường Độ thoáng suy tư: “Sớm đỡ hơn muộn, ngươi nói với hắn, sáng sớm ngày mai, ở gian phòng ta, mọi người đánh một trận, không sát nhân không hại mạng, chỉ so quyền cước.”

Đường Ly gật đầu: “Cun cút nướng ngon thật! Tiểu ca ca, ta khuyên huynh một câu coi như báo đáp chim của huynh, trận đánh ngày mai huynh đừng tham gia… Thác Đao ở lại đây có sao đâu? Hắn cũng không cưỡng ta, ta sợ đau, hắn không nỡ ép ta!”

Đường Độ khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, lắp ba lắp bắp: “A Ly, ngươi đừng nói mấy lời thô tục này, ta… ta nghe thôi đã xấu hổ.”

Đường Ly khinh bỉ: “Đúng là chưa thấy chưa quen mặt, nói trước, Thác Đao sẽ không ngủ với huynh.”

Đường Độ cuống quít đứng lên, hàm hồ nói: “Ta đói bụng, ta phải đi mao xí… Mấy con cun cút còn lại ngươi có ăn không? Ta muốn cho Phượng ca bọn họ nếm thử…”

Đường Ly lập tức ghì chặt mâm: “Ta để dành cho Thác Đao ăn.”

Lúc hắn nhắc đến hai chữ Thác Đao, nhãn châu long lanh bán trong suốt, như hai hồ hổ phách sắp tan, tình thâm trong đó, khỏi nói cũng biết.

Đường Độ hơi bị ê răng, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, buột miệng nói: “Ngươi… Ngươi không phải đã quên hết mọi chuyện về Tô Thác Đao trước kia sao? Thế nào vẫn còn nhớ kỹ hắn từ năm mười tuổi không còn đánh lộn nữa?”